Nàng bỗng nhớ đến một kí ức đã từng bị bỏ quên. Ở kiếp trước, nàng từng dạy hắn cách thả diều. Kí ức ảo mộng đẹp đẽ nàng ngỡ mình đã quên rồi. Nàng bần thần bỏ tay ra nói.
"Ừm nếu người không muốn chơi thì ta không ép."
Bạch Tiếu bất động một lúc rồi cũng nói.
"Bạch Tiếu cáo từ."
Bạch Tiếu quay người rời đi còn nàng thì cứ nhìn bóng lưng hắn rời đi. Nhìn lại thì thấy hắn để lại con diều, nàng quyết định thả con diều của mình lẫn của hắn.
Những cánh diều được bay cao, một con diều chuồn chuồn, một con diều hình tam giác có chữ mãi mãi đắc thắng, một con diều có hình cánh bướm.
Nó bay cao đến mức hai người Hạo Khiêm và Tinh Mỹ ở Cơ Hạ thấy. Hạo Khiêm thấy con diều tam giác đó liền nói. "Con diều tam giác kia nhìn là biết là của muội muội ta."
"Có lẽ công chúa đang vui chơi với Đan Hồng."
Nàng buộc con diều của mình vào một trụ đá còn diều của Bạch Tiếu nàng lại cho nó bay cao.
Nàng đang lùi về phía sau để điều khiển diều cho dễ thì nàng đi vấp vào luôn vào cục đá, trượt tay thả dây diều đi. Con diều cứ thế mà bay theo gió.
"Ối."
Đan Hồng chạy đến đỡ nàng nói. "Công chúa không sao chứ."
Nàng nhanh chóng đứng dậy bất lực nhìn con diều bay đi nói. "Ta không sao. Mà thôi cũng muộn rồi ngươi lui đi."
Đan Hồng cúi đầu rời đi. Nàng thu lại con diều của mình rồi đi hỏi Thanh Yên. "Ngươi thấy ca ca ta đi ra hướng nào."
"Nô tỳ không biết."
"Thôi, không tìm ca ca ta nữa."
Đêm đến, hôm nay trăng đã bị che khuất bởi những đám mây u sầu.
Một thám giám cầm một cái lồng đèn, khuôn mặt lấm la lấm lét liếc ngang liếc dọc.
Hắn đi đến một con sử tử đá, từ trong tay áo lấy ra một lá thư rồi cho vào miệng sư tử đá.
Khi hắn quay lại đằng sau thì Uyển Như và Hạo Khiêm đứng đùng đùng trước mặt hắn. Đằng sau còn có vài tên thị vệ.
Thái giám sợ hãi liền quỳ xuống nói.
"Xin công chúa, thái tử tha mạng."
Nàng nhìn đám thị vệ. Họ biết ý liền đi đến xách hắn lên lục soát người hắn.
Ngay ở trong vạt áo hắn đám thị vệ đang lôi ra được thư. Thị vệ liền đưa cho thái tử nói.
"Chúng thần lục soát từ áo của tên này."
Hạo Khiêm cầm lấy mở thư ra đọc rồi đưa cho nàng.
Trên thư viết ngắn ngọn là. "Sát."
Nàng cầm tờ giấy rồi xé tan nó đi, rải lên đầu của thái giám nói.
"Lục soát người hắn tiếp cho ta. Nếu không tờ giấy trắng tang thương sẽ phủ khắp ngõ nhà các ngươi đấy."
Đám thị vệ xin hãy đều quỳ rạp xuống. Hạo Khiêm nghiêm giọng nói.
"Còn không mau lôi hắn vào nhà giam để tra xét."
Bọn chúng cụp đuôi mau chóng dẫn tên thám giám nói.
"Công chúa, thái tử minh xét, tiểu nhân chỉ vô tình nhặt được bức thư đó. Thấy không có gì đặc biệt nên nhét vào tượng đá thôi."
Uyển Như tức giận nói. "Đến nước này còn già mồm à. Đánh hắn đến khi nào chịu khai hết thì thôi."
"Vâng."
Hạo Khiêm đập vai nàng nói. "Thôi đừng nóng quá, muội có thấy manh mối gì không?"
Nàng quay sang nhìn sư tử đá rồi chậm chậm đi đến.
Thò tay vào miệng nó, nàng cố gắng mò sâu hơn nữa. Tức giận không mò thấy gì thì liền đạp con sư tử.
Khi con sử tử đá bị đạp đổ xuống đất thì có một cục đá tròn nhỏ đã lăn ở trong miệng. Nàng ngồi xổm xuống mò tiếp rồi đến một lúc nào đó ánh nàng bừng sáng, miệng nhếch nhếch.
Lôi ra một mảnh giấy nhỏ, cầm lên mở ra rồi đưa cho Khiêm ca.