Bước ra khỏi căn phòng chủ tịch họ liền cảm thấy thoải nái và dễ thở hơn rất nhiều.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Mã Hải tuy đã bị chửi rồi nhưng vẫn tò mò muốn biết.
- Được rồi! Cậu đó, suốt nhày cứ lanh chanh như vậy làm gì. Để anh kể cho nghe!
Vậy là Tiểu Cường đã từ từ kể cho Mã Hải nghe tất cả.
...----------------...
- Thì ra là như vậy... nhưng sao từ trước đến giờ em đều không biết gì hết vậy?
Mã Hải có chút không vui vì mình trước giờ đều không biết gì cả. Không biết rằng Cung Thời Niên đã từng đau khổ và.... khó chịu thế nào. Không biết rằng... kẻ thù của anh lại là cha của anh! Tuy rằng Mã Hải chưa từng có cha mẹ nên không hiểu lắm nhưng... cái cảm giác đó... chắc chắn là rất rất khó chịu.
- Cung Thời Niên anh ấy.... thật sự định trả thì sao?
Tiểu Cường gật đầu!
- Cung Thời Niên thì nhất quyết trả thù, còn Phan Trấn Vũ thì nhất quyết muốn anh làm con của mình và nâng đỡ làm người thừa kế! Sao lại có chuyện kì lạ như vậy chứ? Thế thì... nhất định sẽ là một cuộc chiến một sống một còn.
Nghĩ thôi Mã Hải cũng thấy sợ rồi, cơ mà.. không phải chỉ là nghĩ... vì trận chiến này sớm muộn cũng sẽ bùng nổ thôi!
...----------------...
Ở biệt thự.
Tự Ninh thật sự rất muốn ra ngoài nhưng cô chỉ có thể ở trong ngà mà thôi.
Không phải là Cung Thời Niên cấm cản cô không cho cô ra ngoài nhưng.... vì trong người cô không có tiền, vã lại... cô cũng không quen thuộc cuộc sống ở đây cho lắm, đường đi cũng không rõ, lỡ như bị lạc thì lại khổ.
Mà nếu đi... thì cô chỉ biết đường đến bệnh viện mà thôi! Cơ mà cô đâu cần đến bệnh viện làm gì? Bởi thế nên Tự Ninh cô chủ có thể đọc sách mà thôi!
- Thời Niên anh ấy đã nói là cho mình vào thư phòng của anh ấy mà nhỉ?
Vậy là cô quyết định vào thư phòng của Thời Niên tìm sách.
Cơ mà... chủ vào thư phòng của anh ấy thôi mà, không hiểu sao cô lại cảm thấy căng thẳng và hơn nữa là... tim cô đập rất nhanh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên... cô được vào thư phòng của anh và... cũng là lần đầu tiên... cô có thể tự tiện chạm vào đồ của anh một cách tự nhiên mà không cần phải lo rằng anh sẽ khó chịu với cô.
Cạch!!
- Wow!
Cửa vừa mở ra thì Tự Ninh đã cảm thấy thích thú.
- Cách bày trí của căn phòng này thật sự rất đẹp!
Ở đây tất cả đều được làm bằng gỗ tạo ra một cảm giác rất cổ và rất thoải mái, hơn nữa là.... nó có rất nhiều sách, thật sự rất rất nhiều! Và còn có trang trí rất nhiều tranh ảnh đắt giá nữa!
- Phải rồi! Nếu mình vẫn còn là một bức tượng thì chắc chắn sẽ được... trang trí ở chỗ này. Thế thì... ngày nào mình cũng có thể nhìn thấy anh ấy làm việc rồi!
- Nhưng mà... mình lại không muốn làm một bức tượng tí nào. Mình không muốn làm một vật trang trí ở đây suốt đời và... không bao giờ được anh ấy để mắt đến!
Vì mục đích cô vào đây là để tìm sách mà nên... sao có thể bị thứ khác thu hút sự chú ý chứ?
- Wow! Đây là sách về cuộc sống sao? Vốn định là mình sẽ tìm một quyển về kinh tế nhưng... hay là một đọc cuốn này trước vậy!
Quyển sách về cuộc sống này đọ rất hay và thú vị khiến cho Tự Ninh không có cách nào dừng lại. Đọc mãi đọc mãi cả buổi chiều rồi nhưng cô vẫn chưa chán. Chỉ là lưng có hơi mỏi nên... cô đã chuyển vị trí đến nằm ở ghế sofa.
Cơ mà.... ở đây cô lại phát hiện ra chiếc áo vest của Cung Thời Niên.
- Là áo của anh ấy sao?
Cô đưa lên mũi và ngửi ngửi như một con mèo.
- Là mùi của anh ấy! Thơm thật đấy! Cảm giác.... thật ấm áp và thoải mái!
Tự Ninh cười cười biến thái rồi tiếp tục đọc sách.
- Cuốn sách này thật bổ ích, nó khiến cho mình cảm thấy yêu đời và lạc quan hơn rất nhiều! Không biết ở đây có cuốn sách nào nói về tình yêu không nhỉ? Làn sau mình sẽ thử đọc nó!
...----------------...
Trong lúc Tự Ninh đang ở trong thư phòng thì bọn người hầu bên ngoài lại ồn ào!
- Này! Tưới cây chưa vậy Nguyệt Nguyệt?
Hả? Tưới cây gì chứ?
- Không phải tưới cáy là công việc của các chị sao? Sao lại bảo tôi chứ? Các người đừng có ép người quá đáng!
Có một người hừ một cái rồi bước đến nâng cằm của Nguyệt Nguyệt lên.
- Ha! Tôi muốn cho cô biết, cho dù cô có bám theo cái ả Tự Ninh kia cũng không có ích gì! Người hầu thì vẫn là người hầu mà thôi, làm việc thì vẫn cần phải làm việc. Nên đừng có mà vì cô ta mà chống đối bọn này!
Nguyệt Nguyệt hất tay của cô ta ra mà gằn giọng.
- Các chị đừng có vậy nữa! Các chị làm vậy không cảm thấy quá đáng sao? Chị ấy có làm gì mọi người à?
Chát!!! Chát!!!
Một bạt tai của cô ta tát mạnh vào mặt Nguyệt Nguyệt hai cái. Đau lắm, vì... móng tay của ả đã làm cho mặt Nguyệt Nguyệt sưng đỏ và chảy cả máu.
- Tỉnh lại đi ha! Bọn này muốn đánh thì đánh, thấy chướng mắt thì chửi. Mắc gì đến cô? Cô quản được sao Nguyệt Nguyệt?
Nói xong cô ta hất tóc bỏ đi cùng cả bọn.
- Phải rồi! Tưới cây xong rồi thì chuẩn bị nguyên liệu cho tôi nấu bữa tối nha! Đừng có lười biếng mà không làm việc đấy! Nếu không thì mặt cô... sẽ còn "lành lặn" hơn cả vậy!
Nguyệt Nguyệt siết chặt tay, tức giận đến phát run cả người.
- Không khóc! Mình không được khóc! Có gì phải khóc chứ! Chỉ là tát hai cái thôi mà! Làm thì làm!
Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất uất ức nhưng cô không thể đánh trả lại bọn họ vì... bọn họ quá đông và vì cô quá yếu.
Nhưng thôi! Cũng quen rồi! Vì khi mới vào làm ở đây, họ cũng đã từng ức hiếp kẻ yếu là Nguyệt Nguyệt cô như vậy. Bây giờ có tái diễn lại thì cũng đâu sao!
Nhưng... Nguyệt Nguyệt lại thấy tức giận thay cho Phó Tự Ninh vì... cô ấy là một cô gái tốt và... cũng rất giống cô, giống cô đã nhẫn nhịn bọn họ. Và cũng có lẽ là do đồng cảnh ngộ khiến họ càng thân thiết và hiểu nhau hơn.