Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 75: Phong Quan



•Đã khiến Hoàng Thượng giật mình, mong hoàng thượng rộng lượng không trách tội.

Đối với việc Lâm Vương Gia bị lôi đi Hải không chút để ý. Chỉ hướng hoàng thượng khấu đầu tạ tội.

Hoàng thượng thốt nhiên rời khỏi long ngai, bước vội đến nâng tay Hải lên.

•Hiền đệ quá lời. Bản hoàng vốn đã biết được thân phận của đệ. Chỉ là vẫn còn nữa tin nữa ngờ nên mới bày ra chút thử thách, đã khiến hiền đệ chịu khổ rồi.

Hắn nói.

•Tất cả đều là tiểu dân đáng phải chịu. Hoàng thượng há phải bận lòng.

Hải điềm đạm đáp lời. Không có vì hoàng thượng xuống nước mà cao điệu.

•Không không. Hiền đệ thần thông cái thế, đã vì con dân bá tánh mà đánh đuổi ma thú Cửu Ngụy. Công đức vô lượng. Đệ đến đây bổn triều vốn phải tiếp đón thịnh tình, chỉ là....

Hoàng thượng giọng điệu hối hận. Đối với Hải dường như thân tình, không có uy nghiêm của bật đế vương.

•Hoàng thượng quá lời rồi, đó là việc ta nên làm.

Hải khiêm tốn nói.

Lúc này chúng quan thần mới vỡ lẽ. Thì ra Hải chính là vị chiến thần đã đánh bại Cửu Ngụy. Vậy mà từ đầu đến giờ bọn họ có mắt như mù, không biết sự hiện diện của hắn. Đặc biệt là những người vừa rồi có ý ép Hải thì hối hận xanh ruột. Thầm than “ ngươi đã lợi hại như vậy còn giả vờ che giấu “. Tuy vậy bọn họ không có hận Hải mà hận Lâm Vương Gia. Kẻ đã kéo bọn họ vào.

•Không hổ danh là cao nhân đánh bại ma thú Cửu Ngụy. Không kiêu không ngạo. Trẫm thích.

Hoàng thượng cao hứng cười ha ha. Hải càng như vậy hắn càng cảm thấy ưa thích. Trong lòng đã âm thầm quyết định sẽ dùng mọi cách giữ Hải lại Hoàng Triều.

•Người đâu mang rượu lên, ta muốn cùng Lý hiền đệ vui vẻ một hồi...

Hoàng thượng lập tức truyền lệnh ra. Đoạn hắn quay trở lại long ngai. Vui vẻ ngồi xuống.

Chỗ ngồi của Hải lập tức được sắp xếp lại. Dời lên hàng ghế đầu tiên. Chỗ gần với hoàng thượng nhất.

Bạch Linh Nhi cũng theo Hải đi lên, nàng nhan sắc nghiên thành làm không biết bao nhiêu quan thần say mê. Ngây ngốc đứng nhìn. Đối với sự tình như vậy nàng đã sớm quen. Thái độ vẫn ung dung, cùng Hải đi diện kiến hoàng thượng.

Hoàng thượng nhìn thấy Bạch Linh Nhi tâm lập tức rung động. Tam cung lục viện của hắn không có ai sánh bằng nàng. Thật là nhan sắc tuyệt trần. Tuy vậy hoàng thượng vẫn không có thất thố hay quá say mê nhan sắc của nàng. Thân là đế vương một nước, lại sáng suốt anh minh, tự nhiên không bị chút tư tình này ảnh hưởng.

•Hảo ! Quả là mỹ nhân sánh anh hùng. Phu nhân của Lý hiền đệ quả nhiên nhan sắc tuyệt trần.

Hoàng thượng lập tức cất giọng tán thưởng.

•Đa tạ hoàng thượng.

Bạch Linh Nhi không có thất lễ, lập tức đáp lại.

•Dâng rượu....

Hoàng thượng cười với nàng, đoạn vỗ tay một cái, lập tức có người mang rượu lên.

•Lý hiền đệ mời...

Hắn tự mình nâng chung rượu, thành thật mời Hải.

Hải nào dám thất lễ, lập tức đứng lên cung cung kính kính nâng rượu đáp trả. Hai người đồng thời nốc cạn. Đoạn sảng khoái cười to.

•Lý hiền đệ, cho phép trẫm nói thẳng. Ta thật sự đối với đệ có lòng yêu tài. Muốn giữ đệ ở lại triều đình. Ý đệ thế nào.

Hoàng thượng không đôi co, lập tức ngỏ lời.

•Đa tạ thịnh ý của Hoàng Thượng. Chỉ là ta bản tính phóng đãng, thường không quen ngồi yên một chỗ. Lại không biết chuyện chính sự, sợ là sẽ phụ lòng của Hoàng Thượng.

Hải ngẩn đầu nhìn Hoàng Thượng mà đáp.

•Không sao, không sao. Không nhọc công Lý hiền đệ đâu. Chuyện chính sự đã có các quan thần đảm nhiệm. Ta chỉ cần mỗi khi quốc gia có gặp tai ương, đệ có thể ra tay giúp đỡ một phen, như vậy là được rồi.

Hoàng thượng mỉm cười nói.

•Nếu hoàng thượng đã nói như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.

Hải không từ chối nữa mà đáp ứng hoàng thượng. Hắn bây giờ cũng đang cần một nơi đặt chân.

•Tốt, tốt, tốt... Vậy trẫm sắc phong Lý Thiên Hải trở thành Lương Triều đại quốc sư. Đứng hàng nhất phẩm.

Hoàng thượng vui mừng quá đỗi, lập tức sắc phong Hải trở thành Quốc Sư. Chúng quan thần im lặng lắng nghe, đối với Hải được sắc phong không ai có nữa lời ý kiến.

•Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng.

Hải bước ra tiếp chỉ. Hắn quỳ một chân cung kính cảm tạ.

•Hoàng thượng, nhân tiện hạ tầng có chút lễ vật. Muốn tặng cho hoàng thượng.

Đoạn hắn đứng lên thưa.

•Lễ vật gì, quốc sư có thể đưa ra chăng....

Hoàng thượng nghi hoặc hỏi. Hắn muốn biết lễ vật mà Hải nói là thứ gì.

Hải mỉm cười, không nói nhiều lời lập tức quay lưng, mặt hướng chúng quan. Đoạn hắn há miệng, phun ra một vật to lớn. Thứ kia ầm ầm nện xuống sàn làm đám quan thần hoảng hốt nhảy nhỏm. Ngay cả hoàng thượng cũng kinh ngạc thất sắc.

Lễ vật của Hải chính là Tử Địa Long ở Tử Vong Đàm.

Hoàng thượng cảm thấy trái tim đập thình thịch. Không hổ danh là cao nhân. Vừa ra tay liền suất ra thủ bút lớn như vậy.

•Hảo ! Không hổ danh là đại quốc sư của trẫm. Lễ vật thật lớn.... Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ không bạt đãi ngươi....

Hoàng thượng thích chí cười ha hả. Hào hứng nói.

•Đa tạ ân sũng của Hoàng Thượng, chỉ là chút quà mọn không đáng kể. Người không cần quá bận tâm.

Hải cúi người đáp. Không mừng không kiêu, điềm tĩnh bội phần. Hắn càng như vậy Hoàng Thượng đối với hắn càng thêm nể phục. Niềm yêu thích cao tận mây xanh.

Hôm ấy triều hội đặc biệt vui vẻ.

Hải được sắc phong Quốc Sư, lập tức nhận chức. Hoàng Thượng đặc biệt ban cho hắn một khu biệt viện trong Hoàng Thành. Sáng hôm sau liền dọn tới ở.

Chỗ ở mới tiện nghi, mọi người đặc biệt vui vẻ.

Chúng nữ nhân sung sướng hân hoan khi Hải đi về lôi theo một đống châu báu lụa là đo Hoàng Thượng ban tặng. Nguyên cả ngày rôm rả săm soi. Chút chút lại cãi nhau chia của làm Hải nhức đầu không thôi.

Hắn cũng đã đến Long Môn Thương Hội bàn giao nhiệm vụ. Thu hoạch được không ít tài phú. Hơn nữa hắn còn giao bán thi thể Ngũ Nhãn Hắc Vương khiến cả thành rung động. Hắn vì thế mà trở thành khách hàng cao cấp nhất của Long Môn Thương Hội. Trong thời gian ngắn trở nên vô cùng nổi danh. Số tài phú hắn kiếm được đều được giao cho Tên Thầy Pháp mang về An Lạc Cư thôn, phần giúp đỡ thôn dân. Phần khác sẽ phân ra bố thí cho những dân nghèo trong vùng. Hơn nữa Tên Thầy Pháp còn có nhiệm vụ quan trọng đó là truyền bá về hắn. Làm cho dân chúng tin vào hắn. Lập thêm nhiều miếu thờ để hắn thu thập tín ngưỡng của họ mà tu luyện.

Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Hải lại quay về phủ quốc sư, an nhàn hưởng thụ. Cùng với chúng nữ vui vẻ quây quần. Cuộc sống coi như cũng an ổn.