Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 73: Chịu Dụng Hình



Nửa giờ sau mới tới lúc khai triều. Tất cả quan lại đều được mời vào chính điện.

Hải và Bạch Linh Nhi theo mọi người đi vào trong.

Bên trong Chính Điện bài trí xa hoa. Toàn bộ đều kì trân dị bảo. Kim xa ngọc thạch. Nền nhà được lát từ quang thạch bóng loáng như gương. Cột đều là đại thụ nghìn tuổi, điêu khắc hoa văn tinh xảo, cẩn vàng dát ngọc.

Nơi sâu nhất đặt một chiếc ngai vàng cửu long. Bên trên trải thảm hoa nhung quý giá. Vô số đá quý được khảm nạm. Giá trị không thể đếm được.

Phía trước ngai vàng đặt hai hàng bàn ghế gỗ trầm. Bên trên đặt trái cây và rượu, dùng để tiếp đãi quan lại.

.

.

Tất cả quan lại trong triều đều có chỗ của riêng mình. Hải cũng có nhưng lại thuộc về hàng cuối cùng, xa ngai vàng nhất. Tuy nhiên hắn không quan tâm. Nhàn hạ ngồi xuống cùng với Bạch Linh Nhi thoải mái dùng rượu, ăn uống như chốn không người.

.....

Độ chừng một tách trà. Sau âm thanh ẻo lả thông báo của thái giám. Hoàng thượng từ trong nội điện bước ra. Hắn là một nam nhân trung niên. Vọc người cao thẳng tắp. Vai to lưng rộng, khí vũ hiên ngang. Mặt sáng như gương. Mũi cao, mày kiếm. Ánh mắt sâu thẳm không lường được. Hắn mặc hoàng bào. Bên trên thiêu hoa văn Cửu Long. Chân đi hoàng hài. Đầu đội kim mão. Hắn đi đến trước ngai vàng phẩy trường bào ngồi xuống.

•Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...

Chúng quan lại, triều thần lập tức bước ra một bước, khom người hành lễ.

•Bình thân....

Hoàng thượng từ ngai vàng giơ tay ôn hòa nói. Miễn đi lễ tiết.

Chúng thần lúc này mới nói một câu “ tạ ơn hoàng thượng “ rồi trở lại chỗ ngồi.

Triều hội được triển khai. Quan lại từng người, từng người thay nhau bẩm báo quốc sự. Hàng loạt tấu chương được dâng lên. Hoàng thượng tiện tay bốc lên vài cái xem qua, thi thoảng lại lắng nghe bẩm báo, ý kiến từ chúng quan lại.

Phải mất hơn hai canh giờ bọn họ mới kết thúc. Toàn bộ tấu chương đã được tâu lên. Đến lúc này hoàng thượng mới rãnh rỗi ngồi dựa vào long ngai, ánh mắt quan sát chúng quan.

•Ta nghe nói mấy hôm nay Hoàng Thành xuất hiện một kẻ ngông cuồng. Dám coi thường dương pháp. Phá hoại phủ Vương Gia. Đánh trọng thương quan binh. Còn nói muốn đến diện kiến ta. Có thật như vậy không....

Chợt hoàng thượng hướng quan binh hỏi.

•Bẩm hoàng thượng, chính là có chuyện này.

Lúc này một tên quan thần mới bước ra cúi người bẩm báo.

•Vậy hiện tại hắn ở đâu.

Hoàng thượng vẻ mặt đầy thú vị hỏi tiếp.

•Hoàng thượng, hắn hiện tại đang dự hoàng triều...

Quan thần cung kính trả lời.

•Vậy mau truyền hắn lên gặp ta....

Hoàng thượng lập tức truyền lệnh.

Tên quan thần nghe vậy lập tức cung kính một cái. Đoạn quay lại dõng dạc gọi lớn.

•Lý Thiên Hải, mau lên tiếp kiến hoàng thượng.

Hải đang cùng Bạch Linh Nhi vui vẻ ở hàng cuối cùng chợt nghe gọi đến tên mình liền mỉm cười chỉnh lại y trang sau đó đứng lên đi ra.

Dọc đường có không ít quan thần nhìn hắn xì xầm. Đặc biệt là Lâm Vương Gia, ánh mắt nhìn Hải đầy hận ý. Chỉ là bên trong vẫn không thể che dấu sự sợ hãi đến từ nội tâm.

Hải không hề để ý đến chúng quan, hắn thản nhiên đi tới trước mặt Hoàng Thượng sau đó cúi đầu hành lễ.

•Tiểu dân bái kiến hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn hắn nhíu mày, giọng nghiêm nghị.

•Điêu dân thật to gan, ngươi đã biết tội của ngươi chưa.

Hải ngẩn đầu, mặt không đổi sắc.

•Bẩm hoàng thượng, tiểu dân có tội gì.

Hắn đáp.

•To gan, còn dám chất vấn hoàng thượng.

Nghe hắn trả lời, Quan thần Quốc Công lập tức bước ra tức giận nói. Đoạn cúi đầu thưa với hoàng thượng.

•Hoàng thượng, tên điêu dân này ngông cuồng, coi thường dương pháp. Tội đồ chồng chất, cần phải chém đầu ngay để răn đe.

Trong lúc hắn nói còn cố tình liếc qua Hải mấy lần.

•Đúng vậy hoàng thượng, đây chính là sỉ nhục, u nhọt của hoàng triều. Cần phải chém đầu thị chúng.

Lâm Vương Gia lập tức nhảy ra, vẻ mặt đáng thương cúi đầu cầu xin.

Không chỉ có hắn, có không ít quan thần đi ra khẩn cầu, bọn họ đều chung một ý chính là phải chém đầu Hải. Về phần những người khác đều tỏ thái độ bàng quang. Dù sao cũng không có liên quan gì đến họ.

Nhìn đám quan thần nhếch mép cười. Hắn làm sao không biết bọn họ đang nhằm hắn. Chỉ là hắn không quan tâm. Hắn có chuẩn bị cho mình.

Hoàng thượng nhíu mày, đối với ý của các quan thần cũng có suy nghĩ. Hắn hiểu được đây rõ ràng là quan báo tư thù. Chỉ là tội của Hải thật sự đáng chết.

Trong lúc hoàng thượng đang phân vân thì bên ngoài có một tên thái giám đi vào. Chính là tâm phúc thân cận của hoàng thượng. Hắn đến cạnh hoàng thượng, ghé tai nói nhỏ.

•Hoàng thượng, đã điều tra được người đánh bại ma thú Cửu Ngụy.

Hoàng thượng nghe tin lập tức ngạc nhiên, hắn khiêu mi hỏi nhỏ.

•Là ai ...

Tâm phúc lúc này mới hướng nhẹ ánh mắt về phía Hải.

•Chính là vị Lý Thiên Hải này...

Hắn đáp.

Hoàng thượng kinh ngạc mở to mắt. Không thể ngờ được người mình tìm kiếm lại đang ở đây, hơn nữa còn lâm vào tình cảnh như vậy.

•Ta hiểu rồi, ngươi lui trước đi.

Hoàng thượng gật đầu, đoạn bảo tâm phúc tránh lui. Còn bản thân thì quay sang nhìn Hải với ánh mắt đầy ý vị.

•Được rồi.

Hắn phất tay, ngăn lại đám quan thần đang xôn xao. Sau đó mỉm hỏi Hải. Hắn muốn thử thách Hải một chút.

•Hạ dân kia, ngươi nói bản thân mình không có tội vậy những việc ngươi làm đều đúng sao.

Hải nghe hỏi vẻ mặt vẫn thản nhiên, cung tay đáp lời.

•Bẩm bệ hạ, những chuyện tiểu dân làm tuy sai trái nhưng không đáng tội.

Hoàng thượng nghe hắn nói vẻ mặt đầy thú vị, hỏi.

•Ồ ! Vậy ngươi thử nói cho ta nghe xem.

Hải ngẩn đầu đối với hoàng thượng thẳng thắn nói.

•Con trai của Lâm Vương Gia, Lâm Thư. Ỷ quyền lộng thế, không xem ai ra gì. Giữa ban ngày ban mặt, bắt đi nữ nhân của ta. Khi ta đến đòi người bọn họ lại không hề nói lý lẽ, cho người vây đánh ta. Ta cũng vì tự vệ nên mới phản công. Không hề giết hại một ai. Theo hoàng thượng chuyện này ta đúng hay sai.

Hoàng thượng nghe xong liền nhíu mày, lại hướng Lâm Vương Gia.

•Lâm Vương Gia ,có chuyện này không....

Hắn hỏi.

•Bẩm hoàng thượng không có, người đừng nghe điêu dân này nói bậy. Hắn chính là đặt điều nói xấu thần, dối gạt hoàng thượng. Tội đáng tru di cửu tộc.

Lâm Vương Gia bị hỏi đến lập tức nhảy nhỏm, vội cúi đầu phân bua.

Hải tuy nghe gã nói nhưng không để ý, tiếp tục nói.

•Tướng lĩnh quan binh không nói lý lẽ, dựa vào uy nghiêm của hoàng thượng, hoành hành bá đạo. Muốn cưỡng ép bắt người, ta bởi vì muốn gặp hoàng thượng để bày tỏ sự tình mới ra tay phản ứng. Nếu không hiện tại ta đã bỏ thây trong đại lao rồi cũng nên.

Hải lý lẽ tràn đầy, không chút sơ xuất.

Hoàng thượng nghe xong cũng gật đầu. Cảm thấy hắn quả thật không phải người bình thường.

•Hàm hồ nói bậy. Cải trắng thành đen. Hoàng thượng, nhất định phải đem người này xử tử, để răng đe người khác. Nếu không vương pháp e rằng sẽ loạn.

•Đúng vậy, Hoàng thượng xin hạ lệnh.

•Xin hạ lệnh....

Đám quan thần làm sao để cho Hải đắc ý. Lập tức hùa nhau dùng vương pháp ép buộc hoàng thượng.

Hoàng thượng vô cùng khó xử, xen lẫn bực bội. Hắn đường đường là bá vương một quốc vậy mà luôn bị đám quan thần này hùa nhau ức hiếp.

•Hạ dân kia, tội của ngươi tuy là đúng về tình nhưng sai về lý. Hiện tại quan lại trong triều đều muốn xử tử ngươi, trẫm cũng không có cách.

Đoạn hắn nhìn Hải mà bất đắc dĩ nói.

Hải vẻ mặt bình tĩnh như không, hắn đảo mắt nhìn quanh tất cả quan thần sau đó lại nhìn hoàng thượng. Cuối cùng trả lời một câu khiến tất cả đều kinh ngạc.

•Hoàng thượng, nếu bọn họ đã muốn chém tiểu dân thì cứ y như vậy đi. Ta chấp nhận chịu dụng hình.