Ngỡ Là Yêu

Chương 31: Chương #31



Tôi cứ ngỡ là ảo giác, người đàn ông phía đối diện tôi không hề tồn tại. Vậy mà hình ảnh của Quốc Huy đang hiện diện rõ ràng trước mặt. Anh đi về phía tôi, tôi đưa tay về phía trước để chạm vào anh, khi cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ trên da thịt, tôi mới chắc chắn rằng Quốc Huy thật sự đã quay lại, đã không bỏ rơi tôi như ngày xưa.
“Em không nhớ tôi sao?” - Anh hỏi.
Tôi không đáp, chỉ bất động nhìn anh.
“Em còn ghét tôi sao?”
Tôi bất giác ôm chầm lấy anh, tôi chỉ muốn ôm lấy anh như vậy mà không thốt ra câu nào. Tôi bỗng dưng mừng rỡ vì anh đã xuất hiện, tôi sung sướng vì anh đã không rời đi, tôi vui vì anh không giống như anh của tám năm trước.
Anh đưa tôi về trước, ngồi trên xe, tôi mới nhận ta bản thân đã quá khích, đã không kìm chế đuợc cảm xúc. Anh một tay lái xe, một tay nắm lấy tay tôi, những ngón tay đan vào nhau, siết chặt.
“Vì sao em không ở nhà, vì sao bỏ đi cũng không mang theo điện thoại…” - Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Vì sao anh lại bỏ đi.” - Tôi hỏi nguợc lại, tâm trạng trùng xuống.
“Ông nội anh nhập viện, buổi sáng hôm đó anh nhận đuợc cuộc gọi từ Mỹ tức tốc đi ngay. Nhìn thấy em mệt mỏi như vậy nên không nỡ đánh thức, định sau khi đến nơi sẽ gọi về cho em, nhưng điện thoại em không thể liên lạc được.” - Anh vừa lái xe vừa nói.
“Là sự thật sao, em cứ nghĩ anh đã bỏ em mà đi cũng người khác.” - Tôi nhìn anh nói, thì ra anh có lí do, thì ra anh không hề muốn rời bỏ tôi.
“Mọi chuyện đã qua rồi, là lỗi của anh đã đi mà không nói trước. Lâm, anh sẽ không bỏ rơi em, dù bất kì chuyện gì xay ra, anh cũng sẽ không bỏ rơi em, em phải ghi nhớ cho thật kĩ.”
Tôi muốn giải thích về chuyện của anh Nam, nhưng nghe anh nói vậy cũng không nhắc đến nữa. Anh đưa tôi quay về căn nhà mà mẹ anh đã đuổi tôi đi, từ sau đêm đó anh vẫn như trước kia, vẫn là một Quốc Huy mà tôi cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh.
“Vết bầm này, em va vào đâu vậy hả?” - Anh nhìn thấy vết bầm trên cổ tay tôi, tuy đã mờ đi nhiều nhưng rất dễ nhìn thấy.
“Anh còn hỏi, không phải do anh gây ra.” - Tôi rút vội tay về đáp.
“Anh bị điên mất rồi.” - Anh kéo tôi ôm vào lòng, sau đó nhìn vào vết bấm trên tay tôi mà xoa xoa nhè nhẹ, rồi nhìn nó bằng ánh mắt đầy hối lỗi.
“Huy, ông nội anh đã khỏe chưa, sao anh không ở bên ông lâu hơn.”

“Thật ra chỉ là bệnh vặt, mẹ anh lại quan trọng hóa mọi thứ nên anh mới bay qua Mỹ. Ông nội anh thích cuộc sống bình dị, ông ấy rất thương anh và hiểu anh, biết anh thích cuộc sống tự do liền không hề trói buột.”
“Xem ra tình cảm của anh và ông nội rất khắng khít.” - Tôi nói tiếp, ngày xưa tôi chưa từng nghe anh kể là anh có một người ông rát tuyệt như vậy.
“Lần này sang Mỹ cũng không phải không có thu hoạch, anh đã kể với ông về em, ông rất hài lòng, nói là sẽ có một ngày bay về đây xem mặt cháu dâu.” - Anh hứng thú kể.
Tôi chóng tay lên cằm nhìn anh nói: “Ai nói sẽ làm vợ anh.”
“Bên ngoài còn ai tốt hơn anh sao?”
“Nếu có thì sao?”
“Anh sẽ cho hắn ta tuyệt tự.”
Tôi phun ly trà đang uống dỡ, cả hai phá lên cười, cái con người này thật biến thái.
Tôi thi đại học, đề thi rất khó nhưng tôi cũng hoàn thành kha khá, hy vọng điểm năm nay sẽ lấy thấp một chút. Anh luôn ở bên cạnh tôi, lo cho tôi từng miếng ăn ly sữa mỗi đêm tôi thức khuya học bài luyện thi. Tôi nói tôi sẽ ra phòng khách mở đèn học để anh ngủ, nhưng anh nhất quyết không chịu, nói sợ tôi ngủ quên ngoài ấy sẽ dễ bị bệnh, rồi sẽ ảnh hưởng đến kì thi, tôi đã cố gắng rất nhiều, anh không muốn tôi thất vọng.
Vậy là những ngày ôn luyện cũng đã qua, chỉ còn chờ kết quả thi nữa mà thôi. Thời gian tới tôi rất là rãnh rỗi, không đi học nữa, không đi làm chỉ ở trong nhà quanh quẩn đến ngán ngẩm.
“Hay em tìm việc làm thêm nhé, đợi đến khi có kết quả cũng một tháng.” - Tôi ăn cơm cùng anh mà nói.
“Em muốn làm công việc gì?”
“Phục vụ.”
“Sẽ gặp bọn dê xồm, không được.”
“Bán hàng.”
“Bán hàng chỉ đứng mãi không đuợc ngồi, không đuợc.”

“Rửa bát.”
“Tay em xấu đi, không được.”
“Lao công.”
“Lưng sẽ bị đau, không đuợc.”
Tôi đứng lên bỏ đi ra ghế sopha ngồi, công việc nào cũng không muốn, đúng là độc tài.
Anh bước tới ngồi bên cạnh tôi, miệng cuời rất tươi lộ ra cái răng khểnh rất duyên, anh an ủi: “Biết em ở nhà rất buồn, anh hứa sẽ tìm một công việc thích hợp với em, được không?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Bản thân tôi từng nghĩ ngay từ đầu tôi đến với Quốc Huy chỉ vì tôi căm hận anh, nhưng hiện tại sau khi trãi qua bao nhiêu tran trở tôi nhận ra mình yêu anh, tình yêu đó đã hóa giải được sự thù hận trong tôi. Anh đã không giống như một Quốc Huy ngày xưa mà cái tuổi trẻ bồng bột tôi yêu say đắm. Anh hiện tại khác lạ, tôi yêu sự khác lạ này, yêu anh cưng chiều tôi yêu anh luôn đứng về phía tôi, yêu anh vì anh yêu tôi.
Hôm đó anh có cuộc họp ở công ty, tôi vẫn ở nhà như mọi ngày. Trước khi vào cuộc họp, anh có gọi cho tôi, bảo tôi mang cơm đến công ty cho anh, vì có lẽ rất trễ anh hoàn thành công việc.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi vừa bước đến cửa đã nghe tiếng chuông. Là mẹ anh đến, tôi bâng khuâng một chút cũng mở cửa cho bà. Lần này cũng như những lần trước, bà đi một mạch vào mặc cho tôi chào hỏi, tôi đặt hộp cơm lên bàn, sau đó đứng đối diện bà.
“Cô vẫn như ngày xưa nhỉ, đeo bám con trai tôi, muốn hủy hoại tương lai của nó.” - Mẹ Quốc Huy nói.
Thì ra là bà nhận ra tôi, vậy mà vài lần gặp trước tôi cứ ngỡ cả anh và mẹ anh đều bỏ tôi vào quên lãng.
“Năm xưa còn tí tuổi đầu đã mang đứa bé ra uy hiếp con trai tôi, cô cũng không phải loại vừa đâu. Tôi nghĩ cô phải hận gia đình tôi đến thấu xương, sao có thể yêu đương với Huy được chứ.”
“Giữa yêu và hận thật ra đối với con khoảng cách rất mong manh. Dù sao mọi chuyện cũng trở thành quá khứ, con không muốn sống trong thù hận.”
“Vậy cô sẽ yêu một người đã bỏ rơi cô đang mang thai mà bỏ đi. Cô có thể yêu người đã cố tình khiến cô sảy thai, yêu kẻ đã giết đứa bé trong bụng cô.”
Tôi hơi rụt lùi về phía sau: “Tôi… không tin những gì bà nói, đừng đặt điều.”

“Cô biết người đàn ông này đúng không?” - mẹ của anh đưa một bức ảnh, người đàn ông rất quen mặt, đang chụp hình rất thân thiết với Quốc Huy.
“Cô đã hiểu chưa hả, cô vẫn có thể yêu đương với con trai tôi sao? Ha ha, yêu sao… cô cứ yêu đi.” - Bà ta nói xong, đặt bức ảnh xuống bàn mà bỏ đi.
Tôi càm bức ảnh trên tay, nước mắt bỗng dưng tuông rời. Tôi đưa tay sờ vào bụng mình, con của tôi là chính do người đàn ông đứng cạnh Quốc Huy đâm vào mà mất đi. Bọn họ thân thiết như vậy, là do anh ư… anh giết con của tôi, con của tôi và anh… chỉ vì tương lai ư… cái tương lai chết tiệt của anh quan trọng hơn sinh mạng của đứa trẻ còn chưa thành hình.
“Alo?” - Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi bắt máy.
“Giọng em sao vậy? Em đã đi chưa?”
“Em không sao, em đang chuẩn bị đi rồi.”
“Ừ, anh họp xong sớm, anh đợi em nhé.”
Tôi cúp máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại trong tay, con của tôi… bọn họ, thật tàn nhẫn.
Gạt đi dòng nước mắt, tôi mang cơm đến công ty cho anh. Anh ăn rất ngon lành và tỏ ra hạnh phúc, anh không nhận ra sự khác lạ của tôi, hoặc là tôi đang chính là một diễn viên đóng rất đạt.
“Lâm, ăn xong anh đưa em đi mua sắm. Vài ngày nữa anh đưa em đi dự tiệc của công ty, anh sẽ giời thiệu em với mọi người.”
“Loại tiệc tùng em không quen lắm.”
“Không sao, chúng ta đi thôi.”
Anh nắm tay tôi kéo đi, mọi người đều nhìn chúng tôi bàn tán, anh cũng không để ý, cứ thế ôm tôi đến bãi gửi xe.
Anh lái xe chạy trên đường, bỗng nhiên ba bốn chiếc xe hơi ép xe chúng tôi khiến anh phải tấp xe dừng lại. Bọn chúng bước xuống xe bao vây xe chúng tôi.
“Em ở yên trên xe, anh sẽ giải quyết chúng.”
“Đừng, bọn họ đông lắm.”
Anh không nghe tôi mà buớc xuống, một mình anh với mười mấy tên bịt mặt thật không thể cân sức. Anh bị bọn chúng khống chế, tôi cũng bị bắt đi, tôi và anh bị trói ở trong một căn nhà tối om, không một chút ánh sáng. Anh nắm lấy tay tôi, vẫn bình tĩnh nói.
“Anh có một món quà tặng em.”

“Lúc này anh còn nghĩ đến chuyện tặng quà.”
“Em lấy trong túi áo anh đi.”
Tôi đưa tay vào trong túi áo anh, một chiếc hộp hình vuông, tối quá nên tôi không thấy gì cả. Anh lại nói.
“Em đoán nó là gì?”
“Bánh đậu xanh.”
“Em nghĩ anh tặng em bánh đậu xanh sao?’
“Anh gây thù với ai, mà bị bắt thế này. Em còn rất nhiều việc cần thực hiện, chúng ta tìm cách trốn thui.”
Cánh cửa mở ra, bọn áo đen đi vào, tôi chóa mắt nhìn không rõ ràng phía trước. Ánh đèn mở sáng khắp căn phòng, anh hiện tại không bị trói, anh đứng lên chỉnh chu lại trang phục, sau đó cởi trói cho tôi, nhìn tôi mỉm cuời.
“Đua với em một chút.”
Tôi ngỡ ngàng dươi quang cảnh trước mắt đuợc đầu tư rất công phu.
Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nắm lấy tay tôi hiện tại. Anh đang đeo vào tay tôi chiếc nhẫn lấp lánh, anh quỳ dưới chân tôi, đôi môi nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp thổ lộ: “Em làm vợ anh nhé.”
Ngày tôi mong đợi cũng đã đến, tôi hằng ao ước, ngày đợi đêm mong người đàn ông sẽ cầu hôn tôi. Nhưng… mọi chuyện không như tôi nghĩ, không giống như kế hoạch tôi hằng đêm vạch ra. Tôi im lặng, nước mắt rơi… Tôi nhận ra, tôi càng căm hận anh, tim tôi lại càng yêu anh.
Tôi nhìn người đàn ông vừa cầu hôn tôi. Chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón áp út lấp lánh, tôi lau giọt nước mắt trên khoé mắt. Bàn tay rời khỏi lòng tay anh, chiếc nhẫn được tháo ra một cách nhẹ nhàng, tôi đặt nó vào tay anh nói thật rõ ràng: “Xin lỗi, anh không phải là lựa chọn của em.”
“Tại sao, không phải em yêu anh sao?” - Anh có vẻ ngạc nhiên, kéo bàn tay tôi lại khi tôi quay đầu bước đi
Tôi không quay đầu nhìn anh, bàn tay tôi bị anh siết chặt. Tôi sợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi lúc này. Tôi khẽ đáp, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng và dứt khoát.
“Tôi không ngờ anh ngu… đến như vậy? Anh nghĩ sao bao nhiêu chuyện trước đây, tôi có thể ngã vào lòng anh dễ dàng, anh thật biết suy nghĩ.”
Tôi giựt mạnh bàn tay ra khỏi tay anh, không nhìn về phía anh, cũng không muốn nghe anh nói câu nào, tôi bỏ chạy… như bỏ chạy khỏi quá khứ, tương lại và cả hiện tại.
Quảng cáo