Ở căn biệt thự to lớ này,Tự Ninh rảnh rỗi đến mức nhàm chán không biết làm gì.
Cô cứ nghĩ,sao một tuần lại trôi âu lâu như thế? Khi nào thì cô mới được đi làm đây?
Đi loanh quanh loanh quanh, cuối cùng, Tự Ninh cũng nhìn thấy Nguyệt Nguyệt!
Đã từ hôm qua đến nay rồi cô vẫn chưa thấy Nguyệt Nguyệt, thật không hiểu tại sao lại như thế! Không lẽ do căn biệt thự này lớn quá sao?
- Nguyệt Nguyệt!!
Tự Ninh vừa cất tiếng gọi thì cô em gái nhỏ đó đã nhanh chân bỏ chạy rồi!
- Nguyệt Nguyệt!!
Cô cứ đuổi theo và đuổi theo,cuối cùng cũng bắt kịp cô ấy!
- Hộc! Này!
Tự Ninh sắp muốn thở không ra hơi.
- Nguyệt Nguyệt! Em đang trốn chị sao?
Bọ Tự Ninh tóm lấy, Nguyệt Nguyệt vội vàng lấy tay che mặt lại.
- Em không có, chỉ là hôm nay em bận quá, nên mới...
Ánh mắt của cô em gái này rõ ràng là đang lẫn tránh Tự Ninh, không sai vào đâu được.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao em lại che mặt?
Tự Ninh đưa tay lên kéo tay của Nguyệt Nguyệt xuống.
- Hả? Em bị sao vậy?
Tự Ninh hốt hoảng...
Gương mặt của em ấy....
- Là ai đã làm?
- Không! Không! Chỉ là em bất cẩn bị mèo cào thôi!
Mèo cào! Cô nàng này đang gạt ai vậy chứ? Tự Ninh đâu phải là một đứa trẻ mới lên ba!
- Là bọn người trong đó phải không? Một phần là vì chị?
Nguyệt Nguyệt không nói gì nhưng trong lòng Tự Ninh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi!
- Đi! Chúng ta tìm họ tính sổ!
Tuy Tự Ninh luôn là mọt người có tính cách nhẫn nhịn người khác nhưng... cô không phải là một người thích cam chịu. Càng là, họ đã ức hiếp người bên cạnh của cô, vậy thì sao có thể bỏ qua được!
- Chị Tự Ninh, hay là thôi đi! Bọn họ đông lắm! Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu!
- Đông thì đông thôi! Sợ gì? Cho dù có sứt đầu mẻ trán cũng phải cho bọn họ biết, chúng ta... không hề dễ bị ức hiếp, chỉ là... chúng ta không muốn gây ra phiền phức mà thôi!
Nhìn Tự Ninh có vẻ rất kiên quyết nên Nguyệt Nguyệt cũng không nói thêm gì mà đi theo cô! Dù sao thì Nguyệt Nguyệt cũng muốn làm vậy lâu rồi.
...----------------...
- Là các cô đã ức hiệp Nguyệt Nguyệt và khiến mặt em ấy thành ra ngư vậy?
Nhìn Tự Ninh rất hùng hồn và nghiêm túc nên khiến cho bọn họ không khỏi bật cười.
- Ha ha ha! Rồi sao? Cô định làm gì?
Tự Ninh nhíu chặt mày lại và nhìn bọn họ mắt ánh mắt bừng bừng lửa, nhưng bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy thú vị nữa là đằng khác.
- Nhìn cô ta kìa! Nhìn mắt cô ta xem...
- Xin lỗi đi!
Giọng Tự Ninh trầm hơn thường ngày rất nhiều.
- Hả?
Cơ mà bọn họ vẫn còn ngơ ngác lắm! Bọn họ chưa hiểu ý của Tự Ninh là gì. Không lẽ...
- Tôi muốn các cô phải xin lỗi Nguyệt Nguyệt, ngay lập tức!
Gì cơ? Xin lỗi ai? Nguyệt Nguyệt? Tại sao chứ?
- Ha! Không thích đó thì sao?
- Mà này! Nguyệt Nguyệt! Cô cũng hay quá nhỉ? Giỏi thì bước ra đây kêu bọn này xin lỗi nè!
Cứ tưởng là Nguyệt Nguyệt không dám, nhưng ai dè... bọn họ vừa nói xong thì Nguyệt Nguyệt đã bước ra.
- Tôi cần một lời xin lỗi của mấy chị!
Đương nhiên, mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế!
- Xin lỗi? Được!
Cô ta nhào đến giơ tay lên đình tát vào mặt Nguyệt Nguyệt thì lại bị Tự Ninh cản lại và...
Chát! Chát! Chát! Chát!
Tự Ninh đã tát vào mặt của cô ta những bốn cái, việc mà tưởng chừng như cả đời này Tự Ninh cũng không cách nào làm được.
- Mày dám tát tao!
Giận quá nên ả ta cứ lao đến chỗ Tự Ninh định đánh trả.
- Thử đi! Nếu mặt tôi có vế sưng, xem xem ông chủ. ủa mấy người có tức giận mà lột da mấy người ra không?
Cô ta chợt khựng lại để suy nghĩ.
Ông chủ gần đây đa g cưng chiều cô ta! Mình... vẫn là không nên đụng đến thì hơn. Cơ mà...cơn tức giận này phải trút lên ai đây?
Vậy là cô ta rẽ hướng sang chỗ của Nguyệt Nguyệt.
- Cô còn muốn đánh?
Tự Ninh trừng mắt nhìn cô ta,rõ ràng là đang muốn cảnh cáo!
- Hừ! Được lắm! Xem như là cô có ông chủ chống lưng nên hay! Cơ mà... sớm muộn gì... tôi cũng sẽ trở đũa trận hôm nay!
Nói xong bọn họ liền bỏ đi!
- Hôm nay cảm ơn chị rất nhiều, cảm ơn chị đã trút giận cho em!
Nguyệt Nguyệt tươi cười với Tự Ninh
Trút giận sao? Mình vốn chỉ đang dựa vào Cung Thời Niên mà ra oai!
Nhưng từ lúc nào mà cô lại biết dựa dẫm vào Cung Thời Niên rồi?