Nghiệt Lệ

Chương 71: Soi gương



Nàng đang nấp sau góc tủ, nghe thấy tiếng Bạch Tiếu từ từ ló đầu ra.

Bất thình lình mặt đối mặt, nàng giật mình lùi ra đằng sau. Không biết từ khi nào Bạch Tiếu đã phá được cửa sổ mà chui vào trong.

"Nàng đã trốn ở đây cả ngày rồi. Còn không chịu ăn, chịu gặp mặt ai nữa chứ. Bây giờ ra ngoài cùng với ta đi."

Nàng lấy lại bình tĩnh đứng lên nói.

"Không phải việc của người."

Rồi nàng đẩy đẩy hắn đến cửa ra vào nói. "Ai cho phép người đến phòng ta hả?"

Đẩy đến cửa nàng mở cửa ra để đẩy hắn ra ngoài thì hắn liền đặt lên tay nàng xoay vòng, chuyển vị trí của hai người rồi ép nàng vào tường nói.

"Bình tĩnh lại đi công chúa."

Ngay lúc đó Thanh Yên trên tay bưng thức ăn chạy đặt lên bàn nói.

"Công chúa, người cả ngày hôm nay đã không ăn gì rồi? Xin người, xin người ăn một miếng cơm thôi cũng được."

Bình thường nàng mạnh mẽ bao nhiêu nhưng khi cái bụng đói không được tiếp năng lượng thì đến cả Bạch Tiếu cũng giữ được người nàng.

"Ta biết rồi, ta sẽ ăn mà."

Hắn ta cứ cầm chặt tay Uyển Như khiến nàng tức giận quay ra trách móc.

"Có bỏ tay ra để ta còn ăn không?"

Bạch Tiếu từ từ bỏ tay nàng ra. Thanh Yên thấy thế nói.

"Đa tạ thái tử điện hạ đã giúp công chúa vào khoảng thời gian này."

Nàng đi đến cái bàn, ngồi xuống và bắt đầu đầu ăn.

"Tối rồi thái tử cũng về đi chứ. Để người khác nhìn thấy sẽ tổn hại thanh danh cho ta đấy."

Bạch Tiếu đi đến gần nàng nói. "Vậy người đi đến chỗ ta thì người sẽ không bị tổn hại thanh danh?"

Nàng không đáp lại được câu trả lời móc mỉa ấy liền vờ ăn tiếp.

Bạch Tiếu quay người ra cửa, nàng nghĩ hắn rời đi nên nhìn theo. Đi được vài bước hắn đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói. "Công chúa nhớ giữ sức khỏe."

Sau đó mới chịu rời đi. Sau khi Bạch Tiếu đi thì Thanh Yên nói.

"Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta và ca ca có xảy ra xích mích. Giờ không thể nhờ huynh ấy được. Ngươi mau đi kêu Hướng Điền đi tìm người có thể khả năng tìm kiếm ma quỷ đi."

"Vâng."

Sáng hôm sau, nàng có tiết phải đến hàn lâm viện học.

Khi đến còn chưa bước vào cửa nàng đã đụng độ với Tinh Mỹ. Nàng ta mới thấy nàng đã chạy đến nói.

"Công chúa."

"Chuyện gì?"

"Ta biết chuyện người và thái tử có xích mích vì thần. Không biết công chúa có gì không thích ở thần có thể nói cho thần biết để sửa."

Nàng nhếch mép rồi lướt qua chẳng nói gì. Tinh Mỹ định chạy theo nàng để giải thích tiếp thì Đan Hồng đã đi đến giữ Tinh Mỹ lại nói.

"Giờ cô không nên gặp công chúa đâu."

Đan Hồng cũng đã nắm được tình hình nên không dám đụng chạm vào ai trong khoảng thời gian này.

Hôm nay có tiết của Nhất Sinh. Hắn thấy nàng chăm học, ngoan ngoãn đến lạ thường nên đã để ý nàng trong suốt tiết học khiến nàng có chút khó chịu.

Tan học nàng định, nàng dọn đồ muộn nên chỉ có nàng và Nhất Sinh ở trong phòng.

Dọn xong nàng đứng lên chuẩn bị ra về thì Nhất Sinh gọi lại.

"Công chúa."

Nàng quay đầu thắc mắc. "Có chuyện gì vậy, thái sư?"

Nhất Sinh đi đến chỗ nàng nói. "Công chúa có chuyện gì lưu lòng sao? Mà ta thấy trong giờ người có hơi mất tập trung."

Nàng mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn hắn: Mình nhớ mình học hành chăm chỉ mà ta.

"Không, ta không có chuyện gì cả."

Nhất Sinh đột nhiên vén tay áo lấy tay sờ vào trán nàng. Hành động bất ngờ làm nàng có chút lúng túng không phản ứng nhanh được.

"Trán công chúa hơi nóng. Về cung uống thuốc đi."

Sau đó Nhất Sinh bỏ tay ra, nàng sờ trán lại để chứng thực. Thì đúng là trán nàng có hơi nóng.

"Đa tạ tiên sinh đã quan tâm. Nếu không còn gì nữa thì học trò xin phép về."

Nhất Sinh mỉm cười gật gật đầu, nàng cúi người rồi rời đi.

Sau khi về cung nàng có kêu Thanh Yên đi sắc thuốc cho mình uống.

Nàng đang ngồi uống trà thì Thanh Yên chạy vô bẩm báo.

"Công chúa, Hướng Điền đến rồi."

Nàng nghe tin liền bật dậy nói. "Thật hả? Thật hả?"

Thanh Yên gật đầu lia lịa nói. "Đúng, cô ấy đến rồi."

Nàng cười cười rồi chạy ra cửa thấy Hướng Điền trên tay cầm một phong thư, nàng từ từ đi đến chỗ của Hướng Điền.

Hướng Điền thấy nàng cúi đầu hành lễ, nàng nói.

"Miễn lễ. Mau đưa thư cho ta đi."

Hướng Điền nhanh tay đưa thư cho nàng. Uyển Như cầm phong thư trong tay phẩy phẩy thư lên mặt rồi nói.

"Không cần huynh ấy ta vẫn có thể tìm ra viên xúc cảm tiếp theo."

Nàng nhìn phong thư rồi bật cười lớn. Hôm qua cho đến hôm nay nàng đã ngồi buồn rầu miết khiến cho mọi người lo lắng.

Hướng Điền và Thanh Yên thấy nàng đã vui vẻ trở lại thì hai người nhìn nhau cười mỉm cũng thầm vui thay cho chủ tử của mình.

"Rồi lui đi."

Hướng Điền cúi người rời đi. Thanh Yên đi bên cạnh nàng nói.

"Chuyện tốt thế này để tối nô tỳ kêu đầu bếp hậu cung hầm gà cho người ăn nhé."

Con người ta khi vui vẻ thì họ trở nên dễ tính hơn.

"Ý kiến hay đó. Cứ làm như vậy đi."

Thanh Yên nói xong đi làm luôn. Sau khi nhìn Thanh Yên rời đi nàng nằm úp mặt lên bàn một cách mệt mỏi.

Tóc mai của Uyển Như dài và dày đã phủ hết khuôn mặt xinh xắn của nàng. Nàng cảm thấy thư giãn hơn cơ thể nàng bớt oải đi. Uyển Như thoải mái hơn khi có một cơn gió thổi nhẹ nhè vào nàng.

Tóc bay bay sát vào mặt làm nàng có chút khó chịu. Rồi một bàn tay vén tóc lên cho nàng. Ánh sáng chói sáng hơn khi tóc không còn để che nữa.

Nàng từ từ mở mắt, thấy Bạch Tiếu đang cúi người giơ tay ra vén hết tóc lên cho nàng. Uyển Như ngạc nhiên với hành động ân cần của hắn. Nàng liền bật dậy nói.

"Thái tử. Người đến từ khi nào vậy?"

"Ta mới đến thôi. Thấy nàng ngủ ngon không dám đánh thức."

Cái ghế còn lại ở xa Uyển Như, hắn kéo ghế lại gần nàng ngồi xuống. Nàng thắc mắc nói.

"Thái tử có chuyện gì mà đến tìm ta vậy?"

Hắn đặt tay lên bàn ưỡn người sát vào nàng nói.

"Cứ phải có chuyện thì mới nàng sao?"

Khi nghe được câu trả lời đầy tình tứ ấy, mặt nàng đã đỏ dần lên. Uyển Như tránh đi ánh mắt của Bạch Tiếu nói.

"Ta thì có đấy."

Nàng lấy ra phong thư, nói. "Tối nay chúng ta đi luôn đấy. Người có thắc mắc gì không?"

Bình thường hắn sẽ luôn luôn đồng ý ngay lập tức nhưng hôm nay thì lại khác.

"Không ta không đi."

Nàng có chút bất ngờ, dặn hỏi. "Tại sao lại không muốn đi nữa?"

Bạch Tiếu chủ động cầm lấy lọng tóc của nàng hôn bằng một cách nhẹ nhàng và nâng niu nhất có thể và nói.

"Ta sẽ đi. Khi chỉ có ta và nàng."

Mặt Uyển Như thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, biểu cảm nàng hiện hẳn ba chữ: Cái gì cơ? Ý hắn là không muốn ai đi theo cùng hắn ngoài mình sao? Không lẽ hắn định đoạt mạng mình vào lần đi này?

Bạch Tiếu nhìn vào nét mặt của nàng lông mày hắn rũ xuống lời nói có chút lo lắng.

"Không được sao?"

END