Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 55: Phiên ngoại - Chỉ ta biết



P/s: Có vẻ truyện hơi rắc rối nhỉ, nên chương này sẽ giải đáp vài vấn đề hơi rối não trong chính văn nha.

...

Sau sự kiện ở Bách Thảo trang, Nam Cung Thác Nguyệt vì lời nói của Mộ Dung Thế Dương mà hôn mê, đồng thời Dương nhi cũng chịu ảnh hưởng đó mà nằm mơ theo.

Giấc mơ đó chính là kiếp trước của cả hai. Một quá khứ đầy máu và nước mắt.

Vì một nguyên nhân nào đó, Quốc chủ Tương Kinh biết đế vị Đại Yên chỉ có chi trưởng mới có thể nắm giữ. Ông âm mưu bắt Cảnh thái tử khi đi du học nơi xa, lại không ngờ để người chạy thoát.

Nhiều năm sau, tình cờ thấy Mộ Dung Nhược Vy, thông qua ngọc bài biết đó là trưởng nữ của Cảnh thái tử. Thế nên mới cho người bắt nàng, bắt ép nàng cùng nam nhân khác sinh con.

Ông ta chỉ cần con trưởng, do đó Dương nhi vừa sinh xong liền giết nàng.

Ông ta nuôi dạy Dương nhi như con rối để dễ sai khiến, mặc cho đó là cháu nội ruột của ổng.

Âm mưu ông ta không thành vì bị đại hoàng tử, cha ruột Dương nhi phản bội.

Nhưng mọi chuyện không vì thế mà kết thúc.

Tả tướng Thượng Tấn Vinh, người dẫn tiếp bi kịch.

Như đã nói ở mấy chương trước. Thượng Tấn Vinh là phụ thân của Thượng Chiêu Lý, là cữu cữu Nam Cung Thác Nguyệt, là ca ca của Ninh thái hậu.

Nhưng trên hết, ông là phu quân của Dụ đế, khi Dụ đế vẫn còn là hoàng tử. Trên gia phả hoàng gia có viết rõ ông là nguyên thê, còn Ninh thái hậu chỉ là kế thê.

Tất cả đều do Anh đế và Hương công chúa.

Mất Cảnh thái tử, Anh đế nghĩ ngay đến vị hoàng tử quá kế của mình.

Một người cần trữ quân, một người muốn cướp chồng của kẻ khác. Hai người không mưu mà hợp, khiến hôn nhân Thượng Tấn Vinh và Dụ đế tan vỡ.

Họ đồng thời uy hiếp lợi dụng đẩy Ninh thái hậu làm kẻ thế tội thay.

Dụ đế lên ngôi, mê tình bị hạ tự nhiên được giải.

Lấy muội muội của người mình yêu, ngày ngày thượng triều đối mặt. Ngoại trừ giả vờ không việc gì, thì còn biết làm gì, trách ai?

Cuối cùng, Dụ đế ra đi trong bệnh tật và tương tư.

Mười mấy năm sau, Ninh thái hậu cũng rõ hết nguyên do, tội của nàng là tiếp tay cho kẻ xấu, hại hai người nàng hết mực kính yêu âm dương xa cách, tương tư thành bệnh.

Thế nên, nàng tự sát.

Muội muội chết, Thượng Tấn Vinh cũng biết được đầu đuôi. Người liên quan đều đã chết. Ông biết trút giận lên đâu?

Ông trở thành một kẻ cuồng trí, mang kiếm giết người.

Mộ Dung Tử Hàn đỡ kiếm cho Nam Cung Minh Cảnh, nên chết.

Nam Cung Minh Cảnh mất đi ái phụ, cảm thấy có tội với thân nhân nên cũng tự sát theo.

Dương nhi chỉ vừa tỉnh táo, cảnh tượng đó, thái độ của Nam Cung Thác Nguyệt dẫn y đến suy nghĩ bi quan.

Một kiếm chấm dứt phiền não.

Nam Cung Thác Nguyệt có thể sống khi thiếu ánh mặt trời của mình không? Không. Hắn cũng đi theo y luôn.

Trong trí nhớ của bé An chỉ có máu, thành bạo quân là chuyện tất nhiên.

Vì sao lại gọi là bạo quân, vì bạo quân được hình thành trên máu của nhiều dân chúng vô tội.

Máu chồng máu.

Con giết cha (chương khác sẽ nói chỗ này.)

Vì lẻ đó, Mộ Dung Nhược Vy, chính là thiếu nữ xuất hiện cuối chương 54.

Dù đã chết, nhưng linh hồn nàng vẫn tồn tại, nàng đã chứng kiến tất cả.

Thân nhân nàng, những người nàng yêu thương, không một chết già. Tất cả đều mang một thân thương tích nhắm mắt ra đi.

Không một ngoại lệ.

Phụ thân, cha, đệ đệ, hài tử của nàng, và... người nam nhân đó.

Nàng thân là thần nữ, chịu tội bị đày xuống trần. Nàng cam chịu nhận phạt. Nhưng không có nghĩa nàng để thân nhân mình cũng chịu tội cùng.

Chân Hoa thần nữ, nàng tình nguyện bỏ vạn năm tu vi trở lại thành một đóa hoa dại cũng muốn xoay chuyển càng khôn, thay đổi tất cả.

Nàng trở về quá khứ, chốn khỏi bọn họ và người nam nhân kia, lẻn vào hoàng cung.

Cuối cùng như ý nguyện.

Nàng gặp được Dụ đế, nàng chứng minh thân phận của mình, giải oan cho Ninh hoàng hậu.

Muốn cho nàng danh phận?

Không được. Không được.

Nếu nàng nhận thân phận ấy thì Dương nhi và Triệu Thiệu đế còn có thể ở bên nhau sao?

Trì Túc đế, nhi tử của Triệu Thiệu đế và Vũ Dương hoàng hậu không thể vì nàng mà biết mất.

Huống hồ mệnh của nàng không thọ, không cần gây cản trở thêm.

Như thế này là tốt rồi.

Dụ đế vẫn tồn tại.

Họ, rồi cũng sẽ ổn.

Sẽ ổn thôi.