Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 57



Nói chỉ ôm một lúc, vậy mà anh lại ôm cô mãi không chịu buông ra, đến nỗi.... cô mệt và ngủ thiếp đi.

Nhưng... cả đêm bị anh ghì chặt, người cô ê ẩm hết lên.

Tay cô bị anh lấy làm gối, người thì bị lấy làm gối ôm, cô không hiểu... đây còn là Cung Thời Niên không nữa, sao mà cứ như trẻ con í!

Tự Ninh mệt quá nên ngủ một giấc cho đến sáng, khi tỉnh dậy thì.... cô đã thấy anh quần ào chỉnh tề đứng ở cạnh giường.

Cơ mà... hình như sắc mặt không mấy tốt lắm, là tức giận!

- Anh sao vậy?

Tự Ninh ngồi dậy vươn vai và rên rỉ vì đau nhứt.

- Chiếc áo này là của đàn ông và nó không phải là của tôi. Vậy thì sao nó lại nằm trong phòng tôi? Của ai?

A! Đó là áo của Tiểu Cường, hôm qua còn chưa kịp trả cho anh ấy.

- Ờ! Hôm qua trời cứ mưa tầm tã suốt, thời tiết còn lạnh nữa nên Tiểu Cường mới cho em mượn áo!

Hừ! Từ bao giờ mà cậu ta lại tốt bụng như vậy! Còn cho mượn áo? Cho dù là cậu ta cũng không được!!

Không hiểu sao Cung Thời Niên lại tức giận và.... vứt luôn cái áo đó ra ngoài cửa sổ.

- Ể! Anh làm gì vậy??

Tự Ninh ngạc nhiên trố mắt nhìn anh!

- Sao? Em không nỡ khi tôi vứt đi chiếc áo của cậu ta à? Hay là... em muốn giữ nó lại để nhìn ngắm?

Cung Thời Niên bước đến gần cô, khom người xuống và chống hai tay xuống giường.

Gần quá rồi!



Cô nuốt nước bọt xuống, mím môi và... lùi về phía sau để né tránh!

Anh ấy sao lại đến gần như thế chứ! Nếu cứ như vầy thì tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất!

Cô ấy lại né tránh mình sao? Tại sao vậy chứ? Vì cái gì mà cô ấy luôn tránh mặt sang chỗ khác khi mình đến gần? Cô ấy ghét mình? Có phải.... hôm qua... cô ấy thấy mình nực cười lắm phải không? Liệu hôm qua cô ấy có khinh thường mình và... ghét mình!?

- Phó Tự Ninh!!

Cung Thời Niên gọi tên cô đầy sự phận nộ và kéo cằm cô lại.

Không còn đường thoát, không cách nào thoát ra khỏi ánh mắt của anh ấy, cô chỉ còn cách cố kiềm nén cảm xúc mà nhìn thẳng vào mắt anh.

- Tôi nói rồi! Em là của tôi! Vì vậy... em phải nghe lời tôi và chỉ một lòng nhớ đến tôi thôi! Trong lòng em không được có người đàn ông khác..Cho dù có tên nào để mắt đến em hay quan tâm em.... tôi cũng không cho phép!!!

Rốt cuộc là anh ấy bị sao vậy không biết? Dao lại nói những lời kì lạ như vậy?

Cơ mà.....

- Đương nhiên rồi, ở thế giới này... em chỉ quen biết có một mình anh thôi và... trước giờ em luôn một lòng với anh.

Đúng thế, đã từ kiếp trước đến bây giờ rồi, cô vẫn không có cách rời khỏi sự trói buộc của cái thứ tình yêu mù quáng kia!

- Được, đó là em nói đấy! Nhưng nếu một ngày nào đó too biết em... phản bội tôi thì tôi sẽ không nương tay đâu!

Tuy vẻ mặt của Thời Niên nhìn rất hung dữ nhưng... không hiểu sao lòng cô lại cảm thấy ấm áp và được quan tâm. Cũng không biết là cô có phải đang nghĩ nhiều hay không nhưng.... có phải anh ấy đang ghen không?

Ể? Ấy mà khoan đã! Hơi thở của anh ấy... nóng quá! Không giống thường ngày! Hơi thở hình như cũng gấp hơn! Sắc mặt anh ấy cũng xanh xao quá rồi! Không lẽ là....

Chợt, Tự Ninh lại nghiêm mặt đưa tay lên sờ vào trán Cung Thời Niên.

- Anh sốt rồi!!!

Tự Ninh hốt hoảng hét lớn!



- Sốt sao? Chắc tối qua tôi uống say còn dầm mưa nên mới vậy! Không sao đâu! Chỉ là cảm sốt bình thường, rất nhanh sẽ khỏi thôi!

Cung Thời Niên đứng thẳng người dậy và tỏ ra vẻ rất chi là chuyện bình thường.

Cơ mà... Tự Ninh thì đen cả mặt, hình như... cô đang tức giận lắm!

- Cung Thời Niên! Anh có biết quan tâm đến sức khoẻ của mình không thế! Sao có thể xem nhẹ việc này được!? Trông anh sốt cao như vậy nếu còn không nghỉ ngơi thì sẽ thế nào?

Tự Ninh tức giận đứng phốc dậy ở trên dưới và quát vào người đàn ông đang ở dưới mắt mình.

- Hôm nay anh đừng đi làm nữa, khoẻ hẳn rồi hãy đi!!

Tự Ninh tỏ ra rất kiên định khiến cho Cung Thời Niên phải không khỏi ngạc nhiên, đây... là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy nhỉ? Cơ mà.... bì lo lắng cho anh?

- Nhưng.....

Chưa kịp nói gì thì Tự Ninh đã vội ngắt lời anh.

- Cung Thời Niên, anh đừng có tham công tiếc việc! Anh nghĩ anh bị bệnh thì sẽ có tâm trạng làm tốt công việc sao? Em bảo không đi là không đi!!

Cung Thời Niên thấy cô xù lông nên không nhịn được cười.

- Ha ha ha!

Rồi anh vươn tay lên với lấy cái đầu nhỏ của Tự Ninh mà xoa xoa.

Chết rồi! Hình như mình hơi quá trớn rồi thì phải! Chắc là không làm.anh ấy giận đâu nhỉ?

Phát hiện ra vấn đề kì lạ của sự việc, Tự Ninh nhanh chóng thu bộ lông xù lại và thẹn thùng.

- Ái chà! Sao em không ra lệnh cho tôi nữa? Tôi thích nghe em quát tôi lắm đấy!

Thích sao? Rõ ràng là anh đang chế giễu cô thì có!