Nghiệt Lệ

Chương 44: S 44



Quỷ hoa đỏ gào thét, gầm rú như một con dã thú bị thương có thể giết chết bất kì ai trong lúc này.

Cùng lúc đó nàng nhìn thấy cái xác của Yến Tử, nàng đứng nhìn cái xác đó một lúc rồi đi đến nhặt lấy cái đầu, đặt nó vào thân.

"Nếu ta đến sớm hơn, cô nương đã không phải chết oan uổng như thế này."

Nàng kìm nén nước mắt lấy tay vuốt đôi mắt đang mở của thiếu nữ tội nghiệp ấy.

Bùa chỉ cháy được một lúc rồi cũng tắt lịm. Ngay lúc đó Lão Nhị cầm kiếm xông đến chém nó một phát vào ngực. Quỷ hoa đỏ không né được liền bị trúng chiêu đó. Lão Tam cũng ngồi yên dùng phi tiêu ném vào nó.

Sau đó lấy một cái kèn thổi lên, nàng đoán cái kèn đó để gọi Lão Nhất và Lão Bá đến đấy.

Nàng cũng cầm kiếm xông lên tỷ khí với nó vài chiêu. Quỷ hoa đỏ không cho nàng cơ hội đến gần, mà dùng toàn hoa độc phi đến nàng.

Lão Nhị ở cự ly gần tiếp cận được nó thì quỷ hoa đỏ dùng những móng tay dài của mình chặn lại đường kiếm đào.

Từ miệng quỷ hoa đỏ nở ra một bông hoa độc khác, nó phun thẳng vào Lão Nhị. May mắn hắn đã né được.

Cận chiến thì không được, tầm xa thì lại càng không xong. Bây giờ chỉ có thể đợi Lão Nhất và Lão Bá đến hỗ trợ.

Nàng ngó ra chỗ Bạch Tiếu ngã thì đã không thấy hắn đâu nữa: Mong hắn chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Ở đây nếu có mệnh hệ gì, mình không gánh nổi. Xa hơn có thể là cớ xảy ra trận chiến giữa hai nước.

Lúc này đội của Lão Bá và Lão Nhất đã đụng độ phải đám thuộc hạ của Bạch Tiếu.

Lão Nhất quát lớn.

"Các ngươi là ai?"

Người dẫn đầu đám thuộc Bạch Tiếu là một người có đôi mắt xanh ngọc nói.

"Ta nên hỏi đám pháp sư ở đây làm gì ở đây mới đúng?"

Lão Bá nói. "Tại hạ đến đây chỉ là tiêu diệt quỷ ma bảo vệ bình yên dân làng nơi này mà thôi. Mục đích của tại hạ chính đáng hơn các hạ ở đây nhiều đấy."

Người áo đen mắt xanh ngọc nói.

"Bọn ta ở đây không để gây sự với các ngươi? Nhưng nếu các ngươi đã biết đến hành tung bọn ta thì e ở đây sẽ là nấm mồ của các ngươi đấy."

Lão Nhất nói. "Hỗn xược." Sau đó định xông lên quyết chiến với bọn chúng nhưng lại bị Lão Bá ngăn cản.

Đám áo đen bắt đầu rút kiếm ra, Lão Nhất, lão Bá cũng đã bắt đầu động thủ.

Cho đến khi tiếng kèn vang lên, Lão Bá nói.

"Đã tìm thấy được quỷ hoa đỏ rồi sao? Nếu các ngươi không mau rời khỏi đây thì chuẩn bị lãnh các chết đi là vừa."

Lão Nhất, Lão Bá rời đi để lại cho thuộc hạ của Bạch Tiếu có chút băn khoăn.

"Đáng ghét. Ả công chúa lúc nào cũng đẩy thái tử chúng ta vào chỗ chết. Bọn pháp sư ở đây có lẽ là có quỷ thật ở rất gần đây rồi. Chúng ta mau đi tìm thái tử mau trước khi quá muộn. "



Bên Uyển Như, Lão Nhị và Lão Tam đang đánh nhau với quỷ hoa đỏ để kéo dài thời gian cho Lão Bá và Lão Nhất đến cứu trợ.

Nàng lấy đà nhảy lên những cái cây gần đó, cố gắng đánh lạc hướng để Lão Nhị, Lão Tam ở dưới tìm sơ hở đánh quỷ hoa đỏ.

Ả ta đứng im nhìn cái cảnh múa may quay cuồng này rồi cười lớn. Lúc quỷ hoa đỏ cười lớn thì có một làn khói đỏ bay ra rồi bay đến chỗ nàng quật ngã Uyển Như khỏi cây.

Làn khói đỏ đó quấn quanh nàng rồi bóp chặt nàng. Làn khói đó từ từ thâm nhập vào cơ thể nàng.

Lão Tam chạy đến dùng một cái hộp hút đống khí đó lại.

Nàng được thả ra thì cũng ngã khuỵu xuống. Uyển Như dùng một tay chống xuống đất để giữ đỡ mình lại.

Nội công của nàng đã bị hư tổn nặng. Uyển Như bịt miệng mình lại, nàng ho vài cái giở bàn tay ra thấy máu nói.

"Thổ huyết ư?"

Lão Tam thấy nàng thổ huyết lo lắng nói. "Công chúa, người nên lui thôi cứ đà này người sẽ không chịu nổi nữa mất."

Nàng vẫn cố tươi cười nói. "Chút máu này mà kêu bổn công chúa lui ư? Các ngươi coi thường ta quá rồi đấy."

Nàng nhặt kiếm rơi trên đất rồi đứng lên nói. "May làm nó yếu quỷ hoa đỏ trước khi đến canh ba."

Lão nhị nhìn dáo dác xung quanh nói.

"Sao mà giờ này họ còn chưa đến vậy?"

Lão Nhất và Lão Bá trên đường đi bắt gặp Bạch Tiếu đang hăm dọa một lão ông. Thấy chuyện bất bình Lão Nhất nói.

"Này vị tiên sinh, sao lại uy hiếp một lão ông?"

Ông lão thấy Lão Nhất như nắm được cọng rơm vàng nói.

"Không biết vị tiên sinh có ý đồ gì với tôi nhưng hắn đã đe dọa tôi suốt dọc đường là phải đi theo hắn."

Bạch Tiếu kề dao lên cổ ông lão kia nói.

"Ông lão hơn lắm lời rồi đấy."

Lão Nhất nóng nảy nói. "Không ngờ còn nhỏ vậy, tâm địa ác độc đến vậy. Còn không mau thả ông lão ra."

Lão Bá nói. "Lão Nhất chúng ta thực sự chưa biết ai sai ai đúng mà con nói vậy chẳng khác gì đang vu khống người ta."

"Có việc gì mà đến mức phải kề dao lên cổ, thật bất bình thường."

"Ta thấy mặt mũi người này sáng láng chắc chắn là người có trí. Chúng ta phải hỏi đầu đuôi ngọn ngành."

"Con hiểu rồi."



Họ ngồi nói chuyện với nhau thì Bạch Tiếu đã nhân cơ hội để chuồn đi.

Nhưng đi được một đoạn, hắn lại bị hai người kia bắt gặp. Lão Nhất nói.

"Làm gì có chuyện ta cho ngươi chuồn nhanh như vậy?"

"Nếu các ngươi còn ở đây dây dưa với ta thì e rằng đám người ở kia sẽ không trụ nổi được đấy."

Lão Bá nói. "Không lẽ ngươi là người mà công chúa Uyển Như tìm kiếm?"

"Uyển Như? Thì ra là vậy. Có lẽ các ngươi là bề trên với đám pháp sư kia."

Lão Bá nói. "Chúng ta mau đến chỗ họ thôi."

"Còn hắn."

"Nếu là người mà công chúa tin tưởng thì sẽ không tệ đâu. Chúng ta mau đi thôi."

Họ nhanh chóng rời đi, mặc kệ Bạch Tiếu muốn làm gì thì làm.

Hắn nhìn bóng lưng họ rời đi rồi tự trầm ngâm: Đổi kế hoạch vậy.

Pha mặt trăng báo hiệu đã đến canh ba. Nàng và mọi người còn đang cực khổ đấu với quỷ hoa đỏ.

Lão Tam ngẩng đầu thấy pha mặt trăng nói.

"Không ổn rồi. Rút lui thôi. Canh ba đến rồi."

Nàng và Lão Nhị lùi lại cách xa quỷ hoa đỏ.

Quỷ hoa đỏ thấy họ dè chừng mình nói. "Cũng biết điều đấy."

Quỷ hoa đỏ xoay người chạy về hướng Tây. Lúc này bọn họ còn tưởng quỷ hoa đỏ sẽ kết liễu bọn họ thì Uyển Như nói.

"Hướng đó là phía ngôi làng. Mau đuổi theo."

Quỷ hoa đỏ đi rất nhanh, bọn họ bị tuột về phía sau rất nhiều.

Có một tiếng hét chói tai vang lên. Bọn họ còn nghe được tiếng than khóc, mùi sợ hãi nồng nặc bủa vây khi mới đến rìa làng.

Thấy điềm báo, nàng nói. "Chúng ta chuẩn bị tinh thần thôi."

Đến khi đến nơi thì một cảnh tượng kinh khủng, rợn người đã diễn ra.

Quỷ hoa đỏ đến từng nhà tận tay giết chết hết người dân rồi mang xác họ chất đống ở bãi đất trống để khiêu khích bọn họ.

Máu tươi nhuộm đỏ với đất cằn cội nơi đây. Máu chảy thành suối, mùi tanh của máu hòa quyện với không khí, ngửi thôi cũng đã buồn nôn. Từ lúc này, tội ác không thể gột rửa.

END