Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 48



Ngồi chờ mãi chờ mãi, hết đứng rồi lại ngồi, nhìn ra cửa sổ rồi lại nằm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Cung Thời Niên.

- Haiz! Việc công ty anh ấy bận đến vậy sao? Thế thì thử chờ đến trưa xem sao? Chắc chắn trưa anh ấy sẽ rảnh thôi!

Cạch!

- Chuẩn bị xong hết chưa? Tôi đưa cô về! Nữ chủ nhân!

Nghe tiếng mở cửa Tự Ninh đã vội vàng ngồi dậy và nở nụ cười tươi vì tưởng là Thời Niên, nhưng, nhìn thấy đó kà Tiểu Cường thì... nụ cười đó dần dần dập tắt hẳn đi.

- Sao lại là anh rồi?

Ha! Thấy vọng quá nhỉ?

- Tại sao không phải là tôi chứ? Tôi đến để đón cô về mà!

Giọng anh lạnh lùng nhưng vẫn có thêm phần chế giễu.

Tiếp đến cô sẽ hỏi là Cung Thời Niên đang ở đâu sao không đến đón cô phải không? Và cô chỉ câdn Thời Niên, không cần tôi chở về?

Tiểu Cường khoanh tay lại đứng ở trước cửa và dựa lưng vào tường.

Anh ấy kêu Tiểu Cường đến đây chắc là có việc bận thật rồi! Vã lại... trời đã âm u như vầy rồi... nếu còn không đi thì trời sẽ mất, lúc đó đi đường sẽ rất nguy hiểm, giờ cũng đã gần trưa rồi còn gì!

- Được! Chúng ta đi!

Tự Ninh đứng dậy và đưa tay với lấy túi đồ nhỏ mà dì Mai đã đem đến lúc đầu!

- Được!

Tiểu Cường có hơi nhạc nhiên nhưng rồi cũng trở nên bình thường.

Trong thang máy.



- Cô không sợ tôi sẽ nhân cơ hội này giết cô sao?

Ủa? Cô có chút nhát gan và lo lắng nhiều nhưng cô đâu có bị ngốc! Dù sao cô cũng từng là một công chúa uy nghiêm đấy!

- Anh cứ thử em sao? Dù gì thì tôi cũng đã đi qua cửa tử một làn rồi, tôi đã không còn sợ nữa rồi. Chỉ là... anh cứ giết tôi.... xem chừng sẽ bị Cung Thời Niên hỏi tội đấy. Mà tôi nhắc nhở anh trước, gần đây anh ấy rất sủng tôi đó!

Tự Ninh mỉm cười tự tin nhìn Tiểu Cường.

Cô ta.... nhìn chẳmg giống mọi ngày tí nào! Cô gái hay run rẩy, sợ hãi trước mặt mình đâu rồi nhỉ? Rõ ràng đây không phải là Phó Tự Ninh.

Tiểu Cường có chút ngỡ ngàng mà há hốc mồm.

- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ đó nữa, không phải chúng ta sắp là đồng nghiệp của nhau sao? Tôi chỉ nghĩ mònh nên cởi mở một chút, ít ra sẽ không bị người ta cho ý giả vờ đáng thương!

Ting!

Cửa thanh máy mở ra ngay tầng một.

Vừa mở ra thì... cảnh tượng u ám, khóc than đã đập vào mắt của cô, nó xám xịt như.... bầu trời hôm nay.

- Đi thôi! Đừng đứng ngơ ra đó nữa!

Tiểu Cường hối thúc Tự Ninh.

Cô bước ra thang máy, nhưng, lại bất giác đi đến gần một bác sĩ.

- Bác sĩ, cho tôi hỏi tí được không?

- Tự Ninh?

Ô! Thì ra là Vương Tề Mặc!



- Cô về sao? Chúc mừng cô xuất đã xuất viện! Ai đón cô vậy?

Tự Ninh đưa mắt nhìn Tiểu Cường.

- A! Trợ lý của anh ta?

Ha! Sắp về rồi mà còn hơi sức đi chào tạm biệt cái tên bác sĩ này sao? Cô đuang là một người phụ nữ không tầm thường, thích quyến rũ đàn ông nhỉ?

- Ừ! Nhưng tại sao trông bọn họ lại khóc thảm thiết đến vậy? Người nhà mất? Không lẽ là... người bệnh ở phòng 327 gì đó luc sáng?

Bác sĩ Vương thở dài, buồn bã kể.

- Bà Lý do tuổi cao và bệnh quá nặng nên mớu không chữa được, đã qua đời trong ca phẫu thuật sáng nay.

- Cô nhìn xem! Bọn họ là người nhà của bà cụ đó! Toàn là con cháu giàu sang, có sự nghiệp giàu sang và nhiều tiền. Ha! Trông bọn họ khóc thế thôi chứ trông khi bà Lý nằm viện bọn họ chẳng đến thăm được mấy lần cả. Chỉ có hàng tháng đóng tiền viện phí. Nhưng thôi, cũng hiểu được mà, bọn giàu có đều bạn rộn và quên mất tình thân!

Không được gặp mặt con cháu lần cuối, cụ ấy đúng là đáng thương thật!

Nhưng.... bà Lý?

- Bà Lý bà ấy tên Lý Ngọc Châu sao?

Đột nhiên Tự Ninh lại nhớ ra!

- Ừ! Cô quen sao?

- Không phải, tôi chủ là từng vô tình nói chuyện với bà ấy thôi!

Tề Mặc lại thở dài!

- Haiz! Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vì bà ấy rất cởu mở, vuu vẻ cà khi vaets chuyện với mọi người.

Đúng vậy, lần đầu cô gặp bà Lý cũng đã bị nụ cười hiền hậu của bà thu hút sự chú ý. Bà rất lạc quan và tin vaod cuộc sống này. Đáng lẽ cô còn nghĩ eawfng mình sẽ có duyên gặp lại bà ấy một lần nữa để nói chuyện nhưng không ngờ... làn đó đã là làn cuối rồi!