Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 2: Tuyết ninh



Ba cho con một phút để giải thích!

Kha Luân cố nén lại cơn tức giận sắp bùng nổ trong lòng. Ông siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng vào đứa con gái mà gằn giọng lên hỏi.

- Con...con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ nhiều lắm. Là Nhiên Nhiên ham chơi nên đã trốn ra sau vườn hoa. Nhưng con thật lòng không muốn để mọi người phải chờ đợi mình như vậy đâu ạ. Trong lúc chạy nhảy con không chú ý nên đã dẫm chân vào một cái bẫy không biết do ai làm ra. Con bị treo trên đó suốt mấy tiếng trời. Cũng may là vừa nãy có anh này ra cứu con. Nên ba đừng trách anh Vương...

- Ngừng lại.

Kha Luân giơ tay ra hiệu để con gái im miệng. Ba chỉ cho cô có sáu mươi giây ngắn ngủi nên Mộng Nhiên phải chạy đua với thời gian vô cùng cực khổ. Cô đã cố nói nhanh hết sức có thể nhưng vẫn không kịp để nói ra tên của anh ấy một cách trọn vẹn.

- Ba xin lỗi, là ba trách lầm con gái rồi.

Sau khi nghe con gái cưng tường thuật lại tất cả mọi chuyện thì nét mặt của ông ấy cũng đã hoà hoãn hơn nhiều. Không còn dữ tợn, đen sì như ít phút trước đây nữa.

Kha Luân tiến đến gần hơn, giành lấy Mộng Nhiên từ tay của Vương Tử Dật. Cô bé có chút nuối tiếc không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi buông cổ anh ra mà qua với ba mình.

- Đau lắm hả con?

Ông ấy nắm lấy cổ chân của Mộng Nhiên mà nhấc nhẹ lên xem xét. Cô bé không nói dối, nơi đây vẫn còn in nguyên một dấu lằng đỏ tím chỗ đậm chỗ nhạt. Chứng tỏ là con gái ông đã phải chịu áp lực từ sợi dây treo từ rất lâu rồi. Đã vậy trên đầu gối còn bị chảy máu.

- Không ạ.

Mộng Nhiên đau đến phát run cả chân nhưng vẫn phải lắc đầu tỏ ra là mình ổn để cho mẹ không phải lo lắng nữa. Tuy cô được bao bọc trong vòng tay của ba nhưng ánh mắt luôn hướng về phía chàng trai đối diện, môi nhỏ mấp máy liên tục như muốn nói gì ấy nhưng lại không đủ dũng khí để bày tỏ.

- Ba ơi, có phải ba từng nói cho dù con muốn gì cũng được không ạ?

Đôi tay nhỏ bưng lấy khuôn mặt của ba mình, cô bé hỏi vòng vo tam quốc như vậy là muốn xác nhận lại câu nói ấy của ba có còn hiệu lực hay không rồi mới dám nói ra nguyện vọng chính của bản thân. Nhưng ông ấy chẳng trả lời, chỉ dịu dàng xoa mái tóc mơ của Mộng Nhiên rồi gật đầu.

- Vậy ba nói với anh ấy làm vệ sĩ riêng cho con có được không ạ?

Mộng Nhiên e ngại, cuối gầm mặt nhìn vào những ngón tay của mình mà nói. Cô bé biết yêu cầu này có chút vội vàng, thô lỗ nhưng nếu bây giờ không nói ra thì sau này cả hai người cũng chẳng còn cơ hội để gặp mặt nhau nữa.

- Nhưng con đã có rất nhiều vệ sĩ rồi mà?

Đúng thật là người con gái nào của một gia tộc to lớn, có sức ảnh hưởng thì đều có ít nhất là từ một đến ba người vệ sĩ riêng, luôn túc trực bên cạnh. Và Mộng Nhiên cũng chẳng ngoại lệ.

- Nhiên Nhiên biết mà, nhưng con không thích mấy chú đầu trọc đó đâu.

Vệ sĩ mà ba phát cho cô toàn là những ông chú đầu trọc lốc không có tóc. Người có tóc thì lại xăm kín thân thể, không xăm thì trên khuôn mặt toàn là sẹo lồi, sẹo lõm. Lúc cô hỏi vì sao thì ba chỉ trả lời là vệ sĩ cần phải hầm hổ, dữ tợn như vậy thì mới doạ được người ta.

Mộng Nhiên cũng không có ý chê bai, miệt thị ngoại hình của các chú đó đâu. Nhưng mỗi lần họ xuất hiện ở trường học thì đều dọa các bạn nhỏ đồng trang lứa của cô đến phát khóc. Khiến Mộng Nhiên vô cùng khó xử. Cô bé có ít bạn bè cũng chính vì lý do này đấy.



- Được rồi, nhưng con còn phải hỏi ý kiến của người ta nữa chứ Nhiên Nhiên!!

Kha Luân nhìn con gái trong lòng mà bật cười. Là một bác sĩ tâm lý gạo cội thì sao ông không nhận ra được tâm ý của Mộng Nhiên được cơ chứ?

Dẫu biết cuộc sống ngày một hiện đại, việc con cái nảy sinh những cảm xúc khác thường trước khi mười tám tuổi là không thể tránh khỏi, nhưng ông không ngờ con gái mình lại biết yêu sớm như đến như vậy rồi. Lại còn muốn bắt con trai người ta về nhà ngay trong ngày đầu gặp mặt nữa chứ, chẳng khác nào ba nó thời còn trẻ.

- Ba hỏi anh ấy giúp con đi!

Đôi gò má của Mộng Nhiên bỗng chốc đỏ ửng lên như hai quá cà chua mọng nước, điệu bộ e ấp, ngại ngùng y như một thiếu nữ mới lớn. Cô bé không dám trực tiếp hỏi anh nên đã nhờ cậy tất cả vào người ba yêu dấu này của mình.

- Cậu đây chắc cũng nghe con gái tôi nói rồi nhỉ? Không biết cậu Tử Dật có đồng ý với việc làm vệ sĩ của con gái tôi không?

Sự phân vân, do dự hiện rõ trên nét mặt của Vương Tử Dật. Hơi thở của anh dần trở nên khá hỗn loạn, mi mắt chớp nháy liên tục, trái ngược với thái độ của Mộng Nhiên ngay lúc này, cô hồi hộp đợi chờ từng phút từng giây, đợi anh nói ra quyết định của mình mà muốn tắt thở.

- Cho tôi thêm thời gian một ngày để suy nghĩ được chứ?

- Được, đây là thông tin liên lạc của tôi.

Kha Luân lấy từ trong ví ra một cái card visit màu đen tuyền vô cùng sang trọng, ông ấy đặt nó vào lòng bàn tay của anh rồi cùng con gái và vợ xoay người bỏ đi.

- Anh đừng từ chối nha.

Mộng Nhiên âm thầm lí nhí bên trong cổ họng, mặc dù đã được ba bế đi xa nhưng cô bé vẫn luôn nhìn về hướng cũ không rời mắt một phút giây nào. Cho đến khi được ba đặt lên xế hộp thì Mộng Nhiên mới ngậm ngùi, luyến tiếc từ bỏ.

- Chúng ta về thôi.

Cả gia đình họ trở về nhà chính. Còn tiệc thì vẫn sẽ được tổ chức cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện vui chơi, nhưng sẽ không còn là tiệc sinh nhật mà cứ xem đó là một buổi ăn uống bình thường mà Kha Gia tài trợ.

Bởi vì Kha Luân đã cảm nhận được con gái của mình dường như có chút hầm hầm, nóng dần lên rồi. Nếu còn chơi đùa, chạy nhảy nữa thì Mộng Nhiên sẽ chịu không nổi mất.

[...]

- Anh nhất định phải đi thật sao?

Trên gác mái của cô nhi viện có một khoảng không gian trống nhưng nó lại là chốn ăn ngủ của Vương Tử Dật. Không phải anh bị đối xử bất công mà là chính anh đã chọn cho mình một nơi ở nhỏ bé, chật hẹp, đi không được thẳng người như vậy.

Anh tự tách biệt mình với mọi người như thế vì anh không thích không khí náo nhiệt, ồn ào ngoài kia. Nơi này cũng chỉ toàn là con nít ranh, không phù thích hợp để anh phải chung sống, hoà thuận.

Trong tận hai thập kỷ sống ở đây, anh chỉ có duy nhất một bé gái làm bạn tên là Tuyết Ninh, cũng chỉ trạc tuổi với Mộng Nhiên mà thôi.



Ngày nào Tuyết Ninh cũng lên trên gác tìm anh, nhiều lúc cũng thấy khá phiền phức nhưng anh lại không nỡ xua đuổi. Sau một thời gian dài tiếp xúc và trò chuyện thì bây giờ Tử Dật đã hoàn toàn xem cô bé này là em gái.

- Ừm... không đi không được. Nhưng anh hứa sau này mọi chuyện ổn định anh sẽ trở về đón em.

Tuyết Ninh có chút buồn bã, cô bé yểu xiều ôm lấy cánh tay của Vương Tử Dật. Đôi môi hồng nhuận run nhẹ lên từng đợt, đến cuối cùng không thể kiềm nén được cảm xúc tủi thân trong lòng mà đã oà khóc thật to.

- Anh hứa đấy nhé!!

Anh cưng chiều dùng vòng tay vững chắc của mình ôm trọn lấy cơ thể của Tuyết Ninh mà nhẹ giọng dỗ dành.

- Anh hứa!

Tuyết Ninh lớn chừng này rồi nhưng cũng có mỗi mình anh là người thân duy nhất, cũng không có nỗi một người bạn, chỉ vì một lần nhỡ bóc trộm viên kẹo trên bàn mà không xin phép Sơ để rồi cô bé đã bị bạn bè tẩy chay, xa lánh.

- Em ngồi sang một bên, để anh nhắn tin cho họ.

Vương Tử Dật để cô ngồi sang bên cạnh, anh mở hộc tủ lấy ra một chiếc điện thoại đời trước cũ kĩ, không thể chụp ảnh, hay chứa các ứng dụng mạng xã hội. Chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin qua sim bình thường.

" Tôi đồng ý. "

Chỉ là một dòng chữ vô cùng ngắn gọn mà anh đã mất tận mười phút mới có thể hoàn thành nó. Vì bàn phím của điện thoại này đã có một vài nút đã bị lờn, phải ấn liên tục nhiều lần thì nó mới chịu hiện lên.

Ting!

" Làm tốt lắm con trai của ta. "

Tin nhắn vừa gửi đi tức thì lại có thêm một tin nhắn đến gửi tới. Trên màn hình lu lét, mờ trân của điện thoại hiện lên một dòng chữ mang tinh thần động viên. Vương Tử Dật nhìn vào đấy mà mỉm cười hạnh phúc, thoải mái nằm ườn ra sàn gỗ thô sơ không một chút phòng bị.

- Mẹ à...con làm được rồi! Con sẽ từng chút một để bọn họ nếm trải những nỗi đau mà mẹ đã phải chịu đựng.

Vương Tử Dật đưa điện thoại của mình cho Tuyết Ninh cầm chơi. Anh với tay sang khoảng không bên cạnh, lấy ra một cuốn sổ nhật kí rách bươm, cũ kĩ, những thớ giấy đã không còn giữ được màu sắc nguyên vẹn ban đầu.

Anh giơ nó lên trên cao, vừa vặn với tầm mắt của mình, không tự chủ được mà mở nó ra xem một lần nữa. Cuốn nhật kí này từ khi vừa biết chữ thành thạo thì anh đã đọc đi đọc lại nó không biết bao nhiêu lần, thậm chí anh đã thuộc làu từng câu, từng chữ bên trong đấy.

Nhưng những lần xem lại là những lần rơi nước mắt vì đây là món đồ duy nhất mà mẹ đã để lại cho anh. Nội dung bên trong cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là những vết mực thấm lệ đến loang màu, những trận đòn roi, những đau khổ mà đám người khốn nạn đấy đã ban cho mẹ anh đều được viết vào đây rất cẩn thận. Vốn dĩ anh sở hữu được bảo vật vô giá này là do người đàn ông mà anh gọi là cha đã truyền lại.

Vào năm Tử Dật mười tuổi, trong một lần tình cờ đi ra bên ngoài, anh đã bị một người đàn ông lạ mặt túm cổ lôi vào trong một con hẻm nhỏ. Ông ta không nói không rằng, chỉ nhét vào tay anh một cái bọc đen bao gồm cuốn sổ và chiếc điện thoại ấy, rồi bỏ đi biệt tăm biệt tích cho đến bây giờ.

Tuy là anh và người đàn ông đó chưa một lần gặp lại nhau nhưng thỉnh thoảng hai người vẫn trò chuyện, tâm sự với nhau qua những cuộc gọi điện thoại.

Và từ một thằng nhóc hồn nhiên, quậy phá đã chuyển mình thành một con người suốt ngày lầm lì, tâm cơ cũng chính vì những lời lẽ chứa đầy thù hận, than vãn mà ông ta đã tiêm nhiễm vào trí óc của Vương Tử Dật.
— QUẢNG CÁO —