Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 75



Ăn xong, bọn họ quyết định trở về.

Trên xe.

- Hôm nay thế nào? Có vui không?

Vui? Anh đang hỏi Tự Ninh sao?

- Cũng được!

Tiêu xài phung phí tiền thì có gì mà vui chứ? Nhưng... cô cũng đâu thể nào nói không vui, vì... trông anh có vẻ... khoái chí lắm mà.

- Vậy thì tốt. Nếu em thích thì sau này tôi lại đưa em ra ngoài nữa!

- Thời Niên! Tiêu tiền là thú vui của những người nhà giàu như anh có đúng không? Nhưng, đối với em thì... nó lại rất nhàm chán và tạo ra một thứ áp lực kì lạ.

Thời Niên không hiểu cái áp lực mà Tự Ninh nói đến là gì?

- Em không thích đến những nơi như vậy sao?

Tự Ninh lắc đầu.

- Không phải, đi với anh thì cho dù là nơi nào em cũng cảm thấy thích, nhưng... em không thích cách anh tiêu tiền phung phí cho em. Nó làm em... cảm thấy rất ngột ngạt... và khó hiểu, em không hiểu tại sao anh lại chịu chi cho em nhiều đến thế!

Thì ra là cô ấy không thích phung phí!

- Tôi cứ tưởng em thích vậy và làm thế em sẽ vui, nhưng không ngờ.... Vậy được rồi! Sau này tôi sẽ không đưa em đi những nơi như vậy nữa, sau này chúng ta chỉ đến những nơi bình dân thôi được không?

Anh ấy vậy mà lại nghe theo lời của Tự Ninh nói sao? Nhưng... lúc nãy.... anh ấy nói là vì muốn Tự Ninh vui nên anh ấy mới làm vậy?

Tự Ninh bông hít vào một hơi thật sâu rồi cúi đầu.



- Thời Niên! Anh có... thích em không?

Hả?

Câu hỏi này đến quá bất ngờ và... khó trả lời nên Thời Niên đã bị đứng hình!

Thích? Cảm giác thích một người là ngư thế nào? Mình... có thích cô ấy không!

- Tôi.... có thể là tôi không thích em, nhưng, tôi sẽ cố gắng bù đắp và chịu trách nhiệm với em, cho dù... em vẫn chưa đồng ý kết hôn với tôi!

Lại là chịu trách nhiệm! Đối với anh nó quan trọng thật đấy. Vậy... còn Phó Tự Ninh thì sao? Cô ấy vốn không quan trọng phải không? Vì... cho dù là lần đầu của cô gái khác anh vẫn sẽ thế?

- Em hiểu rồi!

Lại là mơ mộng hão huyền! Nhưng, rõ ràng.. mình cảm nhận được là anh ấy đối với mình rất khác. Cái cảm giác đó... Không lẽ là mình đã đoán sai? Thực ra anh ấy không hề thích mình?

Ồ! Mà đó cũng đâu phải là chuyện kì lạ gì! Một người lạnh như tảng băng thì làm sao mà thích mình được chứ!

- Không lẽ... anh thực sự không thích em tí nào? Không có chút cảm giác nào khác đối với em!

Tự Ninh vẫn chưa hai lòng với câu trả lời của Thời Niên nên cố hỏi thêm lần nữa.

- Em mong tôi thích em sao? Em... chắc chắn biết rõ đó là điều không thể nhỉ?

Thời Niên chợt đổi giọng lạnh lùng, vì, anh ghét nhất một câu mà người khác hỏi mình đến hai lần.

Nhưng, thấy Tự Ninh buồn bã, không hiểu sao anh lại mềm lòng.

- Đừng nghĩ về điều đó nữa, nó.. cũng đâu có quan trọng đến vậy!



Thời Niên đưa tay lên xoa xoa đầu an ủi Tự Ninh.

Cơ mà! Anh ấy nói không quan trọng sao? Mình đã từng thổ lộ với anh ấy rồi mà! Chắc anh ấy cũng phải biết tình cảm của mình chứ! Không lẽ... tình cảm của mình đối với anh ấy chỉ là một thứ vô nghĩa, không có ích gì hay sao?

...----------------...

Về đến nhà rồi nhưng tâm trạng của Tự Ninh vẫn cứ không khá lên nổi.

Nhưng mà, cái lòng hảo tâm thích chia sẻ với mọi người của cô... vẫn không tăng hay giảm đi vì tâm trạng.

- Em có thể chia thức ăn cho mọi người chứ?

Cung Thời Niên gật đầu.

- Em muốn làm gì thì cứ làm.

Được sự đồng ý của Thời Niên, Tự Ninh đặt đồ ăn xuống bàn và...

- Mọi người nghỉ tay và ăn uống chú gì đi! Tất cả những thứ này đều được đem từ nhà hàng về, chắc chắn mọi người sẽ thích!

Cô làm vậy không phải vì muốn lôi kéo, cảm hoá hay là cố tình khoe khoang với bọn họ này kia. Đối tốt với họ? Cũng không phải vậy!

Nói ra thì cô cũng không muốn gần gũi với loại người này, cơ mà... cũng không còn lựa chọn nào khác vì họ luôn giáp mặt nhau mỗi ngày mà! Nên...cũng không thể nào làm lơ họ!

Thế nhưng... họ thì lại đang làm lơ cô. Chẳng ai thèm để ý đến lời nói của cô cả!

- Có nghe cô ấy nói gì không vậy? Nghỉ tay đi!

Ấy mà khi Thời Niên vừa lên tiếng thì họ liền răm rắp nghe theo!

Như vậy... càng chứng tỏ được một điều, Tự Ninh vốn không là gì trong căn biệt thự này cả!