Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 73: Quy kinh [Thượng]



Tuy Trầm Tri Thư đã nói trước đó, nhưng chính Mạnh Đình Huy ra lệnh hạ sát toàn bộ tướng sĩ đại doanh Liễu Kỳ, nàng sao có thể phủi mông một cái nói hồi kinh là hồi kinh, đem những chuyện còn lại ném cho Trầm Tri Thư cùng Tào Tự Hùng hai người tới thu thập được chứ?

Sáng sớm ngày thứ ba trở về Thanh Châu, người vẫn còn nằm trên giường, quan dịch có người tới nói người của Soái Tư Trùng Châu Phủ đến, phụng lênh của An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành đến bái kiến khâm mệnh Chiêu Phủ Sử.

Mạnh Đình Huy nghe xong liền muốn cười lạnh.

Hoàng thượng bãi miễn chức An Phủ Sử của Đổng Nghĩa Thành, để hắn tạm lĩnh chức Tri Phủ Trùng Châu Phủ bị khuyết, mặc dù thánh chỉ còn chưa tới, nhưng nhóm quan lại Triều An Bắc Lộ luôn luôn là nghe tiếng gió liền biết ý, Đổng Nghĩa Thành này sao lại không biết xấu hổ mà vẫn dùng hàm An Phủ Sử như cũ để sai người đến bái yết nàng? Lúc từ kinh thành đến Thanh Châu, nàng cố ý đi đường vòng không qua Trùng Châu Phủ, chính là vì không muốn gặp người này, mà nay chuyện bình loạn đại doanh Liễu Kỳ đã xong, Đổng Nghĩa Thành lại chính xác như vậy chọn lúc này sai người đến Thanh Châu phủ, là có ý gì?

Lúc nàng còn chưa vào triều đã biết quan lại trên dưới An Phủ Sử Tư Trùng Châu Phủ cấu kết với nhau. Kiền Đức mùa xuân năm thứ hai mươi bốn, lúc Hoàng thượng còn là Thái tử vi phục xuất tuần đến Triều An Bắc Lộ, vì chuyện của đại doanh Thanh Châu mà giận không kiềm được, nhưng cuối cùng lại bởi vì Đổng Nghĩa Thành là cựu thần của Đông đảng mà vẫn chưa giáng chức phạt tội, chỉ cách chức vài người tham dự vượt quyền quân vụ. Lúc này Hoàng thượng thăng Thanh Châu là Thanh Châu phủ, lại muốn đem An Phủ Sử Tư Trùng Châu Phủ Triều An Bắc Lộ dời đến Thanh Châu phủ, Đổng Nghĩa Thành làm người khôn khéo cỡ nào, tự nhiên minh bạch Hoàng thượng là muốn thừa dịp loạn quân binh biến này, để chỉnh đốn Lại trị của Triều An Bắc Lộ này thật tốt một phen.

Nhưng nàng không ngốc, lúc này nhất định không thể để Đổng Nghĩa Thành có chút cơ hội nào lôi kéo 'cận thần của Hoàng thượng' là nàng được, cho dù là một chút xíu tin đồn cũng không được! Lập tức liền sai người trở lại từ chối người tới, nói thân thể nàng không khỏe, không thể gặp khách, tạ hảo ý của Đổng đại nhân.

Người phụng mệnh tới Thanh Châu bái yết nàng đụng phải một cái đinh mềm như vậy, liền hậm hực trở về Trùng Châu Phủ phục mệnh. Lúc sắp đi còn không cam lòng nói Mạnh đại nhân là xuất thân từ nữ học Trùng Châu Phủ, mong rằng đừng quên đi cội nguồn, trên đường về kinh cũng xin tiện đường đi qua Trùng Châu Phủ yết kiến Soái Tư đại nhân một cái.

Người nọ chân trước vừa đi, Mạnh Đình Huy chân sau liền nghĩ một phong đạn chương, đặc biệt hạch tội Đổng Nghĩa Thành dối trên gạt dưới, biết rõ đại doanh Liễu Kỳ có biến loạn mà còn lệnh cho Trầm Tri Thư mang lương khao quân khiến Trầm Tri Thư bị loạn quân bắt nhốt, đến mức khiến Hoàng thượng ưu sầu, nghìn dặm sai sứ giả đến chiêu an loạn quân.

Trầm Tri Thư không cùng nàng trở về Thanh Châu, mà lưu lại Liễu Kỳ huyện cùng đám người Tào Tự Hùng, Địch Niệm, Tống Chi Thụy cùng nhau an trí lại cư nghiệp* cho bách tính, sắp xếp lại mọi việc thay quân và canh phòng thành quách. Đợi tới lúc nghe phủ nha báo lại chuyện Mạnh Đình Huy nghìn dặm tố cáo Đổng Nghĩa Thành, hắn nhưng lại cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù trước đó trong lòng biết Đổng Nghĩa Thành cố ý giấu diếm hắn chuyện đại doanh Liễu Kỳ làm loạn quả thực bụng dạ khó lường, nhưng hắn lại không ngờ Mạnh Đình Huy ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn một tiếng, mà tự mình bái biểu hạch tội trọng quan Đổng Nghĩa Thành của Triều An.

*Cư nghiệp: nhà ở, sản nghiệp

Nàng làm vậy gần như là thay hắn ra mặt, hành động không hỏi tới ai nhất thời khiến hắn trong lòng không vui.

Triều An Bắc Lộ lúc này có thể nói là đã loạn thành một nồi cháo, bởi vì chuyện đại doanh Liễu Kỳ làm loạn mà giữa các châu phủ càng sinh ra xa cách, quan lại trên dưới mượn cơ hội cấu kết với nhau, lại có vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào chức An Phủ Sử mới khuyết. Phong tấu chương này của Mạnh Đình Huy một ngày mà đưa đến trước bàn của Hoàng thượng, trong triều sẽ lại nhấc lên một hồi sóng lớn. Hắn thật khó mà đoán trước.

Mặc dù giữ chức Tri Châu Thanh Châu bất quả chỉ một thời gian ngắn, nhưng tâm tính của hắn so với lúc ở kinh thành đã thành thục hơn không ít. Sở dĩ lúc trước không tùy tiện tố cáo Đổng Nghĩa Thành sở tác sở vi, ngoài việc rút kinh nghiệm chuyện của Vương Kỳ năm đó, còn là không muốn vào lúc mấu chốt này lại khiến cho Hoàng thượng đang ở ngoài nghìn dặm thêm phiền.

Nhưng ai ngờ hắn không hành động mà Mạnh Đình Huy ngược lại lại hạ thủ trước, không đợi tới lúc hồi kinh rồi hãy hung hăng tố giác Đổng Nghĩa Thành một thể.

Trầm Tri Thư chỉ cảm thấy chính mình ngày càng không hiểu được nữ nhân này.Tuy biết Hoàng thượng phái nàng mang chiếu tới đây không chỉ là đơn giản tuyên sắc chiếu dụ ngoài mặt như vậy, ngay cả việc nàng trong một đêm hạ ngoan lệnh giết sạch loạn quân cũng là tuân theo thượng ý mới dám xuống tay. Nhưng chuyện nàng hôm nay dâng tấu hạch tội Đổng Nghĩa Thành, lại tuyệt đối không thể có liên quan tới Hoàng thượng.Đợi quân phòng trong ngoài thành đều thay đổi hết, bên trong huyện Liễu Kỳ có chút yên ổn trở lại, Trầm Tri Thư liền đem mọi chuyện giao cho Tào Tự Hùng, còn chính mình cưỡi khoái mã trở về Thanh Châu trước.Ngày Trầm Tri Thư trở về Thanh Châu, bầu trời Bắc cảnh đã có tuyết rơi.Trong thành tuyết phủ đầy đường, bên ngoài cửa phủ nha, những cành tùng bách phủ một màu trắng bạc mênh mông.Mạnh Đình Huy đã ở trong nhị đường chờ từ sớm, vô cùng buồn chán ở một bên lật sách một bên ngẩn người.Mấy ngày nay bởi vì Trầm Tri Thư cùng Tào Tự Hùng đều không ở đây, nên rất nhiều sự vụ trong phủ nha đều do nàng vượt quyền quyết định, bởi vì trên dưới một nha, đa phần đều muốn dựa dẫm nàng, đều muốn nhân cơ hội nịnh bợ nàng, hồng nhân đứng đầu trước mặt Hoàng thượng.Qua buổi trưa, còn chưa nghe thấy tin Trầm Tri Thư vào thành, nàng bắt đầu hơi nôn nóng, không biết có phải bởi vì tuyết lớn ngập núi, nên cản trở Trầm Tri Thư từ Liễu Kỳ huyện trở về hay không.Đang muốn sai người ra khỏi thành mấy dặm để nghênh đón thử xem, thì lại có người tới báo, nói ngự tiền hành mã trong kinh có người tới đưa chỉ dụ của Hoàng thượng.Mạnh Đình Huy đoán hẳn là chiếu lệnh thăng Trầm Tri Thư là Tri Phủ Thanh Châu, nên cũng không tiện thay mặt tiếp chỉ, chỉ lệnh cho sai nha bài trí cống án ở tiền đường, xin người tới chờ một chút, đợi sau khi Trầm Tri Thư trở về thành sẽ tự mình quỳ tiếp thánh chỉ của Hoàng thượng.Ai ngờ ngự tiền hành mã kia lại đưa riêng một phong hoàng tuyên* cho nàng, nói là Hoàng thượng đặc biệt mệnh lệnh đưa cho nàng.*hoàng tuyên: tờ giấy màu vàngMạnh Đình Huy muốn quỳ xuống tiếp, lại bị người nọ cản lại, nói cái này không phải thánh dụ, sau đó trực tiếp đặt vào tay nàng, rồi liền theo nha sai đi vào quan dịch nghỉ chân.Nàng ngạc nhiên cầm lấy tờ hoàng tuyên kia, ánh mắt nhìn xung quanh không thích hợp mở ra đọc ngay, nên liền ôm vào lòng, giả vờ trấn định giống như của ngự tiền hành mã đưa qua chính là công báo triều đình, ngồi xuống cẩn thận xem qua.Lúc này đã qua hàn đông, Hoàng thượng mới cùng Trung Thư nghị định chuyện sang năm sẽ thay đổi niên hiệu.Cảnh Tuyên.Đổi niên hiệu Cảnh Tuyên.Nàng đưa ngón tay khẽ vuốt ve hai chữ kia trên công báo, chân mày hơi giãn ra, không khỏi giương mắt nhìn tuyết rơi trắng bạc bên ngoài viện, lại là một mùa đông nữa.Trong kinh cũng có tuyết rơi, không biết lúc này người kia đang làm gì....Cảnh Tuyên năm đầu tiên.Lúc này mới chân chân thực thực, chỉ thuộc về triều đại của một người.Nàng hơi giương môi, lại đưa mắt nhìn công báo, thấy nói đến những chuyện Đại Triêu hội vào tháng giêng đầu năm mới, trong lòng đã có thể tưởng tượng thấy cảnh tượng phồn thịnh vào lúc đó, lại không biết mình có kịp trở về hay không.Tâm tư đang phiêu diêu bất định, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy vào, nói Trầm Tri Thư đã vào thành, nhưng nửa đường lại chuyển hướng, đi thẳng tới một cửa hàng trên Thượng Khâu Môn ở thành đông.Mạnh Đình Huy vừa nghe, nhất thời tức giận, nhíu mày đứng dậy, nói với người kia: "Các ngươi sao lại không cản Trầm đại nhân lại? Ngự tiền hành mã của Hoàng thượng đang chờ hắn trở về quỳ tiếp thánh chỉ, hắn trước không về phủ nha thị sự, lại đi tới thành đông để làm gì?"Sai nha nhìn nàng, nói: "Hạ quan sao dám cản Trầm đại nhân..."Nàng càng tức giận, một bên cầm áo lông cừu đi ra bên ngoài, một bên cười lạnh nói: "Các ngươi không dám cản, thì hãy nói cho ta biết hắn đi chỗ nào của thành đông, ta tự mình đi mời hắn trở về phủ nha."Sai nha sỡ hãi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "...Trầm đại nhân đi tới cửa hàng Nghiêm gia ở thành đông."Mạnh Đình Huy động tác cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi, giật mình chốc lát, mới rũ mắt nói: "Có nói khi nào thì trở về phủ nha hay không?"Sai nha nói: "Có nói là đi xem một chút rồi sẽ trở về."Nàng trong lòng than nhẹ, không còn tức giận, hướng người kia khoát khoát tay, cho lui xuống. Chính mình vẫn khoác áo lông cừu, đi ra nha đường, cũng không cho ai đi cùng, một mình đi về phía hậu viện.Bầu trời hoa tuyết nhẹ rơi, nàng lặng lẽ đi, đợi xung quanh đã không còn tiếng người, mới lấy ra tờ hoàng tuyên kia từ trong ngực, từ từ đẩy giấy niêm phong, mở ra xem.Từng chữ quan thuộc như vậy, từng nét từng nét đều cương hãn hữu lực, màu mực nồng đậm ở nơi cảnh sắc tuyết rơi trắng bạc này càng trở nên chói mắt....'Tấu chương hạch tội Đổng Nghĩa Thành ta đã xem qua, nàng suy nghĩ còn chưa thấu đáo, không đơn giản như bề ngoài, bởi vì tạm thời không phê phục, cũng không truyền ra ngoài Trung Thư, chớ buồn.Bắc cảnh trời đông giá rét, tuyết sắc mặc dù thiên bách hồi phong, nhưng cũng không bằng một góc Tây sơn ngoại thành.Niệm khanh,Mau trở về.'...Bàn tay cầm tờ hoàng tuyên không tự chủ khẽ run lên.Khuôn mặt cũng ửng đỏ theo.Cả người cứ như thế đứng yên trong tuyết, mặc cho tuyết thổi xuống đầy vai, tâm tư ngây ngốc không thể chuyển.Không biết qua bao lâu, mới thoáng hoàn hồn, không khỏi thu mắt lại, nhìn lại mấy chữ cuối cùng trên hoàng tuyên một lần nữa.Chưa từng nghĩ tới, hắn lại biết viết ra những lời này.Nàng nhẹ nhàng khép mắt, lại mở ra, khóe miệng không nhịn được giương lên, lại giương lên.Cẩn thận từng li từng tí thu hồi hoàng tuyên, một lần nữa cất vào trong ngực.Thật chặt, thật chặt mà dán vào trong tâm.