Nghiệt Duyên Hay Đường Mật?

Chương 13: Căn hộ



p class="watch-page-fiction-content">Quần quật trong bệnh viện cả một buổi, Hạ Thanh Di cũng khám xong. Tay cô không có vấn đề gì, lại được nhân viên y tế quấn băng kỹ lưỡng lại một lần nữa, sau đó bác sĩ dặn dò vài câu là cho về.

Giờ cũng chỉ mới 12 giờ trưa thôi, Hạ Thanh Di ghé cửa hàng tiện lợi mua một thanh kimbap rồi đặt xe tới công ty nhà cô. Công ty cách trường học khoảng 1 tiếng rưỡi đi xe ô tô. Không quá gần nhưng cũng không xa mấy. Còn cách bệnh viện chỉ tầm 30 phút thôi.



Hạ Thanh Di đã đến đây nhiều lần, tiếp tân vừa thấy cô liền lên tiếng chào hỏi.



“Hạ tiểu thư, Liêu phó có dặn trước với tôi. Cô lên tầng cứ vào thẳng phòng của Liêu phó đợi ngài ấy ạ.”



“Vâng, cảm ơn chị.”



Nghe vậy Hạ Thanh Di gật đầu với tiếp tân, sau đó đến thang máy để lên phòng mẹ mình. Lúc vào phòng mẹ, cô lấy kimbap ra, vừa ăn vừa ngồi đợi mẹ. Ăn xong thì Hạ Thanh Di lấy ipad ngồi xem lại mấy bài giảng cũ trên lớp. Ngành học này đúng là lượng kiến thức vừa nhiều vừa khó. Không chỉ là học trên giảng đường, mà về nhà tự mỗi cá nhân phải trau dồi thêm kiến thức cho bản thân mình.



Lúc Hạ Thanh Di đang chăm chú đọc một tài liệu tham khảo tiếng Anh giảng viên đính kèm qua mail, thì Liêu Kỳ đẩy cửa bước vào.



Liêu Kỳ hiện tại đã ngoài bốn mươi, nhưng nhan sắc của bà được chăm sóc kỹ càng nên hiện tại gương mặt của bà vẫn còn rất trẻ, nhưng hiển nhiên là không thể tránh khỏi, vẫn sẽ có vài nếp nhăn ở khoé mắt.



Hôm nay bà mặc tây trang màu trắng trang nhã, thân hình cân đối nên mặc gì cũng đẹp, tóc búi gọn gàng, gương mặt cũng được tỉ mỉ trang điểm, lộ ra khí chất của bà phó tổng giám đốc.



Vừa đẹp vừa quý phái, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Chứ khi người phụ nữ đầy vẻ uy nghiêm này bước vào phòng làm việc, nhìn thấy con gái cưng đang ngồi học bài thì ánh mắt bà liền trở nên nhu hoà.



“Mẹ, xong rồi sao?” Hạ Thanh Di rốt cuộc cũng rời mắt ra khỏi màn hình ipad, nhìn lướt qua đồng hồ, đã ba giờ rồi.





Liêu Kỳ ngắm con gái mình, sắc mặt hồng hào xinh đẹp, không gầy đi, trạng thái vẫn rất tốt.



“Đợi lâu không? Nghe trợ lý Nguyên bảo con tới rất sớm.”



“Dạ, không lâu đâu mẹ, con học bài nên thời gian trôi qua rất nhanh.”



Liêu Kỳ cười cười nhìn con gái, rồi lia mắt nhìn cái ipad trên tay con mình, lúc này bà mới thấy cái tay băng bó kia. Lập tức cầm tay Hạ Thanh Di lên nhìn.



“Bé con, cái gì đây? Tay con làm sao đó?”



Vừa nghe thấy xưng hô này, thái dương Hạ Thanh Di giật nhẹ một cái. Đây là cách ba mẹ cô gọi cô khi còn nhỏ, nhưng lên cấp 3 cô đã nói với ba mẹ rằng đừng gọi mình như thế nữa, nghe cứ ngu ngốc thế nào ấy. Ba mẹ cô cũng rất chiều cô, mặc dù không thể gọi bé con nhưng trong lòng hai người họ thì lúc nào Hạ Thanh Di cũng vẫn là bé con, nhưng mà cô không thích thì hai người cũng không gọi nữa, nhưng mỗi lần lo lắng sẽ buột miệng nói ra. Hạ Thanh Di thở dài một hơi, lại làm ba mẹ lo lắng rồi. Ngay từ ban đầu cô đừng nên để Triệu Tú Nhi dụ dỗ mình đi theo.



“Mẹ, con không sao đâu. Ban nãy con đi khám rồi, tay chỉ trầy nhẹ thôi. Là sợ mẹ lo lắng quá nên con mới bảo bác sĩ quấn băng kỹ lưỡng một chút để mẹ yên tâm thôi.”



Liêu Kỳ còn không hiểu con mình hay sao, biết chắc là cô đang muốn an ủi người làm mẹ này thôi. Nếu trầy nhẹ thì Hạ Thanh Di đã trực tiếp đưa vết trầy cho bà xem luôn rồi. Nhìn quấn băng như vậy, chắc chắn là cả bàn tay đều trầy. Chả hiểu là làm kiểu gì mà lại bị thế này nữa. Trong lòng xót xa bé con nhà mình bị thương, bà cau mày bắt đầu rà hỏi nguyên nhân.



“Làm sao đấy? Sao lại bị thương thành thế này?”



“Con té đập tay xuống đất nên trầy ạ.”



“Sao lại té?”



“Vấp chân ạ.”





Liêu Kỳ liếc con gái, hừ nhẹ một tiếng. Là không muốn nói nguyên nhân cho bà nghe đây mà. Vậy thì không hỏi nữa, Hạ Thanh Di luôn tự biết cách xử lý việc cá nhân của mình. Xót thì xót, còn việc của con gái thì bà cũng không muốn tham dự vào nhiều. Nếu con mình không muốn kể thì thôi vậy.



“Hôm nay kiếm ba mẹ có việc gì thế?”



Hạ Thanh Di thấy mẹ mình đã cho qua, liền ôm lấy vai mẹ, dụi dụi mặt vào người mẹ mình.



“Nhớ ba mẹ thôi ạ. Nhưng mà còn có một việc nữa.”



Liêu Kỳ xoa đầu con gái, im lặng đợi cô nói cho xong.



“Mai chắc con sẽ dọn sang căn hộ gần trường ở ạ.”



Liêu Kỳ liền cau mày, đẩy con gái mình ra.



“Làm sao vậy? Trước đó bảo thuê cho con một căn, con còn không chịu. Bây giờ thì tự mình đi thuê? Không ở chung với con bé Tú Nhi nữa sao?”



Liêu Kỳ thấy mình nói xong thì con gái hơi khựng lại, rồi lại giả vờ vui vẻ trả lời bà.



“Không ạ, cậu ấy chuyển ra ngoài ở, con không muốn ở chung với người khác nên cũng muốn chuyển ra ngoài ở. Như vậy cũng rất tiện, ký túc xá bọn con không cho nấu ăn đâu. Ra ngoài ở có thể tự nấu nướng rồi.”



“Lại thế nữa rồi? Không chơi với nhau nữa?”