Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 119: Ấm áp



Dùng xong bữa sáng, Hạ An lại chuẩn bị đi làm lúc đi lấy xe cô lại nhớ ra, cô mới về đây ngày hôm qua xe cũng chưa có đem qua.

Phía sau cô lại đột ngột có âm thanh quen thuộc cất lên.

"Anh đưa em đi"

Quay đầu lại nhìn Cố Chi Quân suy nghĩ một hồi cô cũng gật đầu. Chỉ còn cách này mới không đến trễ thôi.

Ngồi trong xe cùng Hạ An, Cố Chi Quân không hiểu sao vui vẻ đến lạ thường chốc chốc anh lại quay qua nhìn cô, đưa cô đi làm có lẽ là việc vui nhất ngày hôm nay của anh.

Cả quãng đường đi anh nói rất nhiều, toàn là mấy câu rất nhạt nhẽo.

"Hạ An, em xem trời hôm nay rất đẹp phải không?"

"Em xem nhóc kia giống với Áo Áo và Nhạc Nhạc nhà ta quá kìa"

"Chỗ này món ăn rất hợp khẩu vị chiều nay chúng ta đến đây ăn nha"

"..."

Anh luyên thuyên rất nhiều nhưng Hạ An một câu cũng không trả lời đợi đến công ty cô liền đi xuống không chút do dự.

Nhìn theo bóng lưng cô Cố Chi Quân lại buồn lòng, lại phải xa cô rồi.

Hạ An vừa bước vào công ty ai nhìn thấy cô cũng bất ngờ ánh nhìn đầy nghi hoặc.

Hôm qua vừa kết hôn hôm nay đã đi làm rồi sao? Không ân ái mặn nồng gì hết sao?

Hạ An tiến vào phòng làm việc của mình Tiểu Uyên nhìn thấy cô liền rối rít.

"Sao chị lại đi làm rồi, vừa kết hôn hôm qua mà, có mệt không?"

Hạ An chầm chậm đi tới mĩm cười rồi búng trán Tiểu Uyển một cái.

"Mệt cũng phải đi, ngày mai là lên sàn rồi, mấy mẫu trang sức vừa gửi về chị phải xem qua, nếu có sai sót lập tức sửa"

Tiểu Uyên nghe cái lý do này cũng không bất ngờ lắm, một người cuồng công việc như sếp của cô đây sao lại có thể bỏ rơi thiết kế của mình được.



Đi đến xem qua từng mẫu trang sức vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Xem được một lúc Tiểu Uyên phía sau đột ngột cất tiếng.

"Sếp"

Hạ An vẫn đang chăm chú xem không có quay đầu lại chỉ "hửm" một tiếng.

"Buổi đấu giá lần này chúng ta nhất định phải thắng Cố thị"

Hạ An liền cười.

"Đương nhiên rồi, sao lần này em lại xem nó quan trọng quá vậy?"

Tiểu Uyển thở dài một hơi rồi nói.

"Không phải sao? Chị kết hôn với ông chủ của Cố thị người ta đều nói chị làm gián điệp cho Cố thị, qua đây vì muốn phá Tôn thị, nếu lần này chị thất bại nhất định sẽ bị chỉ trích rất dữ dội"

Hạ An vẫn thãn nhiên tiếp nhận câu nói của Tiểu Uyên.

"Em tin tưởng chị chứ?"

Tiểu Uyển lập tức gật đầu thật mạnh.

"Tin tưởng"

Hạ An nhướng lên chân mày sau đó nhẹ nhàng nói.

"Lần này nhất định sẽ thắng"

Ngày mai là buổi đấu giá kinh điển cũng là cuộc đấu quan trọng và lớn nhất của hai con rồng trong giới trang sức và đá quý - Cố thị và Tôn thị thế nên ai cũng đều bận rộn, Hạ An là nhân vật chủ chốt đương nhiên bận đến tối mặt tối mũi, khi tan làm mọi người về hết rồi thật lâu sau đó cô mới trở.

Mà trời lúc này lại đổ trận mưa thật to, nhìn màng mưa dày đặc cùng những con gió như gào thét muốn quật đổ mấy cái cây đang gồng mình chóng đỡ kia Hạ An có chút quan ngại.

Tối như vậy, trời lại mưa to bắt xe là hẳn là đều khó nhất trên đời.

Cầm điện thoại lên cô muốn gọi cho Minh Nguyệt, cô chợt phát hiện điện thoại cô hết pin rồi.

Hai đầu chân mày cô liền nhíu lại, thôi xong rồi, đành đợi hết mưa rồi bắt xe thôi.

Xoa lấy hai vai của mình Hạ An có chút co người lại. Hôm nay ra ngoài mặc khá ít gió luồng vào quả thật có chút lạnh.

Đột ngột lúc này trước mặt cô lại xuất hiện ánh đén của xe ô tô, cô còn chưa định thần, từ trong xe Cố Chi Quân đã nhanh chóng bước ra.

Trên tay cầm một cái ô to, một cái áo khoác bông dày vội vội vàng vàng chạy đến chỗ cô.

"Hạ An"

Anh đợi cô đã là một tiếng trước rồi, thấy trời mưa anh liền chạy đi mua mấy thứ giữ ấm tránh mưa này, xem ra cũng không phí.

Hạ An nhìn thấy anh trong lòng không hiểu sao lại có chút an tâm đến lạ, anh mắt có dán lên anh mãi.

Thằng cho đến khi anh khoác xong áo che xong dù cho cô.

"Ta về nhà thôi"



Anh vui vẻ nói đến, mà Hạ An chỉ lặng lẽ ừm một tiếng.

Trong màng mưa cả hai nhanh chóng đi đến xe.

Khoảng cách từ chỗ đứng đến xe không xa nhưng mưa to gió lớn cũng lắm hai người ướt chút ít.

Cố Chi Quân cũng đã chuẩn bị khăn cùng một ly trà gừng nóng hổi cho cô.

Hạ An lại lần nữa cảm thấy ấm áp nhìn lên Cố Chi Quân thấy đứa nữa bên vai áo của anh đã ướt lúc nãy rõ ràng là che ô cho cô nhiều hơn bên anh.

"Em lau người đi kẻo cảm lạnh đấy, chúng ta về nhà nha"

Nói rồi anh chầm chậm khởi động xe đưa cả hai về nhà.

Hạ An lại không nói gì với anh nhưng chỉ có cô biết là tâm cô hình như bị anh làm cho ấm áp rồi.

Cô vừa tan làm đã có mặt chăm sóc cho cô từng li một rõ ràng đã đợi cô từ rất lâu rồi.

Về đến nhà mọi người đều đã ngủ hết rồi, cả hai liền lặng lẽ lên phòng tắm rửa.

Qua phòng của hai bảo bảo vén chăn cho con, xong xuôi mọi chuyện Hạ An lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.

Thi thoảng lại hắc xì vài cái.

Cố Chi Quân nhìn cô cực khổ như vậy liền không đành, đặt ly trà hoa nhài cũng ít điểm tâm lên bàn anh khẽ nói nhỏ.

"Em đừng cố gắng quá sẽ đổ bệnh đấy"

Hạ An lạnh lùng nhìn anh một cái sau đó chầm chậm nói.

"Không cố gắng nếu thua anh thì sao?"

Cố Chi Quân lập tức lắc đầu.

"Em nhất định sẽ thắng thôi"

Anh lần này đã giơ tay xin hàng rồi, mấy năm nay cố gắng mở rộng quy mô như vậy là vì tìm cô nay tìm được rồi anh cũng không có tâm trạng kinh doanh gì hết đều tập trung vào cô thôi. Mà cái này anh càng không muốn thắng vì nếu thắng thì cái thời gian anh ngủ sofa sẽ còn dài hơn nữa.

Anh bây giờ còn cái đang muốn cầu cô.

Suy nghĩ một lúc Cố Chi Quân chầm chậm nói.

"Hạ An... ngày mai em đến buổi đấu giá cùng anh được không?

Ngưng lại việc xem tài liệu Hạ An chầm chậm nhìn qua anh.

"Không được, tôi phải đến với tư cách nhà thiết kế rồi, đi với anh người ta sẽ xem tôi thành cái gì? Gián điệp sao?"

Cố Chi Quân nghe đến liền tủi thân, sau đó lại dùng tuyệt chiêu mặt dày.

"Em thật sự để anh đi một mình sao? Anh biết đi với ai đây, không có bạn nữ, anh sẽ mang theo một tiểu mỹ nữ đấy"

Hạ An nhìn anh nhếch môi cười. Anh nghĩ cô sẽ ghen sao?

"Thoải mái đi, tôi cũng sẽ tìm hai ba tiểu thịt tươi đến để đi cùng"



Cố Chi Quân không ngờ cô sẽ trả lời như vậy khuôn mặt điển trai lập tức tối đen lại lo lắng.

"Không được đâu"

Hạ An không đáp lời chỉ nhướng mày trề môi.

Cố Chi Quân thấy càng lo, cô không phải sẽ làm thật chứ?

"Em..."

Còn muốn nói gì nữa nhưng anh rất nhanh đã bị Hạ An chắn lời.

"Đi chỗ khác đi để tôi tập trung"

Cố Chi Quân vẫn còn lưu luyến cứ nhìn cô cô liền liếc sang một cái.

"Đi nhanh"

Cố Chi Quân cuối cùng cũng lui về một góc khác làm việc của mình trong đầu anh lại nhớ đến câu nói lúc nãy của cô.

Cô không phải sẽ làm thật chứ? Anh thật muốn cắt đứt lưỡi mình đều do anh ăn nói hồ đồ cô mà thật sự đi với tên đàn ông khác anh sẽ ghen đến thổ huyết đấy.

Đợi đến khi cả hai xử lý xong công việc đã đến khuya.

Nằm trên sofa Cố Chi Quân chóc chóc lại ngó lên Hạ An nằm trên giường.

Chịu không nổi anh lại hỏi thăm.

"Hạ An, em không phải sẽ làm thật chứ?"

Hạ An đang cố vào giấc ngủ anh cứ luyên thuyên mãi trong lòng có loại bất lực cùng mệt mỏi, biết như vậy lúc nãy không trêu anh làm gì.

"Anh bây giờ không cho tôi ngủ ngày mai tôi sẽ làm thật đấy"

Cố Chi Quân nghe đến lập tức có khởi sắc, ý cô nói như vậy thì cô sẽ không làm rồi, anh nhanh chóng nằm xuống sofa kéo cao chăn bên miệng lại dịu dàng nói.

"Em ngủ ngon"