Tiếng bước chân hối hả kẻ chạy người đuổi không ngừng vang lên, rộn ràng cả một khu, người đi đường cũng bị dọa cho kinh sợ, chỉ là có cho bọn họ mười cái mạng họ cũng không dám can ngăn.
Gặp mấy việc thế này cứ đứng một góc gọi cảnh sát là tốt nhất.
"Hộc, hộc, hộc..." Cố Chi Quân dừng lại không ngừng thở dốc mồ hôi nhễ nhại ướt cả chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Ngước mắt lên còn muốn chạy lúc này anh chợt phát hiện phía trước là bức từng cao lớn.
Chết tiệt! Chạy vào ngõ cụt rồi.
Hạ An một bên cũng không tốt hơn anh là bao nhiêu, trên cái trán thanh tú sớm đã bị mồ hôi nhượm ướt.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn đám áo đen đằng sau lo lắng không nguôi.