- Sao anh còn chưa đi, không thấy bản thân mình dư thừa ở đây à?
Tử Dật đã bảo cô muốn làm gì thì cứ tự nhiên, vậy mà anh vẫn đứng như trời trồng một chỗ, chống nạnh nhìn chằm chằm vào cái kén nhỏ trên giường, làm cho con sâu bên trong làm gì cũng chẳng được thoải mái.
- Vẫn nên vác đi thì hơn.
- Này...đã nói không muốn ăn rồi mà. Anh thả em xuống đi.
Sau cú thở hắt của Tử Dật thì rất nhanh cả cơ thể Mộng Nhiên đã bay lên không trung, cô bị anh kẹp ngang bên hông mang đi giống như cách mà người ta thường dùng để ôm những con gà chiến.
Mặc cho Mộng Nhiên có quậy cỡ nào thì Tử Dật vẫn lặng im không đáp, cũng không nhìn cô, ánh mắt hướng thẳng bước xuống những dãy cầu thang cho đến tận nhà ăn của biệt thự.
- Anh có biết là mình quá đáng lắm không hả? Dù gì em cũng là cô chủ của đó, nể mặt cái danh này một chút đi.
Mộng Nhiên được anh thả vào ghế ngồi, một tay anh đặt lên đầu vai của Mộng Nhiên, có dùng xíu lực cưỡng chế để cô không có cơ hội bỏ chạy. Tay còn lại cũng chẳng rảnh rỗi mà vươn ra xa, bê lấy tô cháo trên bàn đưa đến trước mặt cô.
- Không ăn.
Mộng Nhiên khoanh tay trước ngực, mùi cháo, mùi thịt sườn nồng lên khiến cô thèm đến chảy nước miếng rồi, nhưng vẫn cương quyết sỉ diện cho đến cùng, không bỏ cuộc.
- Ăn.
Chẳng biết Tử Dật dùng thủ thuật gì, anh chỉ căn bản là bóp nhẹ xương quai hàm của Mộng Nhiên thế mà đã khiến miệng cô không tự chủ mà hé mở.
Thấy cháo không còn bốc hơi, anh thẳng tay múc một muỗng đầy, không thổi mà cứ như vậy rót trần vào khoang miệng của Mộng Nhiên.
Nhưng có những thứ không như anh nghĩ, cháo nóng đến mức muốn bỏng cả lưỡi, không thể nuốt xuống cổ họng, chỉ còn đường nhả ra nhưng anh lại hiểu nhầm rằng cô muốn làm giặc, độc ác dùng tay bụm chặt miệng cô.
- Nóng... nóng... nóng quá.
Không thể chịu đựng được nữa, cô ú ở kêu lên thành công thu hút sự chú ý của Tử Dật. Nhìn da mặt cô đã đỏ ửng, anh vội buông tay, mở to miệng cô rồi thổi phù phù vào đấy.
Ực.
Cảm nhận được cháo đã nguội đi, Mộng Nhiên mới xô anh ra rồi nuốt hết vào bụng. Đợi đôi ba giây để mọi chuyện đâu vào đó thì cô mới quay ra đấm vào chân anh, to tiếng chửi bới.
- Đồ điên này... anh một vừa hai phải thôi. Thấy em nhường nhịn anh được nước lấn tới à? Có tin là em...
- Xin lỗi.
- Anh tưởng xin lỗi là xong với em à, em sẽ méc...
- Xin lỗi.
- Thôi mệt anh quá, em tạm bỏ qua lần này thôi đấy nha.
Mộng Nhiên chịu thua rồi, cô trở về với công việc ăn uống đang dang dở. Bởi cô đoán trước được dù mình có léc chéc, nhiều lời như thế nào thì anh cũng chỉ nói ra hai từ xin lỗi nhạt nhẽo ấy.
Thôi thì Mộng Nhiên cũng không phải người hay tính toán, hay giận dai. Chỉ cần anh chấp nhận xuống nước xin lỗi, và làm lành với cô trước thì cũng xem như cô đã thắng trong lần trong cuộc chiến này rồi, mặt mũi, danh dự cũng vớt vát, kéo lại được phần nào.
- Nhớ đó, anh mà còn quá đáng lần nào nữa thì em méc...
- Xin lỗi.
- Này... đừng có ngắt lời em.
Quá tam ba bận, Mộng Nhiên bức xúc dí cùi chỏ vào đùi Tử Dật. Cứ mỗi lần nghe thấy cô có ý định méc người nhà thì anh lại lên tiếng chen ngang đúng lúc ấy.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Thông qua những lần đó thì Mộng Nhiên biết được anh đang sợ điều gì. Vậy là từ nay về sau cô có cái cớ để đe doạ anh rồi.
- Anh ngồi xuống đây ăn chung đi, nhiều quá một mình em dùng cũng không hết.
Mộng Nhiên vỗ vỗ lên cái ghế bên cạnh. Tử Dật cũng chẳng ngần ngại mà ngồi xuống, cầm đũa lên ăn, tự nhiên như đây là nhà của mình.
[...]
Hai năm sau.
- Các em nhanh chân lên nào, mỗi người ở đây đều là mầm non tương lai của đất nước, sở hữu một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết vậy mà chỉ leo có vài con dốc đã le lưỡi thở rồi là sao?
Nhân dịp kỉ niệm năm mươi năm thành lập nên hiệu trưởng đã tự trích tiền túi của mình ra để tổ chức một buổi cắm trại cho toàn thể các em học sinh của mình.
Tuy ngôi trường này có đầy đủ cả ba cấp tiểu học, trung học và phổ thông. Nhưng hoạt động này chỉ dành riêng cho các em học sinh cấp ba. Nói như vậy không có nghĩa những học sinh lớp dưới bị cho ra rìa, mà họ sẽ được vui chơi theo hình thức bữa tiệc nhanh gọn.
Nhìn chung thì cũng có chút bất công thật, nhưng đây là một giải pháp tốt nhất rồi. Vì các em học sinh ấy còn quả nhỏ, chưa có đủ sự chính chắn, nghiêm túc trong suy nghĩ cũng như hành động dẫn đến sẽ rất khó quản lý, kiềm kẹp.
- Biết trước phải đến cái nơi hoang vu hẻo lánh như vầy thì mình ở nhà cho rồi.
Mộng Nhiên hiện tại đang ở độ tuổi mười sáu, vừa vặn lên lớp mười nên phong trào này cô cũng góp mặt tham gia. Nhưng điều mà cô hối hận nhất bây giờ chính là tại sao cô lại dễ dàng đồng ý đi như vậy.
Ban đầu nhà trường chỉ bảo là đi cắm trại nhưng lại im lìm, giấu kín địa điểm. Làm ai ai cũng ngỡ sẽ được đến những nơi có không gian thoáng đãng, trong lành như cánh đồng hoa, hay vườn trái cây mọng nước. Nhưng lúc bắt đầu cuộc hành trình rồi mới biết, không có hoa cũng chẳng có trái, chỉ có những con dốc đường đèo cao heo hút, muốn dựng đứng mà thôi.
- Các thầy, các cô được đi cáp treo thì làm sao hiểu được cảm giác của tụi em.
Giữa giáo viên và học sinh thật sự không có hai chữ công bằng. Tất cả giám hiệu, thầy cô giáo đều được đi bằng cáp treo để lên đến đỉnh, còn những em học sinh phải cuốc bộ suốt một quãng đường dài. Vậy mà mỗi lần chạy ngang qua họ lại hối thúc, càm ràm.
Tử Dật cũng chẳng ngoại lệ, bỏ mặc Mộng Nhiên thơ bơ thất bất ở dưới này, leo lên cáp treo mà chạy tọt lên trển từ rất lâu rồi. Có khi bây giờ anh cũng đã ngủ được một giấc rồi cũng nên.
- Mộng Nhiên còn nước không? Cho tớ một ít.
- Tớ chỉ còn một chai thôi, đường còn dài, cậu đừng uống hết nha Bella.
Tên đầy đủ của người bạn này là Bella Andes, mang trong mình hai dòng máu và chỉ vừa chuyển vào trường cách đây một tháng. Vì là con lai nên ngoại hình của cô ấy khá nổi bật, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã được xếp vô bảng xếp hạng tứ đại mỹ nhân trong trường.
Ấy vậy mà Bella chẳng khác nào một một bình hoa di động, tính cách và thái độ và cả học vấn đều tỉ lệ nghịch với nhan sắc. Nhưng cũng vì đẹp nghiêng nước nghiêng thùng nên cậu ta vẫn được rất nhiều người hâm mộ, yêu mến.
Riêng Mộng Nhiên thì không, cô khó chịu với cách xin xỏ mà làm giọng mẹ của cô ấy. Tuy không bằng lòng nhưng vẫn niềm nở lấy ra chai trước còn nguyên đưa cho cô ta.
- Ơ... nước không có mà uống, vậy mà cậu lại đem đi rửa tay? Tớ đã dặn rồi cậu không nghe à?
Cô chỉ buồn ngủ ngáp một cái vậy mà quay ra đã thấy chai nước trống rỗng mất rồi. Không nhìn được quá trình nhưng kết quả và chứng cứ vẫn còn trên tay Bella. Mộng Nhiên nóng giận, giọng hơi lên cao mắng mỏ.
- Cũng chỉ là nước thôi mà. Cậu có cần phải làm quá như vậy không?
Bella còn chẳng có tinh thần hối lỗi, đằng này còn trách ngược lại Mộng Nhiên.
- Mỹ nhân đại chiến kìa tụi bây.
Nhìn hai cô gái với nhan sắc một chín một mười đấu khẩu với nhau mọi người không khỏi thích thú, nán lại vây thành vòng đứng hóng hớt, thậm chí còn đặt cược, bắt kèo xem ai sẽ là người thắng cuộc.
- Được rồi, tôi không muốn gây sự. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nên dừng lại ở đây thôi.
Mộng Nhiên thở dài, cô là người chủ động hoà giải, nhưng không phải vì nhút nhát, hèn hạ mà càng lớn cô càng trưởng thành, trước khi đưa ra quyết định cô đều suy nghĩ rất kĩ. Cãi vã không mang lại lợi ích cho cô, nước hết cũng không đầy lại được. Vậy thì chi bằng kết thúc sớm, không nên xé to chuyện.
- Cậu tránh sang một bên nhường đường cho mình đi với.
- Được thôi.
Bella cười cợt, cô ta bĩu môi khinh thường. Nhưng chẳng hiểu tại sao vẫn chấp nhận yêu cầu của cô. Thấy đường đã trống, Mộng Nhiên chống gậy tiếp tục cuộc hành trình còn lại.
Nhưng...
Không biết từ đâu, ở dưới con dốc có một người đàn ông đội mũ kết chạy ngang qua, huýt trúng vai Mộng Nhiên, làm cô chới với, balo sau lưng thì nặng nề làm cô không thể giữ thăng bằng. Mộng Nhiên vươn tay để ai đó có thể nắm lấy và giữ cô lại.
- Áa...
Nhưng không có ai cả, cứ như vậy mà giật lùi không phanh, cho đến khi cảm giác hụt chân ập đến, cô hoàn toàn không còn cách cứu vãn, rơi xuống vực sau. Tiếng thét vang lên chói cả một vùng mây trời.
- Không xong rồi, có người rơi xuống đèo, mau gọi điện báo với giáo viên nhanh đi!!