Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh, chưa gì mà... đã là buổi chiều rồi.
Ngồi ở nơi cửa sổ có ánh chiều tà, Tự Ninh trông ra xa xa mà nhìn ngắm hoàng hôn. Và.... cô cũng đang chờ Cung Thời Niên!
Thật ra thì... Tự Ninh cũng không biết từ bao giờ mình lại trông ngóng, chờ mong người đàn ông đó như vậy, cũng chẳng biết... tại tim cô cứ đập trộn nhịp khi nghĩ đến anh ta! Dường như lần này anh đã cho Tự Ninh hi vọng nên... cô cảm thấy rất vui, chứ không như kiếp trước mà chờ đợi trong tuyệt vọng nữa.
...----------------...
Cứ chờ, cứ chờ mãi cho đến trời sập tối nhưng Cung Thời Niên vẫn chưa đến.
Chắc là hôm nay công ty của anh ấy rất bận!
...----------------...
Rồi... lại đến khuya!
Chắc là... anh ấy sẽ không đến!
Ha! Đúng là kì lạ thật! Mỗi lần cô không chờ đợi anh thì anh lại xuất hiện một cách bất thình lình. Nhưng hôm nay Tự Ninh cô đặc biệt chờ đợi anh thì anh lại không đến. Chẳng lẽ... cô sẽ mãi mãi không bao giờ chờ được Cung Thời Niên anh sao?
Ô! Cũng phải thôi! Trước kia Tự Ninh cô là một công chúa cao sang còn không khiến anh để ý tới, thì bây giờ chắc chắn càng khiến cho anh chán ghét!
Nói thế còn, những quan tâm và sự âu yếm kia thì sao? Chảng lẽ nó đều là giả hết? Hay là... anh vốn chỉ muốn bù đắp cái gọi là "làm lỡ lần đầu của con gái"?
Haiz! Rốt cuộc thì kiếp này anh bị gì vậy chứ! Thật là kì lạ! Vừa độc ác, tàn bạo lại vừa dịu dàng!
Cuối cùng cô quyết định không chờ anh nữa và... đi ngủ.
Nhưng, có lẽ tâm trí cô bây giờ lại không nghe lời cô nữa, cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt, lăn qua lộn lại không có cách nào ngủ được.
Không lẽ cô đã quen với hơi ấm của Cung Thời Niên? Không lẽ.. cô đang cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo với cái thế giới không ai quen biết này?
Hay là......
Hôm qua.... Thời Niên đã đi ăn cùng đối tác và gặp một cô gái, không phải là hôm nay lại đi gặp cô ta chứ? Ôi trời! Suy nghĩ đến đây mình lại cảm thấy tò mò, không biết cô gái đó như thế nào, trông ra làm sao! Cơ mà.... chắc chắn một điều... cô ta là một tiểu thư danh giá và đầy người yêu mến.
Vậy thì.... thảm hại thật! Những cô gái anh ấy quen biết đều sẽ ở cấp độ như thế, còn mình... lấy gì mà so sánh với họ đây!
Suy nghĩ đến những thứ tệ hại này, cô càng ép bản thân phải ngủ thôi!
...----------------...
Ở công ty.
Haiz! Mìmh muốn đến ôm cô ấy mà ngủ thật! Nhưng mình lại không muốn cô ấy nhìn thấy những vết thương chết tiệt này! Giá mà lúc ấy mình cố kiềm nén cơn giận và cẩn thận một chút là được rồi.
Nhưng mà trên thế giới này làm gì có hai chữ "giá như"!
Đúng là khiến người ta khí chịu mà!
Anh vò đầu bứt tai, trong lòng cảm thấy rất rất rất là khó chịu. Không hiểu là cái gì đang hối thúc anh khiến anh muốn đến bên Phó Tự Ninh đến vậy, nhưng, giờ anh đã không quan tâm đến những thứ vớ vẩn như này nữa rồi.
Anh chỉ biết rằng, được ôm Tự Ninh vào lòng, được bảo vệ cô ấy khiến anh cảm thấy rất bình yên mà cũng rất thích thú. Anh.... thật sự rất thích cảm giác đó!
Cạch!
- Chủ tịch! Sao anh còn chưa về nữa, còn cần phải xử lý việc gì sao? Nhưng, đã khuya lắm rồi mà!
Tiểu Cường thấy đèn còn sáng nên mở cửa bước vào, anh không nghĩ là Cung Thời Niên vẫn còn ở công ty vì... gần đây công ty chẳng có việc gì hệ trọng cần tăng ca hay làm đến khuya để xử lý cả.
- Không phải cậu cũng còn ở đây hay sao?
Hả?
Cáu ánh mắt bực dọc đó của Thời Niên là sao? Cái giọng nói lạnh lùng đến buốt giá này là thế nào? Tiểu Cường đã chọc giận gì anh sao?