Cung Thời Niên đã rời khỏi nhà và lúc này cũng là lúc mà những người hầu như cô nên ló diện trong căn biệt thự này như những nàng tiên ốc hay những chú tí hon giúp ông lão đóng giày.
- Được rồi, làm việc đi! Đừng có đứng ngẩn ra đó nữa!
Một cô hầu cất tiếng khó chịu với Tự Ninh.
- Tôi biết rồi!
Bỗng nhiên có một cô hầu khác đến kéo cô.
- Tự Ninh! Hay là chị cùng em ra vườn làm việc đi, đừng để ý đến bọn họ nữa.
- Hả? Tôi!
Còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã bị kéo đi rồi.
Cô gái đang kéo cô này trông thật hoạt bát, khả ái và dễ gần, chắc chắn cô ấy là một cô gái tốt vì từ hôm qua cho đến nay chỉ có có cô này là bắt chuyện với cô, nói những lời dễ nghe, thậm chí là muốn cô làm việc cùng với cô ấy.
- Này! Cầm cây chổi đi! Chị có thể quét sân chứ hả? Em sẽ tưới cây.
Trước sự hồn nhiên của cô gái này Tự Ninh dường như đang nhìn thấy mình của kiếp trước nên bị ngẩn người ra một lúc lâu.
Thật sự rất giống, nụ cười này, chính là nụ cười như hoa nở ban mai này.
Nhớ trước kia Tự Ninh cô cũng đã từng là một cô gái dáng yêu như vậy, thuần khiết và trong sáng như vậy. Nhưng giờ đã không còn cách nào trở lại được nữa rồi phải không?
Vì cô đã từng trãi qua chuyện gì sinh tử và rất nhiều chuyện nên bây giờ cô đã khác xưa, cũng vì đã sống trong đá một thời gian lâu nên mọi chuyện cô đã nhìn thấy hơn cà rõ hơn. Cơ mà càng như vậy thì có cảm giác Tự Ninh cô lại càng nhu nhược, yếu đuối và không dám phản kháng lại cuộc đời, giờ cô là một kẻ buông xuôi rồi, cuộc sống này đưa cô trôi đến đâu thì cô liền trôi đến đó không chút kháng cự.
Tự Ninh vừa quét sân vừa nhìn chằm chằm cô gái đó rồi cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
- Cô gái này, cô tên gì vậy?
Được hỏi tên, cô gái ấy rất vui vẻ trả lời.
- Em à? Em là Nguyệt Nguyệt, sao này chị có thể gọi em là tiểu Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt sao? Ngay cả cái tên cũng hay ho và dễ gần như vậy.
- Cô... không ghét tôi sao? Không cảm thấy tôi rất đáng ghét sao? Tính cách của tôi... có hơi cổ quái, ít cười hay nói chuyện! Co không cảm thấy tôi đang xem thường người khác, chảnh choẹ sao?
Nguyệt Nguyệt gãi đầu cười gượng một xíu mới trả lời.
- Em cũng không biết nữa, em thấy chị rất tốt mà, cho dù bọn họ có kì cục thế nào chị cũng nhịn và không đôi co với họ. Vã lại, ít nói hay không hay cười có thể là do tính cách chị như vậy, liên quan gì đến chảnh choẹ chứ? Nếu chị thật sự như vậy thì đã không đứng nói chuyện với em nãy giờ rồi. Em vẫn là cảm thấy, phải tiếp xúc nhiều mới biết họ như thế nào, có khi nhìn vậy chứ không phải vậy.
Suy nghĩ của cô gái này vừa ngốc nghếch, đáng yêu mà cũng không kém chững chạc thật khiến cho Tự Ninh cảm thấy gần gũi.
Nhưng càng cảm thấy gàn gũi thì cô lại không muốn cô ấy đến gần mình, tiếp xúc với mình nhiều.
Vì bọn người kia rất ghét Tự Ninh, nếu cô gái Nguyệt Nguyệt này thường xuyên chơi với Tự Ninh thì chắc chắn sed bị bọn họ ghét lây và làm khó dễ.
Một cô gái tốt như vậy, Tự Ninh không muốn cô ấy vì mình mà trở nên khó sống ở nơi này.
Nhưng cũng không phải là do cô là sao chổi ở kiếp trước sao?
Kiếp trước, khi cô vừa sinh ra thì mẹ đã qua đời, không những vậy mà còn sinh ra trong thời chiến tranh, quốc loạn nữa chứ, thế là cô đã được gọi là sao chổi, bọn họ nói, cô được sinh ra là tai họa, bọn họ còn muốn thiêu đốt cô để diệt trừ tai hoạ đó.
Nhưng cũng còn may là có phụ vương bảo vệ cô cà trấn áp đám quần thần đó nên mới được sống cà sống cho đến tận bây giờ.
Cơ mà, nhiều lúc Tự Ninh lại cảm thấy, mình thật sự là sao chổi, là khắc tinh của mọi người. Vì những người ở gần cô đều không gặp chuyện gì tốt đẹp.
Một con chó vẫn đang khoẻ mạnh, vậy mà cô vừa cho nó ăn thì ngày mai nó đã chết vì ăn phải nấm độc.
Một người ăn xin vẫn còn đang nói cười tươi tắn, vậy mà cô cho họ bánh họ đã chết vì bị nghẹn.
Và liệu, đất nước suy vong, cả gia tộc của cô bị giết sạch có liên quan đến cô]
Vì cô yêu Cung Thời Niên, đưa chàng ấy về làm phò mã nên mới khiến cho chàng ấy có cơ hội đó phải không?
Thế đấy! Nên cô gái này không nên đến gần mình, mình sẽ khiến cho cô ấy gặp phải tai ương mất!