Minh Nguyệt làm xong "thủ tục" gặp mặt rồi liền quay sang hỏi Hạ An.
"Lần này trở về cậu có ý định đi nữa không?"
Hạ An trầm tư một chút sau đó liền trả lời.
"Tớ cũng không rõ nữa, lần này trở về chỉ là công tác thôi, hoàn thành hợp đồng tớ liền đi"
Cô cũng không có quên cái người làm cô đau lòng muốn chết vẫn đang ở đây, cô không phải sợ hắn nhưng chính là ghét bỏ rồi.
Minh Nguyệt cũng không can thiệp nhiều chỉ "ừm" một tiếng liền đổi chủ đề.
"Aizz đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi"
Hạ An khẽ mĩm cười dịu dàng sau đó lại vào bếp cùng Minh Nguyệt mang cơm ra.
Một bữa cơm gia đình ấm cúng rất nhanh đã xuất hiện trên bàn.
Hạ An cùng Minh Nguyệt ngồi một bên, hai tiểu bảo bảo ngồi cạnh Hạ An nghiêm túc ăn phần ăn của mình, mà thi thoảng Áo Áo lại làm nũng với Nhạc Nhạc đòi bé đút cho mình ăn, Nhạc Nhạc rất không thích mấy cái mặt ngọt này nhưng lại bất lực trước Áo Áo, ai bảo bé thương đứa em này như vậy, bé liền làm theo lời Áo Áo đút cho bé ăn, Áo Áo liền cười thật khanh khách, hai anh em lúc nào cũng hoà thuận thế đấy.
Minh Nguyệt nhìn qua Nhạc Nhạc trong lòng có loại cảm thán, quả thật rất giống! Đúng là một khuôn từ tên anh trai mặt lạnh của cô in ra.
Mà nhắc đến tên anh trai này cô lại có loại khó hiểu trong lòng.
Rõ ràng là hắn có ý định ép chết Hạ An nhưng mấy năm nay cô rời đi hắn như biến thành kẻ khác, nữ giới tuyệt đối không chạm vào, Mạn Tuyết Linh cố chấp đến gần lần nào như lần náy đều bị anh lạnh lùng đá cô ta ra khỏi cổng.
Hắn lại ngày đêm điên cuồng làm việc, điên cuồng tìm Hạ An, nhiều lần cô còn nhìn thấy hắn một mình uống rượu, dáng vẻ tiều tụy cùng đau đớn đấy của hắn tựa hồ không phải tức giận vì Hạ An chạy trốn mà giống như đau thương vì mất cô hơn.
Nhưng mà ai biết được phải chăng đó là khổ nhục kế của hắn.
"Hạ An ngày mai cậu đi làm rồi sao?"
Hạ An vẫn đang tập trung dùng bữa nghe Minh Nguyệt hỏi liền ngẩng đầu đáp.
"Ừm"
"Công ty lần này của cậu hợp tác là Tôn thị đó, lớn như vậy, không sợ tên kia phát hiện sao?"
Tôn thị của tên Tôn Thiên Vũ kia vẫn luôn đối đầu với Cố thị nha, mấy năm nay càng như nước với lửa. Không bên nào chịu thua bên nào.
Sắp tới có cuộc bùng nổ rất mạnh trên thị trường, lần này chính là cứu chốt hạ giữa hai tập đoàn.
Hiện tại họ rất cần nhân lực.
Tại đất nước Anh lại có một người tên là Rose cô chỉ vô tình làm bay một tờ giấy vẽ của mình vô tình hay trùng hợp nó lại truyền đến tay ông chủ của công ty trang sức lớn nhất ở đấy, ông liền tìm kiếm cô sau cùng còn bồi dưỡng cô thành một nhân tài.
Không phụ sự mong đợi của ông, mỗi trang sức mà cô thiết kế vừa tung ra thị trường không biết là giá cả bao nhiêu người ta liền tranh nhau sứt đầu mẻ trán để mua cho bằng được.
Danh tiếng cô cũng ngày càng cao chỉ cần nghe đến cái tên Rose món đồ đó nhất định rất đắc mà cũng rất hot.
Mà vừa vặn thay cái người tên Rose này đang ngồi trước mặt cô.
Nghe Minh Nguyệt hỏi đến Hạ An cũng chỉ cười nhạt.
"Trốn mấy năm tớ cũng mệt rồi, anh ấy phát hiện thì cứ để anh ấy phát hiện đi"
Chia xa nhiều năm như vậy cô hoàn toàn đủ điều kiện ly hôn đơn phương, bảo bảo cũng đủ lớn có thể đưa ra quyết định đi theo ai rồi, cô cũng không sợ anh ấy cướp đi hai tiểu tâm can của cô.
Minh Nguyệt nghĩ lại cũng thật đúng, Hạ An mấy năm nay làm gì cũng kín đáo tựa hồ rất khổ sở.
Giống như cái danh tiếng kia của cô vậy chỉ có chứ không thể nhận, mặt mũi cũng không dám để cho quá nhiều người thấy.
Cũng vì vậy có người đồn đoán rằng cô rất xấu xí cũng có thể là một bà cô trung niên, hay có người sẽ bịa chuyện không đúng về cô để lấy được sự quan tâm, mỗi lần như vậy cô đều không thể thanh minh.
Minh Nguyệt gật đầu một cái sau đó nhỏ nhẹ nói.
"Cậu yên tâm tớ sẽ luôn đứng về phía của cậu"
Hạ An nhìn cô trong mắt hiện lên ấm áp.
"Minh Nguyệt! Cảm ơn cậu"
"Ngày mai câu đi làm cứ để Áo Áo và Nhạc Nhạc cho tớ, tớ nhất định sẽ chăm sóc hai bé thật tốt"
Hạ An liền gật đầu đồng ý.
"Được"
Minh Nguyệt vẫn luôn là người khiến cô tin tưởng nhất.
[...]
Cùng lúc này tại căn phòng cao nhất của toà nhà đồ sộ đang diễn ra cuộc họp cực kỳ căng thẳng.
"Bụp"
Cố Chi Quân đập mạnh sắp tài liệu xuống bàn, hai hàng lông này nghiêm nghị nhíu lại thật chặt, ánh nhìn sắc lem lẻm chiếu thẳng về các tổ trưởng bộ phận.
"Các người cũng gọi đây là thiết kế sao?"
Vừa nói anh vừa chỉ vào hình vẽ trên tay, ấn đường ngày càng đen.
"Đây là cái tỉ lệ gì đây? Bố cục không đều, đường dây quá to, màu sắc cực kì chói mắt! Đừng nói đến mang ra cạnh tranh với Tôn thị, mang ra thị trường chính là làm xấu mặt Cố thị rồi!"
"Mang về, làm lại cái khác"
Anh vừa dứt lời tổ trưởng khu một liền chầm chậm khép nép đi đến mang bản thiết kế kia về, mặt mài cậu ta đã cắt không còn giọt máu.
Mà cả phòng họp lúc này cũng như cậu ấy đến thở họ cũng không dám thở mạnh, cứ cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
Quá đáng sợ rồi! Nếu họ có bệnh tim nhất định sẽ bị tổng gián đốc doạ chết! Không đúng! Vào Cố thị rồi không có bệnh tim rất nhanh cũng sẽ có thôi.
"Tiếp"
Tổ trưởng khu hai liền đứng lên trình bày bản thiết kế của nhóm mình, sau đó lại đến các khu khác, mà tất cả các khu đều có một điểm chung, chính là bị tổng giám đốc mắng đến ngẩng đầu không nổi.