Ngỡ Cô Giáo Hóa Ra Là "Vợ" À!

Chương 36




" ưm... "

Tử Đằng thích thú ngước lên nhìn Yên Đan rên rỉ, cười khoái trá rồi tiếp tục công việc giang dở...

Mỗi lúc nàng càng rên lớn hơn, Tử Đằng cũng cảm nhận được vì nơi giữa chân nàng đã ướt đẫm và rất trơn Tử Đằng càng đẩy nhanh lưỡi của mình hơn. Bây giờ nàng không còn rên nữa mà như sắp khóc theo nhịp độ của Tử Đằng.

Yên Đan kẹp chặt hai chân lại khiến Tử Đằng muốn ngạt nhưng k thể dừng lại vì cô nàng đang bị cuốn vào ái tình mà Tử Đằng đang là chủ cuộc chơi.

Gỡ hai chân nàng ra, Tử Đằng cho một...rồi hai ngón tay vào nơi bên dưới nàng...rất nhẹ nhàng....rất thuần thục và điêu luyện... Yên Đan nấc theo từng nhịp điệu ngón tay của Tử Đằng...

Tử Đằng tay vẫn giữ ra vào bên trong nàng đều đặn, rồi trườn lên trên đối mặt Yên Đan...hôn môi nàng..., Yên Đan ghì chặt lấy Tử Đằng hôn đáp trả lại cô nàng của mình. Tử Đằng không bỏ qua cặp ngực quyến rũ của Yên Đan, hết nâng niu nhẹ nhàng... đến dày vò bạo lực... tay vẫn không ngừng ra vào bên dưới nàng...

Tử Đằng trở xuống bên dưới...hôn vào nhị hoa của nàng...Yên Đan khẽ rùng mình vì hai chất xúc tác cùng một lúc...rất khoái cảm!

Nàng có hơi nâng hông  mình lên cao hơn...má ửng đỏ hơn...Tử Đằng ngước lên biết nàng sắp tới...nên càng tăng tốc nhịp độ của tay mình  đồng thời lưỡi cũng hoạt động mạnh mẽ hơn chỗ nhị hoa của nàng...

" Ư....ư... Tiểu Đằng...nhanh...nhanh một chút nữa...ư..." Nàng nói đứt quãng, hai tay ghì chặt đầu cô vào giữa hai chân mình... hông cũng đẩy cao hơn...

" A....a..ưm...." 

Cuối cùng cô nàng cũng xong...cười thẹn kéo Tử Đằng lên.

Tử Đằng nhìn người yêu cười rồi hôn lên nơi " đám cỏ " mượt mà của nàng rồi  mới lên nằm cạnh Yên Đan~

Yên Đan dụi dụi vào ngực Tử Đằng, trông nàng thật bé bỏng và hạnh phúc...

" Làm sao?" Tử Đằng hôn hôn lên tóc tay thì sờ sờ má Yên Đan...

Nàng lắc đầu, mắt mơ màng... siết chặt Tử Đằng

" Hạnh phúc chứ?" Tử Đằng hỏi

Nàng gật đầu

" Thế sao lại bỏ em đi lâu đến vậy?" nói đến đây Tử Đằng xúc động, miết chặt vào tóc nàng

" Vì cuộc đời bắt phải thế!" nàng thỏ thẻ

" ...thế có bỏ em đi lần nào nữa không?" Tử Đằng đưa tay nàng lên hôn một cách trìu mến, nâng niu

Yên Đan không trả lời, nàng ngồi dậy nhìn Tử Đằng rồi ôm mặt cô hôn lên môi Tử Đằng... " Không muốn xa nữa và cũng ko bao giờ xa nữa..." 

Tử Đằng lườm nàng... Yên Đan nằm xấp lên người Tử Đằng ... chống tay lên ngực cô cười 

Tử Đằng đưa ngón trỏ đánh mũi Yên Đan... " Ăn gì mà xinh thế?" 

Yên Đan cười cắn môi Tử Đằng...

Tử Đằng vong tay quanh eo nàng, rướn người hôn môi Yên Đan rồi bảo " chị mà bỏ đi lần nào nữa thì..." 

" Thì làm sao?" 

" thì...em sẽ bỏ theo chị luôn?" 

"Tiểu tử này...khéo nịnh quá!" Yên Đan úp mặt lên ngực người yêu cười khúc khích... 

Tử Đằng gãi gãi lưng Yên Đan bảo " này, có người bảo em " thiệt là không có tiền đồ" vì không chịu giận chị đó"

" ừ...em đúng là đứa không có tiền đồ mà...tại sao lại không giận chị vậy hả?" 

" Đáng ghét...đồ đáng ghét là em đó....!" Nàng cắn vào vai Tử Đằng

" Ai lại kêu người yêu mình giận mình chứ..ngốc à! Đâu có dại!"

Yên Đan nằm sang một bên ôm Tử Đằng... 

" Em muốn...chị về ở chung với em, được ko?" Tử Đằng hỏi

Yên Đan im lặng... " Nhưng...mẹ em?"

" Em ở riêng lâu rồi, từ lúc ai đó bỏ em đi tới..." Yên Đan ngăn lời nói Tử  Đằng bằng một nụ hôn rất ngọt 

" Người ta biết lỗi rồi...đừng nhắc lại nữa mà..."

" Ơ...ờ..." Tử Đằng nghe tim mình nhói và hồn phách đi đâu xa xa lắm í...

" Sao cứ thích người ta mệt tim đến vậy hả?" Tử Đằng trách yêu Yên Đan

Nàng cười " Nhưng còn Diệp Phấn..."

" Diệp Phấn...Diệp Phấn" Tử Đằng cau có

" Chị ta là ai chứ? Thì cho chị ấy ở đây cũng được mà..." 

" Nhưng chả lẽ lại để em ấy 1 mình ở đây...?" Nàng ái ngại 

" Làm sao chị quen chị ta vậy?" Tử Đằng buông người yêu ngồi dậy định đi uống nước, Yên Đan ra dấu bảo nàng sẽ lấy. Nàng tới tủ lạnh lấy chai nước...đợi Tử Đằng uống xong rồi nàng tới ngồi lên đùi Tử Đằng, vòng tay lên cổ cô nũng nịu 

" Lúc trước chị sang Pháp...đi bar có một nhóm tên du côn ức hiếp...cũng may có Diệp Phấn. Cô ấy là con của chủ Bar đó...Tiểu thư đấy, quậy quá. Lúc chị về một mực đòi về theo~" 

Nghe nói nhờ có Diệp Phấn Tử Đằng cũng nguôi ngoai...

" Nhưng...chị ta có vẻ thích chị lắm...Chị ta có làm gì chị không?" Tử Đằng ghen thấy rõ

" Cái mặt đa nghi này...em ghen à?" Nàng khoái trá

" Ai biểu chị đẹp quá chi...còn ở bên chị ta thời gian dài như vậy?" Tử Đằng cau có

" Em nghi ngờ người ta sao?" Yên Đan thoáng vẻ buồn

Tử Đằng thấy nàng buồn nên thôi " Em trêu chị thôi...Em tin mà..với lại..." Tử Đằng ghé sát tai nàng nói nhỏ " ...em chỉ đùa thôi...chị vẫn còn khít lắm mà"

" Ối!..." Yên Đan mặt đỏ như gấc...vừa đánh Tử  Đằng vừa nói " sao em kì vậy? Vô duyên, sao lại ghẹo người ta như vậy?"

" Hahaha...!!!" Tử Đằng được dịp cười nắc nẻ...sẵng nàng đang ngồi trên đùi mình, Tử Đằng ẵm nàng lên 

" Thả người ta xuống đi!" 

" Một lần nữa nhé?" Tử Đằng nháy mắt với nàng

" Không?... Ai cho?" 

" Một lần nữa thôi mà...nha nha  " Tử Đằng van nài

" Không...ai bảo chọc người ta chi..." Yên Đan nhất quyết ko cho

Tử Đằng ẵm nàng đặt lên giường, mặt kệ sự chống chế gượng gạo của Yên Đan..Tử Đằng vẫn thản nhiên thưởng thức " món ăn" ngon...

....////////......

" Trời ơi!" 

" Chị đi đứng cái kiểu gì vậy hả?" Mộc Hoa la oai oái khi bị một chiếc xa va phải xe mình

Cô đập cửa kính muốn nói chuyện cho rõ ràng...

" Nè nè...bà thiếm bà thiếm gọi ai là chị vậy hả? Người thì già như cái gì mà gọi người ta là chị" Diệp Phấn tức điên mở cửa ra đáp trả cô nàng bên ngoài

"Cái gì? Chị thiệt là quá đáng mà...chị vừa bảo ai là bà thiếm hả? Chị nhìn lại mình xem...quần áo, mặt mày nữa trông bà cô tôi vậy? Chắc cái mặt này nghiện rựu nghiện bia là chắc rồi...nên mới già như vậy?" Tiểu Mẫn hậm hực

" Á à..cái cô này...mà cô đi đứng kiểu gì mà lại đâm vào xe tôi rồi lại còn chửi tôi xối xả vậy hả?"Diệp Phấn lè nhè

" Cái gì? Tôi đâm xe chị?" Tiểu Mẫn ức quá vỗ tay lên trán bất lực

" Tôi k biết, chị đền tiền cho tôi...ko thì vào đồn công an đây bà thiếm ak..." Tiểu Mẫn vừa dứt câu thì Diệp Phấn đã ngã vào vai cô...có lẽ vì quá say...

Tiểu Mẫn ôm đầu " cái chị này...này...ăn vạ à..." Không thấy phản ứng của Diệp Phấn, Tiểu Mẫn chỉ biết than trời " Trời ơi, cái của nợ gì đây....."

P/s: mình lười viết H quá...nên tạm vậy nhé!

Chúc tất cả vui!