Ngô Đồng Dưới Mưa Rào

Chương 7: Nàng chim sơn ca



Trời sinh Ngô Đồng sở hữu hàng mi vừa dài vừa cong.

Ôn Nguyệt hay bảo lúc cô mở to mắt nhìn người khác, rất dễ câu mất hồn người ta.

Thiếu vắng Ôn Nguyệt, Ngô Đồng chỉ thoa một lớp son màu đỏ.

Mái tóc đen búi cao, mỗi bên tai đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai tròn xoe.

Trong tủ quần áo không để nhiều trang phục mùa hè, chỉ cất vài bộ đơn giản để dự phòng, đa phần là quần áo dày dặn cô mặc vào mùa đông.

Ngô Đồng diện váy trắng, xẻ chữ V trước ngực, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai trông như bóng đèn sáng rực.

Trời còn chưa sáng hẳn, Ngô Đồng xuống lầu.

Cách bài trí của phòng khách tầng một đã thay đổi đáng kể, chị Mai không dám lười biếng. Khi đến phòng khách, Ngô Đồng va vào chiếc tủ đã đổi vị trí. Cô thuận tiện lướt ngón tay qua mặt tủ, không một hạt bụi.

Ngô Đồng mở cửa lớn, bước ra sân.

Rốt cuộc trận mưa rào suốt đêm cũng tạm ngừng.

Ở sân bên cạnh nghe thấy tiếng động, chị Mai bèn chạy sang.

“Cô Man, chào buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa sáng xong rồi, tôi sẽ mang qua ngay.”

Ngô Đồng gật đầu, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, Trương Sậu cũng bước vào từ ngoài sân.

Ngô Đồng cười nhẹ nhàng: “Tôi cứ tưởng anh bỏ chạy nữa rồi.”

“Vừa mới đi đổ ít xăng cho xe.” Trương Sậu đến gần: “Tối qua cô nói muốn tới tháp trắng chụp ảnh.”

Ngô Đồng gật đầu, nhận ra Trương Sậu đang dừng mắt trên người cô.

“Nhìn mê rồi à?” Cô nghiêng đầu cười.

Trương Sậu bình thản đáp: “Son bị lem rồi kìa.”

Anh đến bên cạnh Ngô Đồng.

Ngô Đồng ngửa đầu, càng cười tươi hơn.

“Bên nào thế?”

Luồng gió thổi từ bên ngoài vào, mang theo hơi ẩm nóng đặc trưng nơi núi non.

Trương Sậu vừa đổ xăng cho xe xong, Ngô Đồng ngửi thấy mùi xăng phảng phất.

“Nhờ anh việc nhỏ thôi mà, anh không muốn giúp à?”

Đôi môi cô tuyệt đẹp, Trương Sậu đã thấy nhiều lần. Giờ đây, đôi môi son màu đỏ đậm ấy hé mở, để lộ hai chiếc răng trắng như ngọc trai.

Hút hồn người khác, cô quá thuần thục với việc này.

Trương Sậu không né tránh.

Anh giơ tay lên, nắm cằm cô, như đang kiểm soát cô.

Anh đã thật sự kiểm soát cô.

Nâng cằm cô lên cao, Trương Sậu thấy vết bầm mờ sắp biến mất trên cổ cô.

Không phải vết anh để lại lần trước.

Trương Sậu dời mắt xuống môi cô.

Cô tô lem son không chỉ một chỗ, nhưng cũng không rõ ràng.

Anh đưa ngón cái lên.

Ngô Đồng cảm nhận được vết chai tay, nhưng không chỉ có ngón cái của anh.

Hố khẩu của anh đang giữ cằm cô, ngón trỏ đang bóp má cô, cả hai đều mang một lớp chai mỏng.

Trương Sậu chạm ngón cái vào môi Ngô Đồng.

Ngô Đồng vô thức hé miệng.

Đầu ngón tay anh gần chạm vào răng cô.

Ngô Đồng nín thở, cảm nhận ngón cái có phần thô ráp của anh lướt qua viền môi cô.

Anh không hề mạnh tay, nhưng bờ môi mềm mại đã dễ dàng bị xoa nắn thành hình dạng phù hợp với ngón cái của anh, như thể đang mong chờ anh sẽ trở về.

Anh lướt qua một lần nữa.

Làn da trắng mịn ửng màu đỏ nhạt, như từng cánh hồng bị vần vò.

Trương Sậu buông tay ra.

“Được rồi.” Anh nói.

Ngô Đồng thầm nghĩ, cảm giác sẽ thế nào nếu anh luồn ngón tay vào nhỉ?

Song, làn gió đã ngăn cách hai người một lần nữa, Trương Sậu lùi về sau, xoay người vào phòng khách.

Chị Mai mang bữa sáng sang.

“Cô Man, sandwich thịt gà kèm rau nằm bên trái, nước ép rau củ bên phải.”

Chỉ rõ xong, chị ta trở về.

Ngô Đồng chậm rãi tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống.

Bữa sáng của cả hai được chuẩn bị đầy đủ, nhưng Ngô Đồng chỉ cầm cốc nước ép rau củ bên phải của mình lên.

“Phong cảnh ở tháp trắng thế nào?” Cô hỏi.

“Tầm nhìn thoáng đãng, cao hơn nơi cô ngắm bình minh hôm trước.” Trương Sậu ăn bánh mì sandwich trên đĩa của mình: “Cô chưa từng đến đó sao?”

Ngô Đồng lắc đầu.

“Tôi nên đến đó à?”

“Vương Quý Hữu nói mùa đông nào cô cũng lên đây.”

Ngô Đồng nhướn đuôi lông mày: “Không ngờ anh để tâm đến tôi như vậy.”

Trương Sậu không tiếp lời, chỉ tập trung ăn hết sandwich trên tay.

Ngô Đồng đẩy đĩa của mình sang cho anh.

Trương Sậu thuận tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Anh không bao giờ thể hiện vẻ ngượng ngùng khiến người ta thấy phiền lòng, đẹp là đẹp, muốn là muốn.

Ngô Đồng thích tính cách này của anh.

Trương Sậu ăn hết bữa sáng của Ngô Đồng, sau đó cả hai đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Chị Mai đến đúng lúc: “Cô Man, đi đường cẩn thận.”

Ngô Đồng gật đầu, sực nhớ ra điều gì, bèn gọi chị Mai.

“Chị Mai.”

Chị Mai đang vào dọn dẹp thì dừng chân, xoay người lại.

“Còn chuyện gì nữa sao cô Man?”

Ngô Đồng cong cong khóe mắt, giọng nói cũng dịu dàng.

“Tối qua chị vất vả rồi.”

“Không có gì, vốn là việc chúng tôi nên làm mà.”

Ngô Đồng cười nhẹ, tiếp tục: “Nhưng tôi thấy cách bài trí ban đầu vẫn đẹp hơn, chị đổi lại giúp nhé.”

Giọng điệu cô nhẹ nhàng, cứ như không hề biết chị Mai đã loay hoay suốt mấy tiếng đồng hồ đêm qua.

Trong thoáng chốc, sắc mặt chị Mai trở nên tái nhợt.

Ngô Đồng chỉ nhìn chị ta đăm đăm.

Cho đến khi chị ta nói: “Vâng thưa cô Man.”

Nét cười nơi khóe mắt Ngô Đồng càng tươi hơn.

“Tôi chỉ đùa với chị thôi, chị Mai. Cứ để vậy nhé, nhưng nhớ lần sau đừng đặt cây lau nhà lung tung nữa.”

Dứt lời, Ngô Đồng quay gót ra ngoài sân.

Trời nắng đẹp hiếm hoi, ánh sáng bên ngoài chiếu lên làn váy trắng của cô. Cô sải bước chậm rãi, nhưng dáng người thanh thoát như một nàng bướm trắng bay lượn.

Sắc mặt chị Mai chuyển từ tái nhợt sang đỏ ửng.

Trương Sậu nói nhỏ: “Tôi đi trước.“

Rồi anh xoay người lại, khẽ nhếch khóe miệng.

Trận mưa tối qua dữ dội tột cùng, sáng nay lại nắng đẹp chan hòa.

Ánh dương hắt lên lưng Trương Sậu, Ngô Đồng áp má vào, tựa như đang ngả đầu trên chiếc gối lớn, khô ráo và ấm áp.

Cô không đội mũ bảo hiểm, nói Trương Sậu lái chậm lại.

Nhiều đoạn đường trong núi không dễ di chuyển, Trương Sậu cũng không thể lái nhanh được.

Làn gió hạ thổi qua như ru ngủ người ta, mô tô lắc lư khiến Ngô Đồng nhắm mắt.

Đã biết bao năm rồi, cô vẫn mắc kẹt trong giấc mơ ấy.

Trong cơn chiêm bao, máy bay gặp nạn, cô và Ngô Hằng chết không toàn thây. Bừng tỉnh, cô không hề buồn bã hay nghĩ đây là điềm xui.

Cô kể giấc mộng cho Ngô Hằng nghe, anh ta mắng cô khùng.

Về sau anh ta thường nói cô điên rồi, thần kinh rồi. Ngô Đồng nghĩ, anh ta nuôi cô là một quá trình giày vò anh ta. Cô sống dưới đôi cánh của anh ta, cũng là một quá trình giày vò cô.

Giấc mơ luôn dừng ngay trước khoảnh khắc đào sâu hơn, bộ não của cô kháng cự, cô cũng không có khả năng nghĩ thêm điều gì khác.

Đã vài ngày rồi cô không uống thuốc, may sao bây giờ đang vào hè.

Trương Sậu chở Ngô Đồng tiến thẳng về phía Tây, về phía tháp trắng.

Nhà dân thưa dần, anh còn lướt ngang qua nhà họ Triệu, nơi có người bị bệnh hôm kia.

Suốt dọc đường, Ngô Đồng rất im lặng, hình như cô luôn có thể chợp mắt một lát khi ngồi trên mô tô.

Tầm mười giờ sáng, Trương Sậu dừng xe dưới chân tòa tháp trắng.

Trương Sậu không đứng dậy.

Cô vẫn dựa vào lưng anh, toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đè lên anh, nhưng thật ra không nặng mấy.

Trương Sậu lấy hộp thuốc lá của mình ra.

Trong đó chỉ còn ba điếu, cô đã hút của anh mấy điếu rồi? Trương Sậu không rõ nữa.

Anh châm một điếu, thấy ngón tay cái bên trái dính một vệt đỏ nhạt, ấy là màu son trên môi cô.

Môi cô mềm mại khó tả, hàm răng như chuỗi ngọc trai trên cổ cô.

Cô được bảo vệ, chăm sóc và giữ gìn tốt nhường nào.

Tựa một bình sứ trắng trong tủ kính.



Nhưng chỉ cần gió thoảng qua, cô sẽ vỡ nát, khắp người chằng chịt vết thương.

Trương Sậu nhìn vệt đỏ ấy, xoa ngón tay cái và ngón trỏ lau sạch.

Ngô Đồng ngủ hơn ba tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong hộp thuốc của Trương Sậu chỉ còn một điếu cuối cùng.

Cô chống vào vai Trương Sậu xuống xe, nhìn quanh mảnh đất cô chưa từng đặt chân đến.

Tháp trắng được xây ở nơi cách xa khu dân cư, địa thế cao, nhưng người ta đã đổ một lớp nền bê tông rộng, còn chắc chắn hơn cả nhà dân bình thường.

Ngô Đồng ngẩng mặt đón gió núi, nhướn mày nhìn Trương Sậu: “Tháp trắng này trông không dễ sập đâu.”

Dập tắt điếu thuốc trên tay, Trương Sậu xuống xe.

“Nên tôi mới nói đó là một tấm vé số.”

Trương Sậu đưa máy ảnh của Ngô Đồng ra rồi tựa lưng vào xe.

Xung quanh tháp trắng được trải nền xi măng rất rộng, còn hàng rào sắt dựng gần vách núi.

Ở giữa sân bê tông, Ngô Đồng đứng quan sát bốn phía hồi lâu.

Nhờ địa thế cao, gió cũng mạnh hơn.

Suối tóc đen búi cao của cô xõa xuống vài sợi, dính vào đôi môi đỏ thắm của cô.

Ngô Đồng giơ máy ảnh lên.

Trương Sậu nhớ về lần đầu tiên gặp Madelyn, cô cũng tập trung như vậy, chăm chú nhìn vào máy ảnh.

Trên phố xá mưa liên miên, bóng dáng cô nhỏ bé, nhưng không hề yếu đuối.

Giống hệt bây giờ.

Gió lướt qua, váy dính sát vào người, nhưng cô không nhúc nhích, chỉ cẩn thận, quan sát tỉ mỉ khung cảnh trong ống kính.

Nhiếp ảnh gia luôn như thế sao?

Ít nhất những người Trương Sậu từng gặp không phải thế.

Họ thường chụp ảnh nhanh chóng đầy dứt khoát, tiếng màn trập vang lên liên tục. Khi số lượng đã đủ, xác suất cho ra lò bức ảnh đẹp cũng sẽ cao hơn.

Song, Ngô Đồng khác hẳn.

Trong mười phút qua, cô chưa bấm chụp một lần nào.

Dường như cô đang tìm kiếm cảnh đẹp đáng để cô nhấn nút.

Trên gương mặt cô không còn nụ cười nhẹ nhàng, không chút chân thành nữa.

Khoảnh khắc cầm máy ảnh, Ngô Đồng đã trở thành một người khác.

Trương Sậu lấy điếu thuốc cuối cùng trong hộp ra.

Anh không hề rời mắt khỏi Ngô Đồng.

Giữa núi tĩnh mịch, tiếng gió xào xạc.

Và tiếng chuông điện thoại của Ngô Đồng trên xe.

Trương Sậu đưa điện thoại cho Ngô Đồng rồi tự giác cách xa.

Ngô Đồng nhận điện thoại, Ôn Nguyệt gọi tới.

“Mandy, rốt cuộc em cũng nghe máy.”

Ngô Đồng hạ máy ảnh xuống, thản nhiên hỏi: “Vâng, có chuyện gì vậy chị?”

“Em không nói với chị em tới Bắc Sơn.”

“Anh trai em không báo chị à?” Tối hôm Ngô Đồng vừa đến Bắc Sơn, cô chắc chắn Ngô Hằng đã nhận được tin từ Trần Đại Hà.

“Không, ý chị là em lên đó mà không cầm theo thuốc, chị cũng không ở cạnh em.” Khi Ôn Nguyệt giải thích, giọng điệu chị vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi.

Ngô Đồng mỉm cười, bước về phía rìa của khu bê tông.

Tiếng gió to hơn.

Ôn Nguyệt hỏi cô có phải đang ở ngoài không.

“Yên tâm, em vẫn ổn ạ.” Ngô Đồng khép hàng mi.

“Anh trai em bảo em đi cùng bạn.”

“Đúng thế, mọi người biết hết rồi mà nhỉ.” Ngô Đồng trả lời.

Điện thoại im lặng vài giây, Ôn Nguyệt gần như van xin: “Mandy, đừng chơi mấy trò đó nữa, nhé em?”

Ngô Đồng cười, cô quay người nhìn Trương Sậu đứng cách đó không xa.

“Em muốn chơi, nhưng người khác chưa chắc đã muốn.”

“Ý em là?” Ôn Nguyệt không hiểu.

“Ôn Nguyệt này.” Đột nhiên Ngô Đồng gọi tên chị.

Điện thoại tiếp tục chìm trong yên tĩnh, Ôn Nguyệt đang chờ cô nói.

“Nếu một ngày nào đó em chết, phiền chị bay qua Canada đưa em về, được không?”

“Em đang nói gì thế, Mandy?”

Ngô Đồng tin chắc, lúc này Ôn Nguyệt đã rơi lệ, chị luôn như vậy.

Chị luôn xem Ngô Đồng như em gái ruột.

“Chỉ thế thôi, em cúp máy đây.” Ngô Đồng nói xong, điện thoại hiển thị thông báo hết pin. Cô không thèm nhìn, thẳng tay tắt nguồn.

Cô không chụp ảnh nữa, dựa lưng vào lan can, ánh mắt thoáng mơ màng, cô nhìn lên bầu trời xa xăm.

Cuối cùng dừng mắt trên người Trương Sậu.

Trương Sậu bước về phía cô.

“Chụp nữa không?” Anh không hề hỏi về cuộc gọi.

Ngô Đồng mỉm cười với anh.

Cô dựa vào lan can, hơi nghiêng người ra sau, ánh dương rực rỡ bao phủ gương mặt, cổ và một vùng da nhỏ trên ngực cô, Trương Sậu nhớ đến miếng lá vàng mỏng.

Khi ngón tay chạm vào, lá vàng sẽ kiêu ngạo nhăn lại rồi vỡ nát.

Từa tựa làn da của cô.

Ngô Đồng không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi: “Còn không?”

Điếu thuốc vẫn còn trên môi Trương Sậu, anh nói: “Điếu cuối rồi.”

Gió thổi tung những sợi tóc của Ngô Đồng ra sau tai, diện mạo cô bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ngô Đồng vươn tay ra.

Ngón trỏ và ngón giữa của cô lành lạnh, nhẹ nhàng lướt qua miệng Trương Sậu.

Ngô Đồng rút điếu thuốc của anh ra rồi ngậm vào môi.

Nơi anh đã chạm vào ban nãy.

Ngô Đồng không rời mắt khỏi gương mặt của Trương Sậu.

Khao khát của cô luôn thẳng thắn, trần trụi, ướt át.

Giống hệt điếu thuốc cô đưa đến sát môi anh.

Mang theo mùi hương ngào ngạt khó nhận ra, anh hé miệng, mùi thơm ấy ùa vào, triền miên khắp mọi ngóc ngách.

Ngô Đồng cười khẽ: “Cảm ơn.”

Sau đó, cô quay người, nhìn về phía chân núi mờ mịt khói sương.

Gần như không cảm nhận được thời gian đã trôi qua, như thể mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Cô thực hiện hết sức thành thạo, quen tay hay việc.

Tàn thuốc rơi xuống cánh tay Trương Sậu, bấy giờ anh mới định thần lại.

Trương Sậu lấy ống nhòm của mình ra, nhìn sang hướng chân núi theo Ngô Đồng.

“Hình như phía xa xa có người sinh sống.”

“Không thể nào.” Ngô Đồng nói.

Trương Sậu vẫn đang quan sát kỹ lưỡng, một lát sau, anh bảo: “Có bốn năm ngôi nhà, vài nhà xưởng rộng lớn, trông như kho hàng.”

Ngô Đồng quay sang nhìn Trương Sậu.

“Tôi nghe nói ở đây chỉ có một thôn làng.”

“Nghe ai nói?”

Ngô Đồng im lặng trong giây lát.

“Chị Mai và Trần Đại Hà.”

“Chưa chắc họ đã nói thật với cô.”

Ngô Đồng mỉm cười: “Anh vẫn muốn nói họ sẽ hại tôi?”

Trương Sậu hạ ống nhòm xuống, nhìn Ngô Đồng.

“Giữ cảnh giác là điều tốt.”

“Có thể họ thiếu sót với tôi, nhưng sẽ không hại chết tôi.”

Ngô Đồng khẳng định, Trương Sậu hiểu có lẽ trước kia họ từng có mối liên hệ nào đó mà anh không biết.

“Tôi cũng muốn xem.” Ngô Đồng bỗng nói.

Trương Sậu đưa ống nhòm cho cô.

“Ở đâu?”

“Chỗ có một hồ nước nhỏ, ngôi nhà nằm ngay phía Bắc của hồ, không xa lắm.”

Ngô Đồng không lên tiếng.

Trương Sậu nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô từ đằng sau, nhẹ nhàng di chuyển vị trí.

Tay anh nóng hổi.

“Phần lớn nhà cửa đã bị cây cối che khuất, cần phải nhìn kỹ.”

Ngô Đồng quan sát thêm một lúc.

“Không thấy.”

Trương Sậu đến gần hơn.

Tay trái anh giữ vai Ngô Đồng, xoay người cô về hướng chính xác. Còn tay phải gần như nắm lấy tay cô, điều chỉnh vị trí của ống nhòm.



“Trương Sậu, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập.”

Tiếng gió dần lắng xuống.

“Đứng gần nghe thấy tiếng tim đập là bình thường.”

Ngô Đồng bật cười, thỉnh thoảng vai cô chạm vào ngực Trương Sậu.

“Thật à? Vậy anh có nghe thấy tiếng tim tôi đập không?”

Trương Sậu thoáng im lặng, sau đó buông tay cô ra.

Gió tiếp tục lùa vào giữa hai người.

“Tôi không cần nghe thấy.” Anh nói.

--

Trưa hôm đó, hai người ăn bữa cơm đơn giản do chị Mai chuẩn bị.

Trương Sậu đã để vào túi trước khi xuất phát ban sáng.

Ngô Đồng vẫn ăn rất ít, phần lớn vào bụng Trương Sậu.

Vì chưa thấy hồ và ngôi nhà kia, Ngô Đồng định đến đó xem thử cùng Trương Sậu vào buổi chiều.

Nhưng thời tiết thay đổi bất ngờ, sau bữa trưa, bầu trời bỗng nhiên tối sầm.

Không xuất hiện bất kỳ dấu hiệu nào, mưa lớn đột ngột trút xuống từ trên trời. Hai người đành phải quay về.

Lần này cả hai đều mang theo áo mưa, nhưng Ngô Đồng vẫn chọn chui vào áo mưa của Trương Sậu.

Mùi cao su không thể biến mất hòa với mùi tanh nồng của đất, tiếng mưa rơi ào ào bên tai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nấp trong áo mưa, Ngô Đồng không hề thấy gì.

Xe bắt đầu tròng trành, Ngô Đồng nghĩ, mô tô của Trương Sậu còn hiệu quả hơn cả thuốc ngủ.

Nhưng bây giờ cô không muốn ngủ. Mấy ngày không uống thuốc, trong thời tiết âm u liên miên mưa thế này, cô bắt đầu khó kiểm soát bản thân.

“Tôi muốn nghe một ít âm thanh.”

Giữa cơn mưa xối xả, giọng cô cũng bị át mất.

Trương Sậu đành dừng xe, lắng nghe kỹ xem cô nói gì.

“Anh có nhạc trong điện thoại không?” Ngô Đồng hỏi tiếp: “Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

“Không có.” Trương Sậu đáp.

“Có phải bây giờ cũng mất sóng không?”

“Ừ.”

“Vậy chạy tiếp thôi.” Ngô Đồng nói.

Nhưng bỗng nhiên Trương Sậu mở lời: “Để tôi thử xem có thể tìm thấy kênh radio không.”

“Mất sóng cũng nghe được radio à?”

“Hai thứ dùng hai loại tín hiệu khác nhau.” Giọng Trương Sậu trầm xuống, có lẽ anh đang dùng điện thoại: “Chưa chắc sẽ có nhạc đâu.”

“Miễn có âm thanh là được.” Cô cần chuyển sự chú ý.

Điện thoại của Trương Sậu bắt đầu phát ra nhiều tiếng “xẹt xẹt”. Anh thử từng kênh một.

Hạt mưa nặng nề rơi xuống, Ngô Đồng lặng lẽ tựa vào lưng anh.

“Hiện tượng này đúng là ngàn năm có một.” Giọng một người đàn ông vang lên.

Ngô Đồng ôm chặt Trương Sậu, Trương Sậu để điện thoại vào tay Ngô Đồng.

“Đi thôi.” Anh nói.

Xe chạy chậm hơn một chút, âm thanh từ radio trở nên rõ ràng hơn.

Đây là một chương trình đối thoại giữa hai người, người dẫn chương trình liên tục hỏi khách mời về hiện tượng El Nino năm nay.

“Ngàn năm có một lần, khi sao Mộc, sao Thủy, sao Kim, sao Hỏa và Trái Đất thẳng hàng vào tháng Bảy năm dương lịch, từ trường của Trái Đất lẫn hệ Mặt Trời đã chịu ảnh hưởng cộng hưởng cùng hướng mãnh liệt. Các cơn bão Mặt Trời* hoạt động dữ dội, cũng gây ra hiện tượng El Nino ở cường độ cao trên Trái Đất.”

*Bão Mặt Trời: xảy ra khi Mặt Trời phát ra một vụ bùng nổ bức xạ điện từ mạnh. Hiện tượng này khiến các sóng năng lượng tỏa ra ngoài, tác động đến thiên thể khác trong hệ Mặt Trời, bao gồm cả Trái Đất.

“Cứ như mười nghìn binh sĩ di chuyển đồng đều trên một cây cầu nhỏ, tần số dao động của bước chân trùng với tần số dao động của cây cầu, trạng thái tĩnh thường ngày của cây cầu sẽ bị phá vỡ.”

Ngô Đồng nói: “Anh đang nghe chương trình khoa học bí ẩn đấy.”

Trương Sậu không đáp.

Người dẫn chương trình: “Điểm khác biệt giữa một binh sĩ và mười nghìn binh sĩ là gì?”

Khách mời: “Trạng thái của cây cầu sẽ thay đổi nghiêm trọng. Một binh sĩ, cầu sẽ xảy ra cộng hưởng cùng tần số mà mắt thường không thể nhận ra. Còn với mười nghìn binh sĩ, cầu sẽ sập.”

Người dẫn chương trình: “Mười nghìn binh sĩ giống năm ngôi sao thẳng hàng mà ông đã nói chăng?”

Khách mời: “Năm ngôi sao thẳng hàng tương đương với một trăm triệu binh sĩ.”

Ngô Đồng không để tâm, cười khẽ hai tiếng.

Radio tìm được giữa núi đồi quả thực khác biệt, quá nhiều chiêu trò. Người dân ở đây thích nghe kiểu chương trình thế này, cô cũng không thấy lạ.

Người dẫn chương trình: “Vậy theo nghiên cứu của ông, khi nào hiện tượng El Nino năm nay sẽ chấm dứt?”

Khách mời: “Thời gian kết thúc dự kiến có thể trùng với thời điểm kết thúc của bão Mặt Trời.”

“Vì chịu tác động của từ trường bất thường này, nhiều hạt lượng tử bắt đầu trở nên không ổn định. Hai sự việc không thể liên hệ với nhau trước kia, lại từ từ xảy ra hiện tượng rối lượng tử*. Chúng tôi phát hiện, thời điểm bắt đầu của hiện tượng El Nino lần này trùng với thời điểm bắt đầu của bão Mặt Trời, chiều hướng phát triển của chúng cũng giống hệt nhau, phù hợp với giải thích của hiệu ứng xuyên hầm lượng tử*.”

*

1. Rối lượng tử: một hiệu ứng trong cơ học lượng tử, khi trạng thái lượng tử của hai hay nhiều vật thể có liên hệ với nhau, dù chúng cách xa tới mức nào, thậm chí tới khoảng cách lên tới cả nhiều năm ánh sáng.

2. Xuyên hầm lượng tử (chui hầm lượng tử, tiếng Anh: quantum tunneling): một hiệu ứng lượng tử mô tả sự chuyển dịch của hệ vật chất từ trạng thái này sang trạng thái khác, mà thông thường bị ngăn cấm bởi các quy luật vật lý cổ điển.

“Do đó, chắc chắn hai hiện tượng này đã rơi vào tình trạng rối lượng tử, vào ngày bão Mặt Trời kết thúc, hiện tượng El Nino trên Trái Đất cũng sẽ biến mất.”

Ngô Đồng cười khúc khích.

“Anh tin không?”

Tiếng mưa bên ngoài áo mưa nhỏ xuống phần nào, Trương Sậu trả lời: “Tôi không biết.”

“À, cũng đúng.” Ngô Đồng đăm chiêu: “Anh là người tin vào dự đoán, chắc anh cũng không bài xích mấy điều này. Vậy có thể xem như anh mê tín không?”

Trương Sậu phủ nhận: “Tôi không tin.”

“Người mê tín mới nghĩ mình không mê tín đấy.” Ngô Đồng nói nhẹ nhàng.

Trương Sậu không phản bác nữa.

Ngô Đồng tiếp tục nghe chương trình radio.

Cô nghĩ, có thể sẽ có nhiều “lý thuyết” vô căn cứ hơn để thu hút người nghe, nhưng ở nửa sau của chương trình, chỉ xoay quanh vị khách mời xác minh hiện tượng rối lượng tử và hiệu ứng xuyên hầm lượng tử.

Ngô Đồng xem như một câu chuyện để nghe, vẫn lắng nghe đến tận trước cửa nhà.

Hai người xuống xe, Ngô Đồng mở cổng sân.

Trương Sậu đẩy xe vào, Ngô Đồng bỗng dừng tay khi đang đóng cổng.

Đèn trong sân bật sáng, nhưng Ngô Đồng không theo vào.

Trương Sậu quay đầu nhìn cô.

Nước mưa chảy xuống từ người cô, nhưng cô cứ đứng yên cầm tay nắm cổng.

“Cô...” Trương Sậu định cất lời.

Ngô Đồng chợt nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Năm ngôi sao thẳng hàng, vô vàn điều vốn dĩ không liên quan, lại xảy ra hiện tượng rối lượng tử mà không thể tránh khỏi, anh ta sống thì cô ta sống, anh ta chết thì cô ta chết.”

Trương Sậu đứng yên tại chỗ, anh biết, cô đang đề cập về nội dung trong chương trình radio vừa rồi.

Trong đêm tối, đôi mắt cô sáng ngời như ánh đèn.

“Hiện tại tôi và cánh cửa này đang tạo ra hiện tượng rối lượng tử, khi tôi đóng cửa, tôi cũng sẽ chết theo đó.”

Ngô Đồng dứt lời, cầm tay nắm cổng, khép cổng đến khi chỉ còn một khe hở.

Đèn trong sân nhấp nháy, có lẽ do hệ thống điện đã cũ.

Ngô Đồng nhìn Trương Sậu, nhỏ giọng nói:

“Tiếp theo đây, đến lượt tôi, biểu diễn hiện tượng rối lượng tử.”

“Khi tôi đóng cánh cổng này, tôi sẽ chết ngay lập tức.”

Cô nhẹ nhàng nhướn đuôi lông mày, trên mặt vẫn vương nét cười.

Khinh thường, kiêu căng, lạnh lùng.

Có lẽ Trương Sậu đã nhìn lầm, thời khắc này lẫn trong nét cười của cô còn thoáng qua niềm chờ mong không thể phớt lờ.

Cô tựa một nàng chim sơn ca xinh đẹp đang lao thẳng xuống đất.

Một giây sau, Ngô Đồng đóng cổng, chẳng hề báo trước.

“Cạch” một tiếng vang dội.

Văng vẳng giữa đêm tối.

Dưới cơn mưa tầm tã, hồi lâu sau không xuất hiện âm thanh nào khác.

Rốt cuộc trận mưa lớn này đã kéo dài bao lâu rồi?

Một ngày, một tháng, một năm, cả đời, hay nhiều chẳng đếm xuể đây?

Họ cứ lẳng lặng nhìn nhau qua làn mưa nặng hạt.

Dường như cô nghe thấy tiếng đẩy cửa hằng hà sa số lần, dường như anh chứng kiến cánh cửa đóng lại hằng hà sa số lần.

Cô ướt sũng từ đầu đến chân.

Ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống, như từng mảnh sứ trắng vỡ vụn.

“Tiếc quá, tôi vẫn chưa chết.” Ngô Đồng cười đầy tiếc nuối.

Cô bước ngang qua Trương Sậu rồi vào trong nhà.

Khoảng sân quay về bầu không khí thinh lặng.

Chị Mai nghe thấy tiếng động từ nhà bên, vội vã chạy sang.

“Cậu Trương, cô Man cũng về rồi à?”

Đỗ xe xong, Trương Sậu lấy túi xuống: “Đúng thế.”

“Vậy tốt rồi, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối ngay.” Chị Mai đẩy cửa vào trong.

Trương Sậu gật đầu, xoay người vào nhà.

Anh nghe thấy tiếng lầm bầm của chị Mai ở đằng sau:

“Sao lại có một con chim sơn ca chết nhỉ, xui xẻo thật.”