Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 139: Thông Suốt



Bị cuốn theo dòng không gian loạn lưu, Hải trong nhận thức mơ hồ không ngừng phiêu dạt. Xung quanh hắn vô số gió bão không gian đang gào thét, hóa thành những lưỡi đao sắc bén muốn đem hắn phân thành trăm ngàn mảnh. Nếu không phải bản thân hắn mạnh mẽ khác thường e rằng rơi vào hoàn cảnh này cũng lành ít dữ nhiều.

Cứ như vậy hắn mặc cho bản thân trôi đi một cách vô định, không biết đã qua bao lâu chợt phía trước lóe lên ánh sáng, nó bao trùm rồi kéo hắn biến mất.

...........

.... Ồn ào....

Cảm giác bên tai dường như có vô số người đang nói chuyện. Đến khi Hải mở được đôi mắt ra mới phát hiện mình đang ở một nơi nào đó. Xung quanh mình hiện lên rất nhiều khuôn mặt, có già nua, có trẻ nhỏ, có trai, có gái, đủ cả. Bọn họ đều nhìn hắn, vẻ mặt rất lo lắng.

• Thần Tượng, Thần Tượng.... Người không sao trớ....

Ở gần hắn nhất có một người, dáng vẻ giọng nói không xa lạ gì với Hải. Không ai khác chính là gã thầy pháp Chu Nhạc. Vậy là hắn không biết vô tình hay cố ý lại trở về An Lạc Cư.

• Hơ...

Dưới sự quan tâm của mọi người, Hải chậm chạp chống tay ngồi dậy. Thân thể hắn hiếm hoi cảm thấy mệt mỏi, rã rời.

• Ta tại sao lại ở đây...

Nhìn quanh một chút hắn liền thều thào hỏi.

• Một canh giờ trước ngài đột ngột từ trên trời rơi xuống, không những vậy còn mê man bất tỉnh. Người dân trong thôn thấy vậy liền tưởng ngài gặp chuyện gì bất trắc nên rất lo lắng.

Thầy pháp nhanh chóng thuật lại cho hắn biết tình huống đã xảy ra.

• Vậy sao....

Hải hờ hững đáp, cũng không quan tâm đến tên thầy pháp, mà đắm chìm vào trong tiềm thức. Vẻ mặt hắn đột nhiên lóe lên tia bất lực. Hình ảnh ánh mắt của Triệu Hàn Tiên và sự trấn áp tuyệt đối của Tiên Đế lúc đó khiến tâm tư hắn rối bời. Đã từ lâu rồi hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Biết rằng mọi người đang gặp nguy hiểm nhưng hắn lại không thể làm gì. Hắn muốn một lần nữa xông vào Tiên Giới cứu ra mọi người dù biết là không thể, không nói có mở được Thiên Môn hay không chỉ cần một tay của Tiên Đế hắn cũng không chống lại nổi. Lực lượng Tiên Giới quả thật không phải tầm thường. Nói chi là hắn, dù là những tiền nhân trước kia của Liên Minh Phi Thăng Giả cũng phải thất thủ, ngậm đắng nuốt cay trốn chạy xuống hạ giới. Chỉ một mình hắn thì có thể lật nổi sóng gió gì. Nếu cho hắn thêm vài năm nữa có thể hắn sẽ có đủ tu vi đại náo Tiên Giới, chỉ là thời gian của hắn không còn nhiều, ba ngày sau các nữ nhân của hắn sẽ bị xử tử. Hắn không thể chờ, cũng không cho phép bản thân trốn chạy một mình. Thế nhưng bấy giờ hắn không thể làm được gì, đến cơ hội cùng chết chung với họ cũng không có.

Dằn vặt trong vô lực, hắn nhất thời mất đi phương hướng. Lơ là bỏ qua mọi người, hắn từ từ đứng dậy rồi lững thững bước đi. Không quan tâm bọn họ đang nhìn hắn bằng cặp mắt ngơ ngác, hắn dần dần khuất bóng.

.........

Hắn cứ như vậy vừa đi vừa đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình. Chân mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt cau có khó chịu. Bất giác hắn lại tới trước cửa ngôi miếu của mình lúc nào không hay.

Thần Tượng Miếu, ngôi miếu này vẫn y hệt như xưa. Từ lúc hắn ra đi đến giờ chưa một lần quay lại. Hết thảy đều giao phó cho Chu Nhạc, nghĩ lại bản thân hắn có chút thiếu trách nhiệm. Hương khói ở đây quanh năm không ngớt, lòng tin của thôn dân đối với hắn vẫn còn rất sâu. Không những chỉ riêng An Lạc Cư mà đa số các thôn trang xung quanh trăm dặm đều đang thờ phụng hắn. Lượng tín ngưỡng mà hắn nhận được là vô cùng nhiều, tu vi của hắn dù không dùng thời gian tu luyện có không ngừng tăng lên hằng ngày. Chính vì nguyên nhân này nên hắn mới trở nên lợi hại trong thời gian ngắn như vậy. Mà đây chỉ là lượng tín ngưỡng của thôn dân trong phạm vi nhỏ, nếu như là toàn bộ Hạ Giới thì sẽ là một phạm trù khác.

Suy nghĩ vân vơ, Hải chậm chạp đi đến cửa lớn. Hắn nhìn vào trong một hồi rồi tự dưng buồn không muốn vào. Thế là hắn ngồi bệch đại trước bậc tam cấp, tựa lưng vào cột lớn, khe khẽ nhắm lại đôi mắt. Thời gian cứ như vậy trôi đi, như những chiếc lá vàng rơi rụng theo gió. Chớp mắt đã là chiều muộn, từng đàn chim không biết tên nhao nhác nối đuôi nhau bay về phía tây.

• Ấy... Thần Tượng đấy à....

Giờ này là lúc thầy pháp Chu Nhạc trở về nghỉ ngơi. Gã tay ôm bầu rượu vừa mua, hi ha đi đến trước cửa. Vừa trông thấy Hải ngồi đó liền ngạc nhiên thốt lên.

• Hư...

Tiếng của gã đã đánh thức Hải, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm.

• Khụ khụ....

Thầy pháp bị hắn nhìn như vậy có hơi mất tự nhiên, liền ho khan mấy tiếng rồi rảo bước vào trong. Gã đi đến bên bậc tam cấp rồi bề xề ngồi xuống. Hải liếc mắt nhìn gã một hồi sau đó lại ngoảnh mặt đi, coi bộ không quan tâm nữa.

• Khị..

Thầy pháp nom thấy thái độ của Hải mép miệng lập tức giật giật mấy cái. Mặc dù trong lòng bức xúc nhưng bên ngoài lại không thể hiện ra.

• Xem bộ ngươi trong lòng có tâm sự nhỉ....

Nhìn mặt đoán lòng là sở trường của những kẻ lang bạt giang hồ như gã. Trông bộ dạng ủ dột không có tinh thần của Hải gã không khó nhận ra hắn đang gặp phải khúc mắc. Dù sao cũng quen biết một thời gian, hắn lại giúp gã kiếm được rất nhiều tiền. Nên gã có nhã ý muốn chia sẻ với hắn một chút. Xem thử có giúp được gì hay không. Thế mà hắn chẳng có lấy một chút nể mặt, chỉ ngồi trầm ngâm, không thèm đếm xỉa đến gã một chút nào.

• Phi....

Đến đây lòng tự ái của gã đã dâng cao, chán ghét kêu một tiếng rồi giận lẫy quay sang tự mình uống rượu.

• Nè, muốn uống một chút không....

Sau khi hớp xong một ngụm, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn. Gã bèn đem bầu rượu dí sang Hải rồi hỏi.

Lần này Hải không từ chối, thò tay nhận lấy sau đó chậm chậm uống một hơi.

• Ấy ấy... Chừa cho ta ,đừng có uống hết chứ....

Thấy Hải như người khát nước lâu năm gặp linh thủy, đem rượu uống một cách vô bờ như vậy liền nhót ruột, vội vã kêu lên. Hai bàn tay đỡ trong không khí, muốn giật lại bầu rượu nhưng không dám. Chỉ có thể đau lòng nhìn Hải một hơi nốc sạch bảo tửu mà gã vừa mua. Uống xong hắn đem bầu rượu đã trống trơn thả xuống. Nó rơi xuống nền nghe cộp cộp rồi lăn lộn mấy vòng xuống các bậc thang, hồi lâu mới chịu yên tĩnh.

• Hít....

Gã thầy pháp hít lấy một hơi, cố gắng dằn lại tâm tình. Gã ức lắm, nhưng không biết nói gì cho phải. Ngoại trừ nhìn Hải đang nhắm ngồi chình ình ở kia thì một lời cũng chẳng thốt lên được.

• Ngươi vẫn luôn quái lạ, y hệt như cái lần ngươi xuất hiện vậy.

Cuối cùng gã chỉ đành bất lực than phiền.

Gã không biết rằng câu nói của gã lại đánh động đến Hải.

• Lần đầu tiên ta xuất hiện....

Hắn lập tức mở mắt quay sang hỏi. Từ trước đến nay hắn chưa từng điều tra chuyện này, cũng chưa bao giờ hỏi qua bất cứ ai. Hắn chỉ biết người dân ở đây rất sùng kính hắn, thế nhưng lí do vì sao thì lại mù tịt.

• Chuyện rất lâu rồi, ta cũng không nhớ chính xác, đại khái chừng hai mươi mấy năm trước. Khi ấy là thời điểm cuộc đời của ta tồi tệ nhất. Ta vốn là một pháp sư, theo sư phụ của mình hành tẩu giang hồ. Từng đi qua không ít nơi, kết giao rất nhiều bằng hữu. Sư phụ ta cực kỳ lợi hại, dùng bản lĩnh của mình tiêu diệt trên dưới trăm yêu tà. Nổi danh đỉnh đỉnh trong giới pháp thuật. Chỉ tiếc ta thiên tư ngu trệ, học nghệ không tinh. Bao nhiêu năm truyền thụ nhưng ta đến một phần ba bản lĩnh của sư phụ cũng không học được. Thời gian trôi, thế sự đổi dời. Sư phụ ta trong một lần đại chiến với đại yêu ở Hùng Lĩnh đã lâm trọng thương. Mặc dù đã cố gắng chữa trị nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Được ít lâu sau thì vẫn lạc. Ta một thân một mình bắt đầu những ngày tháng khó khăn, lưu lạc tây giang hồ bắc, lăn lộn vô cùng chật vật. Mấy năm liền thất bại nhiều hơn thành công. Cuộc sống càng ngày càng bết bát, phải cực khổ mưu sinh từng ngày. Dần dà ta không còn chịu đựng nổi, bèn quyết định quy ẩn giang hồ, tìm chỗ nào đó đạm mạc sống hết khoảng đời còn lại. Cái cơ duyên vô tình đưa ta tới nơi này. Khi ấy An Lạc Cư còn chưa có tên, nó chỉ là một thôn trang nhỏ với hơn chục hộ dân sinh sống. Tình trạng của họ bấy giờ rất nghèo khó, sinh hoạt thiếu thốn trăm bề. Lại còn bị một con Yêu Thiềm trăm năm tu vi quậy phá, thường xuyên bắt người ăn thịt. Cảnh đã khổ lại càng thêm khổ. Nhìn thấy bọn họ cảnh ngộ đáng thương, ta trong lòng cũng không nỡ thấy chết không cứu. Biết bản thân tiềm lực hạn hẹp nhưng vẫn quyết định ra tay tương trợ, tiêu diệt yêu quái. Đánh chết ta cũng không ngờ con Yêu Thiềm kia cực kỳ lợi hại, ta đấu không lại còn suýt nữa hại chết toàn bộ thôn dân. Lúc chúng ta tưởng rằng mình chết chắc thì ngươi đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nói chính xác hơn là tượng của ngươi. Dường như là đã được sắp xếp của thượng thiên. Yêu Thiềm bị ngươi va phải lập tức chết ngắc, nhờ vậy mà chúng ta thoát được một kiếp.

Nói đến đây vẻ mặt gã chợt xấu hổ, xoa xoa tay một lát rồi mới tiếp tục.

• Sau đó ta liền tận dụng việc này để lừa gạt thôn dân, nói rằng ngươi là thần tượng do thượng thiên ban xuống để bảo hộ họ. Thôn dân đều là những người vô tri, lập tức tin sái cổ. Đem ngươi về cung kính thờ phụng. Ta dựa vào đó để hưởng một chút lộc sống tạm qua ngày.

• Nhưng mà ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta không có kiếm chác được bao nhiêu đâu. Thôn dân ở đây nghèo kiết xác, bọn họ cung phụng thì được mấy đồng chứ. Ngược lại ta còn phải chạy tới chạy lui chữa bệnh cho họ, giúp họ trong cuộc sống hằng ngày. Ta cũng đâu có ăn không công.

Cuối cùng dường như sợ Hải hiểu lầm điều tra, gã thầy pháp liền xua tay giải thích một chút. Tuy nhiên hắn lại chẳng để ý mấy chuyện đó, tâm tư hắn bây giờ đều đặt lên chuyện thầy pháp nói. Bản thân bước tượng của hắn lại từ trên trời rơi xuống, nếu như vậy thì hắn thật sự không đến từ thế giới này mà từ bên ngoài. Liên kết những giấc mơ rời rạc thời gian qua, hắn gần như đã có một ký ức hoàn chỉnh.

Hắn là ai, hiện tại đã có câu trả lời. Hắn thật sự chính là Tề Thiên Đại Thánh - Tôn Ngộ Không. Bức tượng mà hắn trọng sinh là thân xác kiếp trước của hắn, còn hắn lại là tàn hồn nhập luân hồi. Trải qua bao nhiêu kiếp cuối cùng cũng hồi phục. Thời điểm hắn ngã chết hắn chết liền được thân xác triệu hồi. Một lần nữa trọng sinh. Bởi vậy hắn mới xuất hiện ở đây. Không phải đột nhiên, không phải tự nhiên, mà là do người sắp xếp. Là do Phật Tổ Như Lai cho hắn có thêm một cơ hội nữa sống lại.

• Thì ra là vậy....

Thiên tư của Hải hơn người. Trong giây lát họ đã ngộ ra huyền cơ bên trong. Giống như bầu trời được vén mây mù lập tức trở nên trong xanh. Mọi thứ được sáng tỏ, mê hoặc bao nhiêu lâu nay một lần cởi bỏ. Tâm tình của hắn hiếm hoi nhẹ nhõm hơn. Tức thì hắn đứng bật dậy, bỏ thầy pháp ngồi đó một mình. Lầm lì đi vào trong miếu, xuyên qua sảnh chính tới nhà kho phía sau.

Bức tượng Tề Thiên Đại Thánh - Tôn Ngộ Không vẫn còn đặt ở đây. Bề ngoài cũ kĩ, meo móc vì thời gian, thậm chí còn có những vết hằn do những tên cướp lúc trước dùng đao chém lên để lại. Đây là nơi hắn sinh ra, cũng chính là thân xác của hắn. Ở gần nó hắn có một cảm giác thật thân quen. Im lặng quan sát hồi lâu hắn liền bước đến. Chậm rãi đặt tay lên bức tượng, nhắm mắt lại, dùng tâm cảm ngộ.

.............

Trên Tiên Giới ba ngày đã qua đi. Hôm nay Thiên Không Thành xảy ra một đại sự. Mấy ngày trước một nhóm người hạ giới đã đột nhập và gây náo loạn. Bọn họ sẽ bị đưa ra trước công chúng để hành hình. Đây là chuyện chưa có tiền lệ, vì vậy vô số tiên nhân đều tập trung ở quảng trường lớn. Muốn tận mắt xem cảnh tượng thú vị hiếm hoi này.

Nhóm Bạch Linh Nhi bị trói bằng tiên thằng. Bất lực quỳ ở giữa Trảm Môn. Ai trong số bọn họ cũng đều ủ dột, buồn bã. Đứng trước cái chết cận kề bọn họ lại không có sợ hãi, chỉ có đau lòng cùng tiếc nuối. May mắn Hải đã thoát khỏi mới là điều an ủi họ nhất lúc này. Trong lòng chỉ thầm cầu mong hắn đừng bao giờ tới cứu họ.

Xung quanh, chúng tiên nhân xem họ như một vật biểu diễn, đem lại cho họ sự giải trí trong cuộc sống nhàm chán. Bọn họ tốp năm tốp ba bàn tán, người dè bỉu, người chế giễu, người lại mắng mỏ một cách nặng lời. Những lời này lọt hết vào tai của các nàng. Lòng họ càng thêm lạnh lẽo. Tiên nhân nơi này đã tha hóa khác nào một đám ô hợp thường dân. Nào có bộ dạng cao thượng thánh khiết như nhân gian phụng thờ. Thật đáng tiếc cho những kẻ ngu muội, sa đọa như vậy mà vẫn tỏ vẻ thanh cao.

• Thời gian đã tới, chuẩn bị dụng hình....

Tiếng chấp giả pháp trường vang lên. Không khí tức thì trở nên nặng nề. Đao phủ bước lên. Mỗi phạm nhân sẽ là một gã cao to lực lưỡng. Đạo ở đây không phải phàm tục. Khi chém qua sẽ nhận lấy thiên lôi tra tấn linh hồn đau đớn không tả xiết. Người bị dụng hình không chỉ chết mà còn hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa. Trước đoạn đầu đài, Bạch Linh Nhi ngước nhìn về phương xa, một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.