Ngỡ Là Yêu

Chương 3: Chương #3



Nụ hôn đầu đời ư, tôi chính là bị cướp mà không hề hay biết. Lúc đó tôi rõ ràng cảm nhận rất rõ ràng, nhưng tôi lại mơ hồ nghĩ nó là một giấc mơ ngọt ngào. Bởi, tôi không hề nghĩ rằng người đó lại có thể hôn tôi trong thời gian và không gian ấy.
~ Cơn mưa ngoài trời đã dịu dàng hơn, chỉ còn lớt phớt những hạt mưa bay nhẹ nhàng. Khi tôi tỉnh lại trời đã nhá nhem tối, thật là xấu hổ đến không biết trốn vào đâu. Ai con gái con đứa lại ngủ trong phòng khách nhà bạn nam. Tôi nhìn xung quanh, thấy hắn đang ngồi chiếc ghế bên cạnh đọc cuốn tiểu thuyết trốn chạy mà tôi đang đọc dở. Trên vai tôi rơi xuống một chiếc mền mỏng, xem ra hắn cũng thật biết quan tâm bạn bè.
“Dậy rồi hả, Lâm đói chưa, cùng ăn tối nha.” - Hắn đặt cuốn sách lên bàn, nhìn tôi.
“Trễ rồi, Lâm phải về nhà.” - Tôi đứng lên, luống cuống tìm túi xách.
“Vậy Huy đưa Lâm về.” - Hắn đứng lên, với lấy túi xách của tôi đi về phía cửa.
Tôi vội đi theo Huy ngăn cản: “Lâm có đi xe tới mà, Lâm tự về được, Huy không cần đưa Lâm về đâu.”
Hắn như không nghe tôi nói, đôi chân vẫn bước về phía cổng. Ra đến nơi để xe, tôi một lần nữa ra sức từ chối thành ý của hắn.
“Huy đưa Lâm về, lên xe đi.” - Hắn đội nón bảo hiểm lên đầu tôi, dắt chiếc xe máy ra khỏi hầm.
“Nhưng còn xe Lâm.”
“Ở nhà Huy an ninh cũng tốt lắm, xe Lâm không sợ mất đâu.” - Hắn dắt xe của hắn ra cửa rồi nói.
Tôi có lo mất xe tôi khi nào, tôi chỉ ái ngại không muốn phiền đến hắn.
“Không phải Lâm nói trễ rồi hả, lên đi, Huy đưa Lâm về.”
Tôi biết khó lòng từ chối thành ý từ hắn đành để hắn đưa mình về nhà. Ngày mai lại cùng hắn đến trường. Ôi nàng tấm và đức vua, thể nào tin đồn cũng chưa ngưng đã trở thành dịch bệnh.
Tôi thường tự hỏi, gia cảnh của Huy phải nói rất tốt, học lực cũng không tệ. Vậy lí do gì khiến thầy hiệu trưởng lại cấm tuyệt bọn họ như vậy. Lại nói Thiên Kim kia là học sinh giỏi của trường, vị trí luôn nhất nhì trong trường TNA này. Bọn họ thích nhau cũng là thời gian không ngắn.
Huy đưa tôi vào một quán ăn nhỏ bên đường, mùi hương của tô hũ tíu thơm nức lòng người. Tôi cũng khá đói, dù trước đó đã từ chối ăn cũng hắn nhưng hiện tại tôi lại mặt dày ăn rất ngon miệng.
“Quán này ăn rất ngon, có lần Huy đưa Kim đến nhưng Kim không chịu vào những nơi bình dân thế này, thật đáng tiếc cho Kim.” - Huy vừa ăn vừa nói.
Tôi hơi bị khựng lại, như thế giống như tôi và Thiên Kim kia đã phân ra rõ ràng giai cấp. Nếu ở chế độ trước, tôi là giai cấp công nhân còn cô ta là tư sản. Có sự khác biệt mạnh mẽ.
“Hôm nay dẫn bạn gái đến ăn hả, rất xứng đôi đó con trai.” - Bác chủ quán vừa cuời vừa trò chuyện với Huy, có lẽ cậu ấy là khách quen.

“Dì đừng làm bạn ấy ngại, chúng cháu chỉ là bạn bè thôi ạ.” - Huy phân trần.
Bác chủ quán này không đáp nhưng nhìn Huy tỏ ra không tin tưởng, đầy nét trêu chọc. Tôi cũng ngại, sau đó đều không nói gì.
“Nhà Lâm đông người không?”
“Lâm có ba chị gái. Còn nhà Huy?”
“Huy có một em trai, nhưng nó đã đi du học từ bé, nhà Lâm chắc vui lắm nhỉ vì đông người. Huy chỉ có mẹ và Huy, đôi khi không phải chuyện gì cũng có thể tâm sự với mẹ.”
“Vây còn ba của Huy?”
“Ba Huy mất rồi.”
Tôi cảm giác như có cái gì nghẹn đắng ở cuốn họng. Tôi cảm thấy bản thân thật xấu xí khi nhắc đến chuyện đau buồn của hắn.
“Lâm xin lỗi.”
“Cũng qua lâu rồi, Huy cũng không còn nhiều cảm giác về sự thiếu vắng đó. Vậy nên Lâm không nên suy nghĩ nhiều.”
Tôi gật đầu, ai lại không đau buồn khi mất đi người thân yêu, chỉ là hắn muốn giấu đi mà thôi. Tôi vào trong ngôi nhà nhỏ, các chị đang học bài, tôi cũng nhanh chóng tắm rửa rồi trèo lên bàn học, những năm tháng cuối cấp, tôi phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn.
Lớp tôi, đặc biệt là nhỏ Phương lớp phó rất năng nổ cho hoạt động văn nghệ của lớp. Ngày nào sau giờ học chúng tôi đều tập trung nhà Huy để tập diễn, may trang phục và khắc phục kịch bản. Chúng tôi trải qua những nụ cười, những bất đồng và những giận hờn nhưng chúng tôi không bỏ cuộc, vẫn đoàn kết để có một kết quả tốt đẹp.
Còn riêng tôi, đó là một bước chuyển lớn trong sự suy nghĩ, trong tình cảm và trái tim tôi bắt đầu rộn ràng hơn. Tôi và hắn có nhũng sự va chạm trong vai diễn, chỉ là một vai diễn nhưng cảm giác của tôi luôn mãnh liệt, tôi cố gắng nổ lực không phải vì vai diễn, tôi nổ lực để che giấu cảm xúc của mình.
“Ngày mai là chúng ta phải diễn thật rồi, các bạn lên sân khấu hội trường đừng run nha. Cứ xem như là đang tập ở nhà Quốc Huy.” - Nhỏ Phương sau buổi tập cuối cùng, ngồi trong quán nước mía trấn an mọi người.
“Nghe nói bên lớp A, nhỏ Thiên Kim sẽ thi hát. Con gái của hiệu trưởng, chắc sẽ đuợc thiên vị.” - Nhỏ Tiên nói, tôi nghĩ nhỏ này không biết hắn đang quen Thiên Kim.
“À, hãy tin vào ban tổ chức chứ.” - Nhỏ Phương nói.
“Thiên Kim thật ra hát rất hay, cuối cấp cũng muốn để lại chút kỉ niệm với ngôi trường này. Mọi người đừng nghĩ không tốt cho Kim.” - Quốc Huy mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.
Cả đám ồ lên, đúng là không hổ danh vì sao nhỏ Kim mê Huy như điếu đổ. Hắn ta khônh ngần ngại bảo vệ bạn gái trước bao nhiêu người, đúng là một người bạn trai lí tưởng.

“Lâm về trước nhé.” - Tôi không muốn nghe hắn ca ngợi bạn gái trước mặt tôi. Tôi biết bản thân suy nghĩ ích kỉ, tôi có quyền bảo vệ tình cảm của mình, tôi đã vô lý như vậy.
“Huy cũng về đây, hẹn gặp các bạn ngày mai ở hội trường nha.” - Hắn cũng đứng lên.
Tôi và hắn đi cùng đường. Tâm trạng tôi cảm thấy không vui nên không mở lời, cứ thế chạy về hướng nhà mình.
“Lâm, không khỏe sao?”
“Không, vẫn tốt.”
“Nhìn sắc mặt Lâm không tốt lắm, có chuyện không vui sao?”
“Ừ.”
“Ai làm Lâm không vui vậy.” - Hắn nói nhỏ, dường như tôi thể hiện sự buồn bực ra đến tận giọng nói.
“Lâm muốn đi một mình, được không?” - Tôi dừng xe, hắn cũng dừng lại. Nghe tôi noi xong, trên mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi khẽ nói.
“Ừ, vậy đi cẩn thận nhé. Mai gặp lại.”
Hắn chạy xe đi trước, tôi có chút hối hận. Vì sao lại không làm chủ được cảm xúc, tôi đã vô lý tức giận với hắn, liệu hắn có ghét tôi không?
Cả đêm tôi dường như mất ngủ, tôi không tài nào chợp mắt đuợc. Cứ nhắm mắt lại tôi lại nhìn thấy bóng dáng hắn đi phía trước. Tôi phải làm sao, tôi lại đơn phương với một người đã có bạn gái, tôi cảm thấy thật khó thở, giống như bị kẹt vào trong một bức tường tối đen, không còn không khí, không còn sự sống.
Kết quả của việc mất ngủ chính là đôi mắt tôi thâm quần, nhìn tôi không còn chút sức sống nào, thảm hại như một thay ma. Tôi đi đến hội trường với cảm giác mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác.
“Ê, sao mày như bị bệnh vậy hả. Đêm qua mày không ngủ hả, cặp mắt như gấu panda rồi.” - nhỏ Linh thấy tôi đến liền nhảy dựng lên.
“Lâm đóng vai chính mà, sao lại thế này.” - Nhỏ phương hoảng hốt.
“Không sao đâu, để cho Linh.”
Vậy là nhỏ Linh bắt tôi ngồi yên mà trang điểm. Nhỏ này cũng rất khéo tay, những vết thâm trên mắt tôi đều được che đi. Tôi ngồi trong hậu trường, đợi đến khi các thầy cô gọi tên lớp tôi. Nhỏ Linh ngồi bên cạnh tôi, nhỏ hoá trang trông thật buồn cười, hai mắt xếch lên trông rất hung dữ, đôi môi đỏ chói cố tình vẽ rộng lên. Nhỏ trông vừa xấu vừa buồn cười.

“Lâm, đã khoẻ hơn chưa?” - Hắn bước đến, ngồi bên cạnh tôi, lấy chai nước suối tôi vừa uống dỡ đang cầm trên tay: “Khát quá, Huy cứ nghĩ đã bị trễ rồi.”
“Lâm ổn mà.” - Tôi hơi ngượng, hắn không ngại đó là chai nước của tôi ư.
“Xin mời chi đoàn 12A, với tiết mục đơn ca của bạn Thiên Kim.” - Tiếng MC vang lên, hắn mỉm cười hướng mắt về phía sân khấu.
Đúng như lời hắn nói, giọng hát của Thiên Kim khá hay, nhỏ lại còn rất xinh đẹp nữa, chẳng trách hắn thích nhỏ như vậy. Tôi nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn nhìn Thiên Kim rất hạnh phúc.
“Sau 12A là đến lớp mình, Huy, cậu mau thay trang phục đi.” - Nhỏ Phương bước đến gần hắn nói.
Hắn bước ra khỏi phòng thay đồ. Tôi còn chưa kịp hết ngỡ ngàng thì Thiên Kim sau khi biểu diẽn xong chạy đến bên cạnh hắn, bàn tay ôm lấy tay hắn, bàn tay vô tư chạm vào mái tóc, chạm vào gương mặt. Hắn cũng rất thân mật với nhỏ, tôi quay đầu đi, sắp biểu diễn rồi...tôi không thể để bản thân làm hỏng bao nhiêu cố gắng của cả lớp.
“Anh thấy em trình bày tốt chứ.” - Thiên Kim nói.
“Hay lắm.”
“Tất nhiên rồi, bạn gái của Quốc Huy mà. Anh là đức vua thì em chính là hoàng hậu, vai diễn mãi mãi là vai diễn, thực tại mới là quan trọng.”
Tôi biết câu nói đó là cô ta muốn nhắm vào tôi. Tôi nhìn về phía họ, hắn cũng nhìn về phía tôi, hơi mỉm cười.
“Tới lớp mình rồi, mau chuẩn bị nào.” - Nhỏ Phương hét lớn.
Chúng tôi khá thành công với màn kịch với bao nhiêu cố gắng của cả đội. Những tiếng vỗ tay nồng nhiệt, những lời khen của các thầy cô giáo khiến bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu sự vất vả những ngày qua đều được an ủi, được đáp trả.
Từ sau buổi biểu diễn, tôi bỗng nhiên trở nên nổi tiếng trong trường, tôi cũng không hiểu lí do gì lại nhận được vài lời tỏ tình của các bạn nam khác lớp. Tôi không đáp trả bọn họ, nhưng trong những lá thư gửi đến, tôi đặc biệt chú ý đến một người, cậu ta học lớp 12C, cậu ta không dùng những từ ngữ yêu đương mật ngọt, cậu ấy chỉ là muốn làm bạn với tôi.
“Gần đây Lâm có vẻ nổi tiếng nha.” - Hắn vừa ngồi xuống ghế, nằm ra bàn đưa tay vun thẳng về phía trước, gần như chạm phải tôi.
“Phiền phức thì đúng hơn.” - Tôi đáp.
“Tuấn Tú bên 12C nhờ Huy tặng cho Lâm.” - Hắn đưa về phía tôi một chiếc kẹp khá xinh xắn.
“Sao Huy lại nhận, Lâm không thích nhận quà từ người lạ.”
“Ngày mai còn muốn hẹn Lâm uống nước. Tú là một người tốt, cũng chỉ muốn làm bạn bè với Lâm.” - Hắn đáp.
“Lâm không đi đâu. Huy gửi trả lại món quà này giúp Lâm.” - Tôi lắc đầu.
Tôi không thích có nhiều mối quan hệ, cũng không cần có nhiều bạn bè. Tôi chỉ thu mình vào cái góc khuất của mình, không muốn bước chỉ muốn lẩn tránh. Hôm đó, vì cái sự nổi tiếng mà tôi không hề mong muốn đã khiến tôi càng ghét sự chú ý từ người khác hơn. Trên con đường về nhà tôi bị một đám người chặn lại, là một đám con trai cùng trường nhưng dường như tôi chưa từng gặp mặt.

“Sao em chảnh như thế hả, anh đã tỏ tình rất ngọt ngào em lại chẳng hề đáp lấy một lần.” - Tên con trai mặt mày bặm trợn, đầu tóc cắt đinh như trong tù mới ra.
“Tôi không quen cậu, tránh đường cho tôi đi.” - Tôi né tránh.
“Không quen thì hôm nay chúng ta làm quen.” - Hắn ta khoác tay lên vai tôi nói: “Một là em tự nguyện, hai là bị bọn chúng dùng vũ lực ép em đi. Chỉ là đi uống nước trò chuyện thôi, được không?”
“Tôi không thích đi với người lạ. Mau buông ra.” - Tôi né khỏi cánh tay hắn, tôi không muốn đi.
“Một chút nữa thôi chúng ta sẽ quen ngay thôi mà. Anh đã chấm em, thì em sao có thể tránh anh được.” - Hắn kéo vai tôi ghì chặt, không cho tôi thoát.
Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ, phía trước rất đông người của bọn chúng.
“Buông bạn ấy ra.”
“Mày là thằng nào hả.”
“Mày không cần phải biết, giữa đường một đám con trai bắt nạt một bạn nữ… Tụi mày không biết xấu hổ sao?”
Tôi nhìn về người đang ra sức bênh vực tôi, nhưng là một người xa lạ không quen không biết.
“Ê, mày khôn hồn thì đừng xen vào chuyện của tao… Muốn làm anh hùng hả, lộn chỗ rồi nha thằng nhóc.”
Hắn ta hung hăn bỏ tôi ra, đi về phía tên con trai muốn cứu tôi. Hắn ta đẩy cậu ấy, cậu ấy lui vài bước về phía sau, sau đó quay đầu đá vào bụng tên xấu xa đó. Tôi hơi choáng, cú đá khá đẹp mắt. Tôi nhanh chóng chạy về phía sau cậu ta, với cú đá đó có lẽ cậu ta có võ, có thể bảo vệ tôi khỏi bọn du côn này.
“Cậu nghe rõ nhé. Tôi đếm đến ba… Chúng ta phải chạy thật nhanh nhé.”
Tôi hơi hoang mang, xem ra cú đá khi nãy là ăn may thôi sao. Nhưng an toàn là trên hết, bàn tay cậu ta nắm chặt tay tôi, đếm khe khẽ đến câu thứ ba, chúng tôi bỏ chạy.
“Không ngờ cậu lại chạy tốt như vậy.” - Chúng tôi tựa vào tường thở dốc.
“Tôi còn có thể chạy nhanh hơn, chỉ sợ cậu không theo kịp.” - Tôi cũng khá mệt.
“Rất vui được nói chuyện với cậu Ngọc Lâm, mình tên Tuấn Tú.”
À, một cuộc gặp gỡ ấn tượng. Một cách làm quen hoành tráng, tôi nhìn Tuấn Tú dò xét… Xem ra cũng có duyên. Cậu ta cứu tôi, tôi cũng không ngại làm bạn cùng cậu ấy.
“Xem ra chúng ta cũng có duyên.”
Quảng cáo