Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 82



Hai ngày sau, Tự Ninh đã làm xong hết tất cả công việc mà anh giao cho và được làm nhiều việc khác có phần thử thách hơn.

Và cũng vì vậy mà cô được đi tới lui trong công ty nhiều hơn,tiếp xúc với nhiều người hơn..

Nhưng... hình như nhân viên trong công ty nhìn Tự Ninh không giống với ánh mắt ban đầu nữa mà thay vào đó là sự ghét bỏ và giọng nói khinh khỉnh.

Bọn họ đang lơ Tự Ninh đi và càng lúc... cô càng cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. Cô thật sự không hiểu tại sao họ lại ngư vậy với mình.

Ồ! Cô không hiểu vì cô vẫn chưa nghe phải tin đồn.

...----------------...

Trùng hợp, lúc cô đang đi vệ sinh thì nghe thấy có tiếng bước chân đi vào và... họ đang bàn tán sau lưng cô.

- Ê! Cô nói xem... cái... cái cô thư ký Tự Ninh gì đó thật sự được chủ tịch của chúng ta bao nuôi sao? Trong cô ta ngây thơ,thuần khiết như vậy mà!

- Hừ! Đừng có nhìn vẻ bề ngoài thôi! Phải nhìn sự việc và phẩm chất bên trong nữa. Chứ cô nói xem, một người như cô ta làm sao mà leo lên vị trí đó được. Không đi cửa sau thì là gì?

Rào! Rào!

Tiếng nước tắt đi, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa dần.

- Thì ra... họ xa lánh mình vì việc này! Họ đang khinh mình!

Tự Ninh bấy giờ không còn cảm thấy buồn nữa, hoặc là... cô đang cố tỏ ra bình tĩnh. Thản nhiên đến mức.... lạnh lùng như một cơn gió mùa đông.

...----------------...

Cạch!

- Tôi liệu mà anh cần đâu chủ tịch!!

Gầm đây Tự Ninh vẫn luôn giữ cái thái độ này! Tại sao chứ? Cảm giác thật khó chịu!

- Tin đồn trong công ty.... bọn họ... nghĩ tôi là tình nhân của chủ tịch đấy! Anh không định giải thích sao?

Tuy mình không biết quan hệ của mình và anh ấy là gì nhưng, mình không thích bọn họ gọi mình là tình nhân! Dù sao mình cũng có lòng tự trọng của mình.

- Thư ký Phó! Cô nghe thấy những tin đồn đó rồi!?



Cung Thời Niên cau mày lại có chút... chạnh lòng.

- Chắc... anh cũng xem tôi là tình nhân nhỉ?

Thời Niên khó chịu và nghiêm túc nói với Tự Ninh là không phải.

Nhưng.....

- Thế tôi là gì của chủ tịch vậy? Người yêu? Hay là... một cô gái qua đường?

Có lẽ cô đã bắt đầu mệt mỏi với sự đau lòng và tự ti nên... bắt đầu từ đây cô đã biết mạnh mẽ hơn và... nói ra những suy nghĩ vu vơ trong đầu mình.

Nghiệt duyên có lẽ vẫn là nghiệt duyên thôi. Và có lẽ... mình đã quá trong chờ vào thứ hư ảo này rồi.

- Không phải vậy? Nhưng tôi.... cũng không rõ nữa!

Không rõ? Vậy là quan hệ mập mờ hay... vốn nó chẳng là gì?

- Tôi hỏi rồi thưa chủ tịch! Có lẽ... tôi nên tập làm quen với cái danh tình nhân rồi!

Nói ra thì... chỉ là một cái danh xưng thôi mà! Tình nhân? Ồ! Nghe cũng không phải là xấu! Vì... sự thật không phải quá rõ ràng rồi sao? Thế gì... ai oán cái gì? Muốn có lòng tự trọng cáo gì chứ?

Tự Ninh trở về chỗ ngồi và tiếp tục với công việc.

Nhưng Cung Thời Niên chợt khó chịu bước đến trước mặt cô!

- Phó Tự Ninh! Sao em lại có cái suy nghĩ như vậy?

Anh ấy thật nghiêm túc và... có gì đó đang được ẩn giấu đi! Vẻ mặt xót thương sao?

- Có lẽ.... là tôi đã quá thản nhiên nên mới có cái suy nghĩ như vậy!

Cầm lên được thì phải bỏ xuống được! Dù gì thì phần nghiệt duyên này cũng đã kéo dài lâu lắm rồi!

Sao Tự Ninh lại lạnh lùng với mình như vậy chứ? Chỉ mới mấy ngày thôi mà sao cô ấy lại thay đổi một cách chóng mặt như thế được! Không lẽ cô ấy đã chịu phải đả kích gì?!

Cạch!

- Chủ....

Là Nghê Yên Vân!



- Hai người đang làm gì vậy?

Cung Thời Niên ho khan vài tiếng rồi đứng thẳng người dậy!

- Có chuyện gì?

- Sắp tới đây ta có một cuộc làm ăn với Vương thị. Nó không lớn và cũng không nhỏ,anh định cử ai đi kí hợp đồng với họ?

Cung Thời Niên nhìn sang Tự Ninh.

Đây cũng là một mối làm ăn quan trọng và.... nếu gia nó cho Tự Ninh thì sao nhỉ? Chắc cô ấy sẽ rất vui!

- Cứ cho Tự Ninh cô ấy thử sức đi!

Mình sao?

Yên Vân trợn tròn mắt khó chịu.

- Thư kí Phó? Cô ấy chỉ là người mới không có kinh nghiệm!

- Không có nên mới cần thực hành và rèn luyện!

Chủ tịch rõ ràng đang thiên vị!!

- Nếu anh đã kiên quyết thì tôi không còn gì để nói nhưng.... hãy lo cho danh tiếng của cô ta về sau!

Rầm!

Cô ta tức giận và bỏ đi!

- Tại sao vậy?

Tự Ninh không hiểu.

- Như tôi nói đó, em cần rèn luyện và thực hành nhiều hơn. Vã lại... tôi nghĩ thứ công việc này sẽ làm cho tâm trạng em tốt hơn!

Tâm trạng tốt hơn? Quan tâm mình sao? Không yêu mình thì cần gì phải lo lắng cho mình đến vậy chứ? Anh ấy là đang chơi đùa mình phải không? Nhưng.... sự chơi đùa này... cứ làm cho mình phải quyến luyến mãi!!

Thật là... khó chịu!!!