Có tí hơi men trong người là Lữ Minh Trâm lại trổ cái tính cách bá đạo ra, chẳng những không muốn về nhà mà còn vào khách sạn khách sạn đàn ông. Không phải cô hư thân mất nết, mà là vì muốn bản thân được nhiều thời gian thoải mái hơn. Suy cho cùng thì bây giờ cô cũng đâu có say.
Không say nhưng vẫn giả vờ ngủ, bắt người ta cõng lên tới tận phòng, đặt hẳn lên giường rồi mới chịu mở mắt ra nhìn hắn.
“Nhìn cái gì? Quần áo ướt, vừa nãy còn phơi gió phơi sương ngoài đường, em chuẩn bị tâm lý nằm liệt giường vào ngày mai đi.”
Hắn cằn nhằn mấy câu rồi quay lưng định đi đâu đó thì bị cô bất ngờ nắm tay giữ lại. Tuy không thể kéo người ngã xuống giường như mấy cảnh trong tiểu thuyết ngôn tình hay đọc, nhưng vẫn đủ khiến ánh mắt người đàn ấy hướng về phía cô.
“Lo cho tôi à?” Lữ Minh Trâm hỏi với nét mặt vô cùng tự tin.
Thường thì những câu hỏi bá đạo này sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh của các nam chính trong truyện hơn là nữ, riêng cô thích làm ngược lại, thích trưng ra cái dáng vẻ kiêu ngạo, quyền lực với người mà cô muốn trêu ghẹo.
“Ừ, lo cho em. Biết tôi lo rồi thì có phải nên làm gì đó không?”
Không nghĩ rằng Huyền Ảnh Cơ sẽ trả lời thẳng thắn một cách nhanh chóng đến vậy, làm hại người đi trêu chọc như cô lại hoá thành kẻ lúng túng.
“Làm... Là làm cái gì?”
“Vào thay áo ra, rồi lấy áo tôi mà mặc.”
“Ờ... Vậy mà tôi tưởng...” Lữ Minh Trâm tự lầm bầm trong miệng.
Thế mà hắn cũng nghe, nên liền cúi xuống gần cô mà khẽ hỏi:
“Em tưởng cái gì, hửm?”
“Ờ thì... thì tưởng cái gì đâu. Muốn tôi thay áo thì anh cởi áo ra trước đi.”
Để cứu vớt chút liêm sỉ của bản thân, Lữ Minh Trâm cố gắng lấp liếm cho qua chuyện, xong cũng nhanh chóng bước xuống khỏi giường và chờ nhận chiếc áo, đến khi cầm được áo của hắn rồi thì cô cũng chả ngại ngần gì mà đi thay vào người mình.
Đến lúc cô từ phòng tắm bước ra, thì người đàn ông ấy căn bản đã nằm ngủ trên giường, mà trong phòng chỉ có mỗi một cái giường, giờ hắn nằm đó vậy cô nằm đâu?
“Anh ngủ rồi à?” Lữ Minh Trâm cố tình giọng hỏi.
“…” Đối phương yên lặng không đáp.
“Anh đừng tưởng giành nằm trên giường trước thì bổn tiểu thư không dám lên nằm cùng anh.”
“…” Huyền Ảnh Cơ tiếp tục im ắng.
Nói xong hết rồi mà không nhận được hồi đáp thì cô cũng liều lĩnh lên giường, mạnh dạn nằm gần hắn, kéo chăn của hắn, rồi an nhiên nhăm mắt đi vào giấc ngủ.
Mọi chuyện yên bình được vài chục phút, cho tới khi người đàn ông vô thức xoay người qua và ôm cô vào lòng. Trong một chiếc chăn có hai cơ thể đang va chạm vào nhau và cô cũng có thể cảm nhận được độ nóng từ da thịt hắn khi không mặc áo, từng sự động chạm đều chân thật, tạo ra cảm giác hồi hộp khó tả.
Thế mà Lữ Minh Trâm cũng không có phản ứng gì gay gắt, chỉ là có chút kinh ngạc lúc dạo đầu, nhưng vẫn để hắn ôm. Cứ vậy, nhịp thở của cả hai dần dần hoà huyện vào nhau, thân thể cùng có chung một cảm giác không nói thành lời.
Tất cả đều phát sinh tự nguyện và đồng thuận đón nhận, như nói lên hai nhịp đập trong tim đã hướng về phía nhau.
Yên ắng một chút thì cô cũng dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này, Huyền Ảnh Cơ mới chậm rãi mở mắt và cúi xuống nhìn vào nét ngủ an nhiên của người con gái ấy.
Hắn biết rõ bản thân đang làm gì, nghĩ gì và cần phải làm gì cho đoạn đường tiếp theo, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện có thể suôn sẻ và tiến triển nhanh chóng đến thế, kể cả cái gọi là tình yêu...
...----------------...
Lữ gia...
Mới sáng sớm mà tâm trạng của Lữ Minh Tâm đã hậm hực chẳng được vui khi đọc xong tin tức. Nhìn nét mặt này của ông thôi cũng đủ khiến Lữ phu nhân lo lắng trong lòng.
“Có chuyện gì vậy ông?”
“Bà gọi cô con gái cưng của bà về mà hỏi xem rốt cuộc tối qua nó đã đi đâu và làm ra chuyện xấu hổ gì. Đi bar đã đành, còn dám lấy thân phận Tổng giám đốc ra giải quyết rắc rối, giờ báo chí đồn ầm lên bảo rằng nó vì trai mà kiêu căng ngạo mạn, xem có đẹp mặt không chứ?”
Chưa gì mà Lữ Minh Tâm đã sẵng giọng, to tiếng với vợ mình khiến bà buồn bã, lo âu. Vừa hay đúng lúc này Lữ Minh Trâm lại về tới, chỉ mới đặt chân vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt ba mình là cô biết ngay sắp có chuyện không vui.
“Ba mẹ, con mới về.”
“Còn biết đường về nhà à? Tôi tưởng cô gây tiếng xấu cho gia đình nên đi luôn rồi?”
Lời lẽ đay nghiến của ông thật sự khiến cô không hiểu chuyện gì, nên đành phải giương ánh mắt khó hiểu nhìn sang Lữ phu nhân.
Hiểu được ý cô, bà liền hỏi:
“Tối qua ở quán bar đã xảy ra chuyện gì, sao báo chí lại đăng tin con vì đàn ông mà kiêu căng ngạo mạn, dùng quyền thế áp bức người khác vậy? Mau giải thích rõ ràng với ba con đi.”
“Giải thích có lấy lại thanh danh được không? Đúng là mẹ nào con nấy, con hư thì tại mẹ.”
Lữ Minh Tâm căn bản không muốn nghe bất cứ một lời giải thích nào, bất kể đúng sai, ông chỉ tin vào mọi sự bày ra trước mắt. Nóng giận mắng nhiếc xong thì quay lưng bỏ đi.
Cô cũng quen với điều ấy rồi, nên quay sang mỉm cười với mẹ mình, để bà ấy an tâm.
“Không có chuyện gì to tát đâu, mẹ đừng lo. Giờ con lên phòng chuẩn bị quần áo rồi đến công ty.”