Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 136: Đại Chiến Tiên Giới 1



Muốn thoát khỏi Tiên Giới cách duy nhất chính là đi từ Thiên Môn. Nơi này do Thiên Không Thành quản chế, canh phòng cực kỳ nghiêm mật. Đột phá được chỉ có thể dụng phương pháp nhanh nhất và mạnh nhất bất ngờ tấn công. Trên đường đi hai người Hải và Triệu Hàn Tiên không ngừng bàn tính kế hoạch. Bọn họ dự định sẽ hợp mặt với nhóm Bạch Linh Nhi sau đó sẽ tiến hành Đột Kích, một lần phải thành công không được thất bại.

.......

Lúc đến gần trạch viện của Thập Phu Trưởng mà Hải giả danh, chợt phát hiện người tụ tập ở đây rất nhiều. Bọn họ nhao nhác ngóng nhìn vào bên trong, dường như đang xảy ra chuyện gì đó. Lập tức Hải có một linh cảm xấu, nhóm Bạch Linh Nhi e rằng đang gặp nguy hiểm.

Không dám chần chừ Hải liền rẽ qua nhóm người nhanh chóng chạy về. Lúc đến gần đã nghe thấy tiếng đánh nhau văng vẳng. Không nghi ngờ gì nữa, nhóm Bạch Linh Nhi đang bị người ta vây công. Trong lòng Hải lập tức sốt sắng, chuyện này chẳng khác gì bứt dây động rừng, náo lớn chuyện quá bọn họ sẽ khó lòng bình an rời đi.

Trong sân trạch viện, nhóm Bạch Linh Nhi đang chiến đấu với quân binh. Bọn họ đang cố gắng trấn thủ bên trong, tuy nhiên tình huống không mấy khả quan. Bởi vì sức người thì có hạn mà quân binh bao vây xung quanh thì có hơn ngàn. Cứ tiếp tục sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ. Dù chẳng đoán được lý do vì sao bọn họ bị tấn công, nhưng thời điểm nguy hiểm không thể không cứu. Lập tức Hải cùng Triệu Hàn Tiên từ bên ngoài bộc phá đánh ập vào. Quân binh vì bất ngờ khiến đội hình rối loạn, nhất thời như ong vỡ tổ bị đánh tan tác.

• Mọi người, Thiên Hải ca đang ở bên ngoài, mau xông ra thôi.

Phía bên trong, Thiên Tước Tiên Tử chỉ huy mọi người, tận dụng thời cơ cùng nhau hợp lực xuyên qua vòng vây giết ra ngoài. Không lâu sau liền hội hợp cùng Hải và Triệu Hàn Tiên.

• Ở đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao các nàng lại bị quân binh vây công.

Hải thấy bọn họ đầy đủ chạy ra, không có ai gặp vấn đề liền thở phào, vội hỏi.

• Nghe nói Tiên Đế cảm ứng được phi thăng giả đột nhập nên phái người điều tra. Kết quả bọn họ tìm thấy xác của tên Thập Phu Trưởng kia, cho nên chúng ta liền bị nghi ngờ. Sáng nay quân binh đến muốn bắt chúng ta về thẩm vấn, chúng ta không chịu liền phát sinh đánh nhau, đánh đến tận bây giờ.

Thiên Tước Tiên Tử vắn tắt kể lại cho Hải nghe một lượt. Trong bọn họ may mắn không ai bị thương, tuy nhiên nhìn sắc mặt thôi cũng đủ thấy bọn họ vừa trải qua gian khổ chiến, ai cũng rất mệt.

• Chết tiệt, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Hải nghiến răng tức giận nói. Bản thân vẫn không ngừng đánh bay những quân binh đang lao đến. Tuy những người này tu vi không quá cao, nhưng kiến nhiều có thể cắn chết voi. Huống hồ cao thủ của bọn họ còn chưa đến. Nếu cứ tiếp tục e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ thất bại.

• Chúng ta tranh thủ chạy đến Thiên Môn, phải rời khỏi đây trước khi viện binh kéo tới. Bằng không sẽ rất nguy hiểm...

Hải vừa đánh vừa lùi, cùng chúng nữ chụm lại một chỗ. Hắn ngoái đầu nhìn các nàng nói lớn.

• Ân....

Thời điểm nguy nan, không có thời gian lưỡng lự. Bọn họ quen thuộc với sắp xếp của hắn nên đều gật đầu.

Hải thấy vậy liền vận ý niệm, gọi ra Cân Đẩu Vân, chớp mắt đón tất cả lên sau đó hóa thành một vệt trắng xuyên qua bầu trời.

• Chúng muốn chạy đến Thiên Môn, mau đuổi theo.

Hải đi rồi đám quân binh mới nháo nhác đuổi theo, lũ lượt kéo thành một đoàn phi hành trên không. Phía sau còn có một đội người ngựa vừa đến tiếp viện, số lượng đã sắp đạt đến ba ngàn người. Sự chênh lệch giữa hai bên đã như trời với đất.

Tốc độ của Hải cực nhanh, mấy chốc đã đến gần Thiên Môn. Mắt thấy một chút nữa thôi sẽ có thể rời khỏi Tiên Giới thì trong sát na ấy Thiên Môn đang sờ sờ bị người ta đóng lại. Từ viễn không một thanh Lục Tiêm Kích to lớn đột ngột xuất hiện đánh thẳng vào mọi người.

• Hừ....

Hải thấy như vậy tự nhiên trong lòng không mấy vui vẻ, lập tức lấy ra Kim Cô Bổng, một đập đánh bay Lục Tiêm Kích.

• Dám làm loạn Thiên Môn, chết....

Trước Thiên Môn một nam tử cao lớn khôi ngô, thân mặc chiến giáp lạnh lùng xuất hiện nói, y chính là tướng quân canh giữ Thiên Môn. Lục Tiêm Kích kia là binh khí của y, sau khi bị Hải đánh bay liền quay về chủ nhân.

• Dám cản đường ta, chết....

Hải cũng không chịu yếu thế, vung Kim Cô Bổng hô lớn. Đạp không một cái lao ra khỏi Cân Đẩu Vân.

• Hừ....

Gã Tướng Quân kia hừ lạnh một tiếng, nâng kích lên tiếp đón. Hai người chớp mắt đã giao chiến. Hải vung côn từ trường không nện xuống, trực tiếp đánh lên Lục Tiêm Kích. Gã tướng quân bởi vì khinh địch mà bị chấn thương, binh khí trong tay run lên dữ dội, cả người bị bắn đi vài chục trượng.

• Hự.....

Tướng quân kia kêu đau trong lòng ngực. Dùng khí lực bản thân làm cơ thể dừng lại. Huyết khí trong người chớp mắt hỗn loạn. Tuy nhiên gã là dũng tướng sa trường, dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không hề run sợ. Sau khi ổn định liền mặc kệ thương thế tiếp lao về phía Hải.

Trong lúc ấy bọn Bạch Linh Nhi cũng chẳng hề rảnh rỗi. Gã tướng quân đó không đi một mình mà còn kéo theo mấy trăm binh sĩ dưới chướng. Bọn họ thấy chủ tướng đang tham chiến cũng lao vào điên cuồng chém giết với chúng nữ. Ngăn cản bước chân của họ.

Hải trong lòng nôn nóng, liên tục bị cản trở tâm tình liền muốn phát nộ. Trực tiếp cho gã tướng quân đang xông đến một đạp, đạp y bay thẳng xuống đất, đập nát một mảng thảo nguyên. Hắn ra đòn rất nặng, gã tướng quân gần như dở sống dở chết, nằm dưới đất thoi thóp thở. Ấy vậy mà y lại cứ như là con gián không chết, mò mẫm bò dậy. Toàn thân run rẩy vô lực dần dần bốc lên lửa đỏ. Y muốn liều mình, thiêu đốt sinh mệnh công kích Hải. Chỉ thấy y hét lên một tiếng, tựa như lưu tinh lao thẳng về phía Hải, nhìn qua chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa. Hải nhìn hành động của y ánh mắt có phần bất lực. Cánh tay khẽ vươn ra, chớp mắt liền bắt lấy cổ y.

• Ặc....

Phút cuối cùng gã tướng quân còn không tin vào mắt mình. Hắn dùng toàn bộ sinh mệnh để đổi lấy một kích lại chỉ có thể khiến cho kẻ địch chịu một chút xung chấn, ngoài ra thì không có tác dụng gì. Chuyện này khiến gã chết mà tâm không cam, sau khi trợn mắt một cái liền tuyệt khí bỏ mình.

• Ngu ngốc....

Hải chán nản nói, đoạn đem xác y châm vào ngọn lửa, đốt thành tro bụi theo gió bay đi.

• Đại ca....

Bấy giờ đột nhiên từ xa vang vọng một âm thanh bi thương. Một thanh niên khác cũng mặc tướng giáp, nom mặt từa tựa gã tướng quân vừa rồi, đang hoành không chạy tới. Tên đó thấy Hải giết chết đại ca mình liền đau thương gào lên, điên cuồng xách đao lao tới muốn giết Hải trả thù. Chỉ là Hải hiện tại đã không còn tâm trạng đánh nhau với y, một côn vô ý vung tới, y còn chưa kịp nói gì làm gì đã bị đánh như diều đứt bay đi mất dạng, không rõ sống chết. Hải nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lạnh lùng quay lại chỗ mấy người Bạch Linh Nhi lúc này đã giải quyết xong đám binh sĩ. Thời gian không còn nhiều bọn họ phải nhanh chóng rời đi. Cứ tưởng phiền phức đã hết uy nhiên còn chưa kịp đến gần Thiên Môn đã bị một đại ấn khổng lồ từ trên cao đè xuống. Uy năng từ bên trong to lớn vô biên, muốn nghiền cả đám thành bánh thịt. Bị tập kích bất ngờ, toàn bộ mọi người đều không thể tránh thoát. Khối đại ấn này là một bảo vật thần thông vô cùng lợi hại. Bên dưới mặt ấn có tồn tại lực hút giam cầm người ta, khiến họ không thể chạy thoát. Trong lúc nguy cấp cả bọn lập tức sử dụng toàn lực, hợp sức thổi bay đại ấn.

• Úy....

Một tiếng kinh ngạc vang lên, bên hư không xuất hiện một gã mập lùn. Đại thủ ấn kia chính là của người này. Gã trông thấy những phi thăng giả kia vậy mà đẩy lùi được bảo bối của mình liền rất là khó tin.

• Quân Bộ Thượng Thư - Lâm Trì ta đã đến đây, các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói để tránh chuốc lấy đau khổ.

Mặc dù vừa mới thất thủ nhưng gã vẫn rất huênh hoang, bộ dạng như con ếch giữa ruộng, đến chết vẫn rất lớn mồm.

• Các nàng mau chạy đến Thiên Môn, ta ở lại ngăn hắn.

Hải không muốn chậm trễ thêm lập tức phân phó mọi người. Đối với gã trước mặt hắn dư sức đánh bại, chỉ cần tranh thủ thời gian cho chúng nữ rời khỏi liền được.

Bọn Bạch Linh Nhi vô cùng tin tưởng vào hắn nến cũng không chần chừ, nhanh chóng tách ra chạy về phía Thiên Môn.

• Muốn chạy.

Nhìn thấy chúng nữ muốn rời đi Binh Bộ Thượng Thư - Lâm Trì làm sao bỏ qua. Lập tức tế ngự bảo bối Phi Thiên Ấn ra truy đuổi.

• Ngươi ngăn được sao...

Hải lạnh lùng nói, lập tức vung côn nhảy qua chặn lại. Lực lượng thiên sơn vạn nhạc ầm ầm quất lên Phi Thiên Ấn.

• Cái gì.....

Lão mập Lâm Trì lần đầu cảm nhận được sức mạnh to lớn đến như vậy, hai bàn tay đang vận pháp quyết run rẩy dữ dội. Phản chấn làm lòng ngực gã đau đớn. Đánh chết gã cũng không nghĩ ra một phi thăng giả nhỏ nhoi vừa mới tới Tiên Giới lại có tu vi khủng bố như vậy.

• Gàn dở, chết đi....

Đường đường là quan nhị phẩm lại bị một phàm nhân khi dễ khiến cho gã tức giận đỏ mắt, liền sử dụng sức lực mấy trăm năm không bú mẹ của mình toàn bộ áp lên bảo ấn, đem hóa bảo ấn trở nên to lớn ngàn trượng, tựa như tái sơn ào ạt trấn áp Hải.

• Lại muốn chơi chiêu này....

Hải trong lòng sôi sục máu nóng, tính cách đã bị chọc sắp điên lên. Lâm Trì không may mắn trở thành người cho hắn phát tiết. Đổi mặt Phi Thiên Ấn rơi xuống hắn liền vận lực, kim Cô Bổng phát uy năng khổng lồ, từ bên dưới đâm thẳng vào nó.

Crắc....

Tiếng mẻ vở xuất hiện, Phi Thiên Ấn được tạo từ kỳ trân dị bảo vậy mà bị thục bể một khối.

• Aaaaa... Bảo ấn của ta....

Đau lòng xót của, Lâm Trì bi thương hét lên. Tiếng Phi Thiên Ấn vỡ cũng chính là tiếng lòng của gã. Vốn dĩ gã đi khảo sát gần đây, được truyền tin mới chạy đến. Cứ tưởng đâu gặp chuyện thơm ăn ai ngờ lại thành ra hử của như vậy, lần này lỗ nặng rồi.

• Tên đáng chết, Lâm Trì ta thề sẽ bắt ngươi bằm thây vạn đoạn.

Giận quá hóa điên, lão mập liền ngửa đầu rống lên. Đôi mắt vành vạch đỏ lên như máu. Không tiếc tế luyện tiên huyết của mình để tăng cường lực lượng cho Phi Thiên Ấn. Áp lực của Hải lập tức tăng lên, Kim Cô Bổng vì gánh lên trọng lượng quá nặng nên không ngừng cong chùn xuống.

• Con bà nó! Thật coi ta là quả hồng mềm sao....

Bị người ta đè đầu cưỡi cổ thật sự không dễ chịu, Nhất thời Hải nộ khí gào lên. Pháp lực, tà lực cuộn trào như hãng hải. Toàn thân hắn nổi lên một vòng cơ bắp, Thần thông Đại Lực Kình Thiên bạo phát sức mạnh của hắn có thể dời núi lấp sông. Kim Cô Bổng trong tay giờ trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết, ẩn ẩn có dấu hiệu đẩy lùi Phi Thiên Ấn.

• Trở lại cho ta....

Hắn nghiến răng, gân cổ nổi lên mấy sợi. Vung mạnh tay, vậy mà đem Phi Thiên Ấn đánh vỡ tan thành mấy mảnh.

• Aaaa... Phụt...

Bản mệnh pháp bảo bị phá, Lâm Trì lập tức ói máu hét thảm. Thân thể chao đảo lùi về sau, ánh mắt khó tin nhìn Hải.

• Hừ.....

Hải bắt gặp ánh mắt đó của gã chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, vác côn quay đầu rời đi. Nhóm Bạch Linh Nhi đã tiếp cận Thiên Môn, hắn cũng không muốn náng lại thêm. Tiếp tục tham chiến sẽ làm lỡ thời cơ, nếu xảy ra bất trắc sẽ hối hận không kịp. Vì vậy hắn rất nhanh đã đuổi kịp họ. Thế nhưng lúc đến nơi hắn và mọi người mới phát hiện, Thiên Môn hiện tại đang bị phong ấn và không thể mở ra.

• Hặc hặc... Tiên Đế sớm đoán được nên đã phong ấn Thiên Môn. Các ngươi giờ đã là con cá trong rọ, chờ chết đi.

Lâm Trì cười đầy hả hê, lời nói của gã mang đầy phẫn hận. Giống như thể nhìn thấy Hải đang bị đưa lên pháp trường xử tử.

• Khốn kiếp....

Hải nghe xong lửa giận dâng trào, có cảm giác bị người ta âm một vố. Cực khổ chạy đến đây rốt cuộc không ích lợi gì. Càng nghĩ càng giận, hắn vung côn ầm ầm đập lên Thiên Môn, tuy nhiên không thể lung lay cánh cổng khổng lồ này.

Những người xung quanh hắn tuy lo lắng nhưng không có lên tiếng hỏi vì không muốn làm hắn thêm rối loạn. Đoạn bọn họ cũng ra tay phụ hắn công kích Thiên Môn. Muốn dùng vũ lực để mở ra nhưng hoài công vô ích.

..........

• Thánh Nữ to gan, dám cùng người phàm gian náo loạn Tiên Giới, còn không quay về nhận tội.

Bởi vì liên tục bị ngăn trở, nhóm Hải đã để người Thiên Không Thành đuổi kịp. Lúc bấy giờ không gian lại văng vẳng một giọng nói uy nghiêm. Chỉ thấy giữa vầng mây lộ ra một đội thuyền rồng. Mỗi chiếc đều to lớn dị thường, lại được tạo hình điêu khắc tỉ mỉ. Vật liệu tạo nên đều là thượng phẩm, bên trên tiên binh mặc giáp sắp xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, toát ra khí thế bức nhân.