Nghiệt, Phụ Hoàng, Đây Là Nghiệt Của Ai!?

Chương 72: Ngoại truyện 3 - Trì Túc đế



Trẫm là Trì Túc đế, Hoàng đế Đại Nam Yên, Nam Cung Viễn An, là chủ nhân của mảnh đất phương Nam trên đại lục Tứ thần này.

Ly thái tử bệnh nặng qua đời, Hiền quý phi đau thất ái tử, không cự được bao lâu cũng đi theo.

Triệu Thiệu đế song mất ái phi ái tử lâm bệnh triền miên trên giường.

Song, ngài vẫn đủ tỉnh táo để viết di chiếu, bất cứ ai kháng chỉ, trảm.

Truy phong Mộ Dung thị Dương Vũ quân vì Ôn Thuần hoàng hậu, quá kế Đại hoàng tử vì đích trưởng tử, truy phong vì thái tử. Đặc phong đích trưởng tôn Nam Cung Viễn An vì hoàng thái tôn.

Thuận theo tổ chế, trưởng tử vì hoàng, chọn ngày đăng cơ.

Thánh chỉ vừa ra, nhiều người ngỡ ngàng, nhưng là ý chỉ của Đế hoàng ai dám trái.

Vì thế, đế hoàng mất. Thân là hoàng thái tôn, trẫm thuận lợi đăng cơ... thành Trì Túc đế.

Mấy thứ này đều là trong mắt người ngoài cả, sự thật là thái tử ca ca đang ở cố quốc của mẫu phi huynh ấy, Hà Minh quốc, làm Ung thân vương Đại sứ Đại Yên.

Họ sống rất vui vẻ khỏe mạnh, lâu lâu phụ thân còn đến thăm họ.

Còn thái hậu nãi nãi hả?

Vì để tránh cho ngày ngày bị đút cẩu lương của hai vị thân ái ca ca. Nên nàng đã bảo phụ hoàng gả mình cho sư huynh nàng, người nam nhân đã chờ nàng hơn bốn mươi năm không oán không hối.

Mỗi ngày trẫm sẽ thức dậy ở Thiên Hòa cung, vệ sinh thân thể dùng chút điểm tẩm rồi mới thượng triều.

Mọi việc trong triều đều có Thượng tả tướng cùng đồng xá cực hữu hảo của ông, thái sư Cẩn Minh được tiên đế triệu hồi từ ngoại bang về phụ tá tân hoàng là trẫm. Nhưng trẫm không dám ra lệnh gì họ cả. Ai bảo họ đều là gia gia, à thái gia gia, thôi không biết gọi gì nữa, tóm lại là trưởng bối của trẫm.

Mỗi lần trẫm thấy hai lão nhân gia bận lên bận xuống với đống tấu chương vốn dĩ của trẫm kia. Trẫm cảm thấy mình thật là tội lỗi à, phá hỏng giấc mộng thế giới chỉ hai người họ.

Ai bảo trẫm chỉ là bé con trong mắt song thân, tiểu bảo bảo cần được bảo vệ à.

Sau khi thượng triều, trẫm sẽ đến thần điện từ đó vào ảo trận xuất cung.

Từ khi trẫm đăng cơ, danh chính ngôn thuận tiếp nhận đế vị, ảo trận này liền hằng ngày khai môn, mặc cho trẫm sử dụng không hạn chế.

Chỉ thoáng cái trẫm đã đến thành Ương, vào thành Ương đến Ưng thôn lại được người dẫn vào Đàm lâm.

Đi qua vài kỳ môn độn giáp liền thấy một mái đình cao cao. Xung quanh đình phủ đầy hoa sen, lung linh đầy huyền ảo. Trong đình luôn luôn có hai nam tử, một tuấn mỹ, một nghiêm trang, cả hai luôn ngồi ở đó bất kể mua gió mà chờ trẫm.

"Đa, phụ thân."

Trẫm cứ ngỡ vĩnh viễn không bao giờ được gặp hai người nữa. Nào ngờ, hơn 160 năm, thọ chung chính tẩm, khi mở mắt ra đã thấy ánh mắt phụ thân đầy yêu thương nhìn trẫm.

Trẫm trưởng thành không thấy có đa lại xuất hiện thêm cặp đệ muội long phượng mà đời trước vốn chẳng tồn tại, dọa trẫm sợ hãi một trận.

Phụ thân thành của người khác trẫm không muốn chút nào đâ. May mắn, cái bớt trên tay, gương mặt này làm trái tim đang bất ổn của trẫm ổn định lại.

Phụ thân, tằng tổ phụ cả ba đều sống tốt. Có lẻ chỗ nào đó đã thay đổi đi?

Giây phút trẫm thấy đa xuất hiện trong phòng riêng phụ thân, trẫm tin chắc người này bất kể kiếp trước hay kiếp này đều là đa của trẫm.

Nhưng mà, đa à, phụ thân à, làm một kẻ đã từng trưởng thành, cái hương vị trong phòng này thật không giấu nổi trẫm đâu.

Trẫm đành phải khụ vài tiếng cho hai người họ tỉnh táo lại chút.

Ha ha.

Trẫm thấy phụ thân và đa lúc này còn tình cảm hơn cả trước à. Bất kể lúc nào cả hai cũng tình nồng mật ý làm trẫm thật nhớ ái hậu của trẫm nha, không biết lúc này nàng đang ở đâu nữa.

Sáng sớm thượng triều, hạ triều liền về nhà, thượng thư phòng học tập cùng sư phó trưởng lão. Kết thúc buổi học thì dùng bữa quây quần bên song thân, chơi đùa cùng đệ muội, tối lại hồi cung.

Ngày ngày trôi qua thật thích ý.

Thế nhưng chỉ có một điều khiến trẫm không thoải mái, đó là gia đình của cữu công trước mặt trẫm đây.

Một nhà ba người ta một ngụm ngươi một ngụm đút nhau ăn, thật hòa ái.

Biểu cữu vẫn dáng vẻ nghiêm trang bất cẩn ngôn tiếu, cửu công uy nghiêm nhưng không kém phần thân mật, luôn ha hả cười rộn.

Nhưng cái người ngồi kế bên một bộ phu khống nhi khống là cữu phụ công của trẫm, Đoan Cung Trác Tháp đương triều Nam Tương Kinh vương.

Kiếp trước, sau khi ổn định được Đại Yên. Khi thế lực, binh lực trẫm đã mạnh, liền không ngần ngại mang binh diệt Tương Kinh, bắt tất cả tông thất Tương Kinh, ý định giết chết họ trước thủ cấp lão quốc chủ Tương Kinh trả mối thù sát thân.

Dung mạo của Tương Kinh quốc chủ Đoan Cung Trác Tháp cực giống vị biểu cửu của đế hoàng khiến người người kinh ngạc.

"Phụ thân ngươi là ai?"

"Mộ Dung Khánh, thứ tử Thái tử Cảnh."

Trẫm nghe hai kẻ có dung mạo giống hệt nhau một hỏi một đáp, rồi thấy Đoan Cung Trác Tháp như điên dại cười lớn trước pháp trường.

"Thì ra thế, ra là vậy, tốt tốt, ngươi không có phản bội ta, thật tốt quá..." Đoan Cung Trác Tháp cười ra nước mắt rồi như chợt tỉnh cơn mê, nhìn trẫm và biểu cữu.

"Nếu chết trong tay các ngươi, y có lẻ không thoải mái."

Dứt lời, Đoan Cung Trác Tháp xông tới cướp lấy đao của đao phủ.

"Chi bằng để trẫm tự kết liễu."

Tin người này chết đến tai cửu công, người ngã bệnh ngay, rất lâu mới vực dậy, nhưng sức khỏe đã không còn như trước.

Đối diện với một nhà ba người hạnh phúc ngập tràn trước mặt đây so với cảnh ly tán kiếp trước, trẫm cảm thấy, may mắn à.

Song thân toàn an, đệ muội hoạt bát... mọi người đều khỏe mạnh.

Trẫm vô cùng thỏa mãn, chỉ mong mình mau mai lớn chút để rước ái hậu về cung.

Mà không biết lúc này nàng đang ở đâu nữa.

Ngô thê, chờ trẫm.

Hết.

Toàn văn hoàn

P/s: Một vị đế vương từng chứng kiến cảnh thân nhân chết thảm, nhưng con cháu của kẻ bức từ tử thân nhân mình lại sống sung sướng tất nhiên sẽ sinh hận hắc hóa, thành một đế vương tàn bạo u ám.

Nhưng truyện đã hoàn, TV không muốn mang không khí đau thương ở kiếp trước vào kiếp này nên mới tạo ra ái hậu cho Túc đế, xoa dịu đi nổi đau quá khứ của bé.

Cho nên, truyện đến đây là Hết. Thật sự Hết nha.