Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 66: Như Ý Kim Cô Bổng 2



•Grao, graooo...

Hỏa thú gào thét. Từng con từng con điên cuồng lao vào Hải. Số lượng đông lúc nhúc, chỉ ít cũng phải mấy trăm con. Cho dù Thiên Tước Nữ nhìn thấy cảnh này cũng phải sợ hãi. Nội tâm xuất hiện một tia lo lắng cho Hải.

Bên trong bầy thú. Hải tay nắm trường côn, lông mày nhíu chặt. Những hỏa thú này đều phát ra khí thế rất mạnh. Cho dù là hắn cũng không dám lơ là. Một bộ côn pháp ảo diệu tung ra. Giống như cuồng phong càng quét những hỏa thú lao tới. Đánh chúng tàn hoa rửa nhụy. Hóa thành hỏa diễm toán loạn đầy trời.

Số lượng hỏa thú nhiều giống như vô tận. Liên tục xuất hiện thêm. Đánh hoài không hết.

•Cmn muốn ép chết gia gia ngươi sao. Nằm mơ đi....

Một lúc sau Hải bắt đầu phát mệt. Hắn tức giận hét lớn. Trường côn trong tay lập tức hóa dài mười mấy trượng. Biến thành roi dây. Hắn đoạn vung mạnh. Trong chớp mắt tất cả hỏa thú trong phạm vi đều bị đánh tan tác, tơi bời.

Sau khi đánh tan hỏa thú. Trường côn lại một lần nữa trở lại hình dạng ban đầu.

•Cửu đầu trùng đi chết đi cho ta....

Hải quát lớn. Tiếng như bôn lôi. Hắn đem trường côn trong tay ném thẳng lên không. Chỉ thấy trường côn lao vút một cái liền biến mất sau tầng mây.

•Như Ý Đại Biến... Vạn Trượng Kình Thiên.....

Hải dang tay hô to. Ý niệm tương thông điều khiển kim cô bổng.

Một tiếng ầm ầm vang vọng. Giống như xé trời mà ra. Chỉ thấy từ trên tầng mây một cây côn to lớn vạn trượng phá không rơi xuống. Khí thế hủy thiên toái địa. Không thể chống đỡ. Dù cho Cửu Ngụy to lớn so với đại côn vẫn nhỏ bé không đáng kể. Thậm chí nó còn không thể dâng lên một chút ý chí chống đỡ nào. Hoàn toàn giống như hóa tượng. Cho đến khi đại côn ầm ầm rơi xuống chỗ của nó. Đem nó nện lún xuống đại địa.

Trời đất rung chuyển. Núi non sụp đổ. Đại địa nứt toác. Một vùng đất rộng mười dặm đều đã bị đại côn đập vỡ. Bị nhấn lún xuống dưới, tạo thành một khu vực thẳm.

Nhìn từ xa đại côn giống như là trụ chống trời, lo lớn kinh thiên. Thậm chí một phần đỉnh của nó vẫn còn giấu trong tầng mây. Thân côn phát ra kim quang vạn trượng. Chói lóa như Mặt Trời. Bên trên còn rành rành bốn chữ Như Ý Kim Cô. Bốn chữ nhìn vô cùng tầm thường lại toát ra vẻ cổ xưa, tang thương.

Bên cạnh Đại côn là Hải. Hắn so với nó chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Thế nhưng lại cho người khác cảm giác như huyết mạch tương liên. Giống như cả hai là một mà không phải hai cá thể khác biệt.

Chuyện nói thì dài nhưng diễn ra lại cực kỳ ngắn. Chỉ mất mấy hơi thở, Cửu Ngụy hung uy đã bị đập lún vào đại địa. Không thấy bóng dáng.

•Thu ...

Hải phẩy tay. Miệng nói thu một tiếng. Lập tức đại côn từ to lớn như trụ chống trời bằng mắt thường có thể nhìn thấy từ từ thu nhỏ trở về hình dáng ban đầu, cuối cùng bay về bàn tay của hắn.

Về phần Cửu Ngụy bây giờ chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy. Thảm đến không thể thảm hơn.

•Phù....

Hải lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hạ gục được boss lớn. Đoạn quay lại mỉm cười với Thiên Tước Nữ.

Tuy nhiên Thiên Tước Nữ vẻ đẹp lại không có gì vui mừng, vẫn giữ nguyên vẻ lo lắng. Đoạn hô to.

•Cửu Ngụy muốn chạy, đừng để nó thoát.

Hải sau khi nghe lập tức cả kinh quay lại. Lập tức phát hiện đống máu thịt của Cửu Ngụy đã không còn nhìn thấy đâu. Phía xa xa có thể trông thấy một sinh vật chín đầu đang cực tốc bỏ chạy.

•Móa nó... Vậy mà vẫn còn sống...

Hải lập tức buột miệng chửi một câu. Đối với khả năng sống dai của Cửu Ngụy hắn đã khâm phục sát đất.

•Đuổi theo nó ... Cửu Ngụy bất tử. Cho dù đem nó phân thành trăm mảnh thì nó vẫn có thể khép thịt liền da, trọng sinh sống lại. Chỉ có đem nó thiêu trong thiên hỏa của Thiên Tước thì mới có thể diệt tận gốc được.

Thiên Tước Nữ từ xa đạp không bước đến sóng vai với Hải, đoạn giải thích cho hắn.

•Ồ ! Thật ngưỡng mộ a...

Hải ngạc nhiên cảm thán.

•Còn ở đây ngưỡng mộ, không mau đuổi theo nó. Nếu để nó trốn mất thì rắc rối to.

Thiên Tước Nữ liếc hắn một cái. Nói.

•Nó đã chạy mất rồi. Có đuổi không kịp.

Hải nhún vai. Thật sự Cửu Ngụy đã chạy rất xa. Muốn đuổi theo nó là điều không thể.

•Haizzzz... May mắn là nó đã bị thương. Công lực không còn được ba phần. Cho dù muốn hồi phục cũng phải mất mấy năm. Lúc ta trở về lại cho người truy lùng nó. Không tin không bắt được.

Thiên Tước Nữ suy nghĩ một chút rồi nói ra. Nàng cũng không có truy đuổi Cửu Ngụy. Hiện tại nàng đã bị thương. Cho dù muốn cũng lực bất tòng tâm.

•Cô định đi sao...

Hải chợt hỏi.

•Ở đây đã không còn gì nữa. Ta náng lại làm gì.

Thiên Tước Nữ dửng dưng trả lời. Toan muốn rời đi.

•Còn những người khác. Cô không đi giúp họ sao.

Hải lại hỏi.

•Bọn họ không liên quan gì đến ta cả.

Thiên Tước Nữ lạnh nhạt đáp.

•Thật vô tình...

Hải nghe xong lập tức nói thầm.

Thiên Tước Nữ tự nhiên nghe được nhưng nàng không quan tâm. Đoạn quay sang hỏi Hải.

•Ngươi là ai...

Hải hơi ngạc nhiên. Đôi mắt chớp chớp vài lần. Sau đó lại mỉm cười.

•Cô hỏi vậy có ý gì .

Hắn đáp.

•Pháp lực ngươi rất cao cường. Thậm chí còn cao hơn ta. Thế nhưng tại sao ta chưa từng nghe nói về ngươi.

Thiên Tước Nữ nhíu mày dò xét.

•Tại sao những người gặp ta đều hỏi một câu như vậy. Thật là không hiểu nổi.

Hải thở dài, có chút buồn bực.

•Tất cả những cao nhân trong giới pháp thuật ta đều nghe qua danh tiếng một hai. Chỉ có ngươi là ta chưa từng thấy có người nhắc đến. Ngươi rốt cuộc là người phương nào.

Thiên Tước Nữ vẫn tiếp tục truy hỏi. Giống như không tìm ra thân thế của Hải liền không bỏ qua vậy.

•Ta là ai quan trọng vậy sao. Ta nói cho cô biết, không phải cao thủ nào cũng có danh tiếng. Huống hồ ta không phải cao thủ gì mà chỉ là một người bình thường. Là một kẻ vô danh không thuộc về thế giới này. Nên chút danh tiếng đó tự nhiên không có.

Hải thản nhiên trả lời Thiên Tước Nữ.

Thiên Tước Nữ bị phong thái của hắn làm sững sờ. Có chút không nói nên lời.

•Không nói nữa. Cô muốn đi thi thì cứ đi đi. Ta phải đi giúp những người khác. Tạm biệt.

Đoạn Hải phẩy tay. Từ giã một câu rồi quay đi. Hoàn toàn không quan tâm Thiên Tước Nữ.

•Ngươi... Gọi là gì...

Thiên Tước Nữ thấy hắn đi chợt nói vọng theo.

•Lý Thiên Hải.

Hải vừa bước đi vừa trả lời. Bộ dạng dửng dưng. Lãnh đạm như nước hồ mùa đông.

Thiên Tước Nữ nhìn theo hắn một lúc. Cũng không biết nàng nghĩ gì. một lúc sau nàng lại quay người. Cũng không có đi giúp Hải mà phá không bay ra khỏi Tử Vong Đàm.