Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 1: NỐT ĐÊM NAY THÔI



Vẫn gốc phố thân quen với ly cà phê bên quán ven đường. Suốt mấy năm qua, Lữ Minh Trâm có lẽ đã quá quen thuộc với khung cảnh cô đơn này.

28 tuổi đời, chẳng có nỗi mối tình vắt vai, không bạn bè, không đồng nghiệp nào dám tiếp xúc quá thân với cô, cũng chỉ vì chức vụ đặc biệt, thân phận đặc thù, là người phụ nữ đứng trên cương vị cao, xinh đẹp, tài giỏi và đi kèm cô đơn.

Từ trên lầu quán nhìn xuống, thành phố về đêm thật lung linh huyền ảo, nhưng đối với Lữ Minh Trâm mà nói cũng chẳng có gì mới mẻ, cảnh đẹp cách mấy cũng vô nghĩa khi luôn lẻ bóng một mình.

Uống nốt ngụm cà phê đen không đường cuối cùng, người phụ nữ lấy kính râm đeo vào, rồi tự tin sải bước ra về.

Đi đến chỗ lấy xe, bỗng dưng cô cảm thấy cứ như có ai đó đang nhìn mình, theo dõi từng bước chân, cử chỉ... Cho tới khi sự lo âu ấy thật sự ập tới, ai đó vừa túm lấy cánh tay cô kéo về phía sau một vách tường nhỏ. Lữ Minh Trâm bị bịt miệng, hai tay còn đang bị đối phương vặn ngược ra sau, cố thủ không cho chống cự.

Lẽ nào có người muốn bắt cóc cô?

“Giữ im lặng tới khi tôi cho phép lên tiếng. Chống tôi thì chết, nghe rõ chưa?”

Vì đang bị bịt miệng, nên tất nhiên Lữ Minh Trâm không thể trả lời mà thay vào đó cái gật đầu đồng ý, cuối cùng cô cũng được người bí ẩn đó buông tay ra khỏi miệng, nhưng thay vào đó là họng súng đen ngòm lại dí vào lưng cô.

“Tôi cần một số dụng cụ y tế chăm sóc vết thương, sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi, cô biết mình cần làm gì rồi chứ?”

“Hiểu rồi.” Lữ Minh Trâm gật đầu hợp tác.

Khi không lại có của nợ trên trời rơi xuống, cũng chưa chắc có phải là họa ập vào người ngay không, nhưng hiện tại cũng đủ khiến Lữ Minh Trâm đủ thấy phiền phức.

Vào xe, ngồi vào vị trí tài xế với họng súng kề kề bên hông, nhưng Lữ Minh Trâm vẫn không hề hoảng loạn. Đến bây giờ, cô cũng chưa thể nhìn rõ mặt đối phương, vì anh ta đội mũ lưỡi chai, khẩu trang đen cũng đang che đi nửa khuôn mặt, thứ cô có thể thấp thoáng nhìn thấy là cặp mắt lạnh lùng, vô cảm.

Lữ Minh Trâm ngoan ngoãn lái xe tới cửa hàng thuốc tây và phải gọi nhân viên quầy thuốc ra tận bên ngoài phục vụ chứ không thể xuống xe.



Đến khách sạn, cô vẫn rất hợp tác. Không cầu cứu, không la hét, vì thứ vũ khí không có nhân tâm kia chưa bao giờ cách xa cơ thể mình.

Vào tới phòng riêng, hắn liền giành mất thẻ phòng trước khi đi đến thả người ngồi xuống sofa.

“Đến đây giúp tôi.” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, trong chất giọng này đã hoà lẫn chút mệt mỏi.

Tuy không còn nằm trong tình thế bị khống chế, nhưng Lữ Minh Trâm cũng không có ý chạy trốn, đơn giản là vì đối phương đang cần giúp đỡ.

Im lặng bước tới gần hắn, tận tụy lấy số thuốc và dụng cụ y tế vừa mua ra, xong mới quay qua nhìn người đàn ông.

“Vén áo lên.”

Trước yêu cầu của Lữ Minh Trâm, hắn ta chẳng những vén áo mà còn trực tiếp cở từ áo khoác tới áo sơ mi bên trong, để lộ phần cơ bụng tám múi, da thịt săn chắc lẫn vết thương do đạn bắn trúng sau bả vai khi hắn xoay người lại.

“Đổ thuốc sát trùng trước, rồi gắp viên đạn ra. Cô không có nhiều thời gian để sợ sệt đâu.”

Đây mà gọi là nhờ vả ư? Hắn ta chung quy là đang ra lệnh cho Lữ Minh Trâm phải phục tùng mình. Hắn cũng nghĩ cô đang sợ hãi, nhưng không, người phụ nữ vẫn hết sức bình tĩnh và bắt đầu thao tác bằng tất cả sự hiểu biết của mình.

Cô không hề sợ làm đối phương đau, mỗi một hành động đều rất dứt khoát và thành thạo cho tới khi viên đạn hoàn tất lấy ra. Tiếp tục khử trùng lần hai, sau đó băng bó lại.

“Vết thương có thể sẽ nhiễm trùng nếu anh không tới bệnh viện kiểm tra kỹ lại, khi nhiễm trùng việc đầu tiên anh cảm nhận được là một cơn sốt bất thường, nhớ lưu ý.”

Lữ Minh Trâm vừa thu dọn, vừa điềm đạm nhắc nhở, khiến người đàn ông nghe xong lại thấy thú vị bằng việc cong môi nở nụ cười ma mị.

“Cô là bác sĩ?”

“Không, từng học qua y dược nên biết sơ sơ thôi.” Lữ Minh Trâm tiếp tục lãnh đạm đáp.



“Cô không sợ tôi?”

“Tại sao phải sợ? Hay anh là quỷ đội lốt người?” Cô quay lại nhìn anh bằng cặp mắt kiêu ngạo, lạnh nhạt thường thấy.

“Có cá tính.”

“Cảm ơn, quá khen rồi.” Lữ Minh Trâm nhếch môi.

Sau đó, cô đứng dậy và cầm lấy túi xách của mình với ý định sẽ ra về ngay lập tức.

“Gọi thức ăn đi, tôi muốn ăn chút gì đó trước khi đi ngủ.”

Mặc kệ đối phương định làm gì, hắn vẫn ung dung đưa ra yêu cầu.

“Tại sao tôi phải làm theo những gì anh muốn?”

“Tại vì cô là người tôi chọn, thế thôi.” Hắn ngạo nghễ cười nhạt.

Cô nghe xong cũng cười khẩy.

“Nực cười.”

Nói rồi là quay người đi ngay, nhưng ra tới cửa rồi mới biết cửa đã bị khóa và thẻ phòng thì đang ở trong tay hắn ta.

“Nốt đêm nay thôi, sáng mai cô sẽ được tự do.”