Ngỡ Là Yêu

Chương 35: Chương #35



Huy Em thông báo sẽ đi công tác ba ngày, vì là việc quan trọng nên anh không thể thoái thác như những lần trước, mẹ anh lại đang bị bệnh, gánh vác công ty chỉ còn hai anh em. Anh lại tỏ ra không hề muốn xa tôi ba ngày, cứ nũng nịu như một đứa trẻ ôm lấy bụng lớn, vuốt ve bụng bầu căn tròn.
Chuyện của anh chị ba, tôi cũng không tiện nói lại với anh, tôi không muốn anh đã bận rộn lại còn bận tâm đến gia đìn tôi, vốn anh cũng chẳng biết họ, cũng là chưa từng gặp mặt. Tôi đang ngủ, lại nhận đuợc cuộc điện thoại từ anh chị, nhìn anh đang ngủ bên cạnh, tôi nhẹ nhàng rời phòng ngủ mà ra ngoài nghe điện thoại.
Hôm sau tôi giúp anh thu xếp một số quần áo và đồ dùng cho chuyến công tác xa. Khi anh rời đi, tôi cũng thay đổi trang phục mà rời khỏi nhà, đi đến chổ hẹn với anh chị. Anh chị tôi cũng thật lạ, tôi đã nói tôi không còn tiền và không thể giúp họ nữa, vậy mà lại một mực muốn gặp mặt.
Tôi đến nơi đã nhìn thấy anh chị đang ngồi đợi, tôi kéo ghế ngồi xuống, chị liền đẩy ly nước cam về phía tôi: “Em uống đi, biết em thích nước cam nên chị gọi sẵn cho em đây.”
“Anh chị tìm em có việc gì ạ? Hôm qua không phải em đã nói rằng tất cả tài sản của em đã đưa hết cho anh chị.” - Tôi nói, thuận tay uống một ngụm nước.
“Lâm, không phải vậy, chỉ chỉ muốn cảm ơn em đã giúp anh chị mà thôi.”
“Dù sao chúng ta cũng là gia đình, em cũng không thể ngồi yên nhìn anh chị gặp nạn.”
Tôi vừa nói xong thì cảm thấy khá choáng váng, toàn thân rã rời không còn chút sức sống. Phía trước bỗng nhiên nhòe đi, không còn nhìn rõ ràng mọi thứ. Tôi vẫn có thể lắng nghe tiếng thản thốt của chị, rồi ai đó bế tôi lên một chiếc xe hơi có mùi rất khó chịu. Tôi vẫn không thể nào mở mắt ra cho đến khi ngất lịm đi, không còn một chút cảm giác xung quanh.
Cơn co thắt đau đớn ở dưới bụng khiến tôi giật mình tỉnh giấc, xung quanh căn phòng sạch sẽ, giống như bên trong khách sạn. Tôi cố gắng đi về phía cửa nhưng cửa đã khóa chặt, ngồi xuống suy nghĩ đôi chút, không lẽ anh chị tôi lại muốn hại tôi?
Tôi nghe tiếng điện thoại từ bên ngoài, đúng là giọng của anh rễ, anh đang nói chuyện điện thoại, là tống tiền ư, vì tôi không muốn nhờ Quốc Huy nên anh chị phải lập ra hạ sách này, thật khó tin.
Câu chuyện tôi bị bắt cóc tống tiền này không diễn biến như trong phim hành động, thật ra nó còn đơn giản và nhẹ nhàng hơn tôi nghĩ. Tôi vẫn còn đang lo lắng ngồi không yên thì cánh cửa phòng được đẩy ra, Quốc Huy bước vào bên trong, tiến đến gần ôm tôi vào lòng mà nói: “An toàn rồi, đừng sợ.”
Tôi đưa tay ôm lấy anh, anh từng nố sẽ cho tôi cả thế giới, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ mẹ con tôi. Tôi tựa vào lòng ngực anh, mỉm cười hạnh phúc.
“Cảm ơn anh, đã bảo vệ em.” - Tôi nhẹ nhàng nói.
“Anh sao có thể làm ngơ khi em đang gặp nguy hiểm. Em luôn là tình yêu duy nhất của anh.”
Anh đưa đôi môi chạm vào môi tôi, tôi nhắm mắt lại đáp trả nụ hôn của anh. Anh nhẹ nhàng, ngọt ngào và triền miên, bờ môi anh lưu luyến không dứt.
“Hai người, đang làm gì ở đây hả?” - Giọng nói từ bên ngoài cửa, tôi như dứt ra khỏi sự thăng hoa.

Tôi nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa, mồ hôi nhễ nhãi, nét mặt chứa từng cơn mệt mỏi lo âu, đôi mắt lại hằng lên sự tức giận mà ẩn sâu bên trong đó chính là nỗi đau tột cùng.
Tôi lại nhìn người đàn ông đang ôm lấy tôi, bất giác rùng mình… chẳng lẽ tôi lại một lần nữa nhầm lẫn ư… thật ngu ngốc, anh đi công tác… làm sao có thể nhanh như vậy mà quay về. Tôi đã làm điều điên rồ gì ngay trước mắt cha của đứa con đang ở trong bụng?
“Huy… em… không phải…” - Tôi lùi về phía sau, nhất thời không biết phải nói ra điều gì.
“Là em đang gọi tôi… hay anh ta… hai người, nếu tôi không đến kịp hai người có phải sẽ đè nhau ra tại đây? Dơ bẩn, nhơ nhuốc…”
“Lỗi là do anh, Lâm có lẽ nghĩ anh là em.”
“Được, vậy anh nói tôi nghe đi, tại sao anh lại dám chạm vào vợ tôi hả… khốn nạn.”
Huy Em tiến lên một bước, bàn tay đầy uy lực mà đấm trực tiếp vào mặt Huy Anh, anh ta cũng không tránh né mà trực tiếp nhận cú đấm đến té ngã về phía sau, khóe môi bật máu.
“Huy, đừng đánh nữa… anh sẽ giết chết anh ấy mất.” - Nhìn thấy sự hung hăng của Huy Em, tôi ôm lấy tay anh cản lại.
“Cô, đừng chạm vào người tôi.” - Anh hất tay tôi ra, dùng sức quá mạnh liền khiến tôi té ngã.
Bụng tôi bắt đầu đau nhói từng cơn, như nén lại cơn tức giận, anh bế tôi ra xe đưa tôi đến bệnh viện. Cho đến khi bác sĩ đẩy tôi vào phòng cấp cứu, cho đến khi đứa bé phải sinh non, tôi vẫn không nhìn thấy anh đến thăm tôi lấy một lần.
Vì cả tôi và đứa trẻ đều yếu ớt nên tôi phải ở lại bệnh viện một tháng, con trai tôi cũng ở trong lòng kính thời gian đó. Anh không vào nhưng thuê người đến chăm sóc tôi, thời gian đó tôi đã gọi anh hơn 10 lần, nhưng chỉ cần nghe giọng tôi anh liền ngắt máy. Anh không cho tôi cơ hội giải thích, hoặc đã có quá nhiều chuyện phía sau mà anh đã không cần lời giải thích của tôi.
Tôi xuất viện, cô người làm bế em bé về nhà. Cũng đã lâu rồi tôi không quay về nhà, căn nhà hạnh phúc của vợ chồng tôi. Bước vào bên trong bao trùm sự lạnh lẽo, cô người làm cũng xin phép ra về vì anh chỉ mướn cô ấy chăm tôi khi tôi ở bệnh viện. Con trai tôi lại rất giống anh, tuy sinh non nhưng trong thằng bé khá khỏe mạnh và kháu khỉnh, tôi nghĩ khi anh nhìn thấy bảo bối này sẽ rất vui.
Tiếng mở cửa bên ngoài, tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Trước mắt lại chứng kiến cảnh anh và một cô gái ăn mặc thật gợi cảm đang hôn nhau trước cửa. Khi tôi mở cửa, bọn họ nghe tiếng động mà dừng lại.
“Cô ta là ai?” - Cô gái đứng bên cạnh anh nhìn tôi hỏi.
“Đừng quan tâm, chúng ta về phòng tiếp tục.” - Anh nhếch môi cười, đưa tay ôm lấy vòng eo cô ta.

“Hai người cứ tiếp tục tự nhiên, bên trong con chúng ta đang ngủ…” - Tôi quay đầu bước vào phòng.
Tôi ngỡ khi có tôi ở nhà, bọn họ sẽ ái ngại mà dừng lại. Nào ngờ những tiếng va chạm, tiếng rên rỉ, tiếng dục vọng phát ra thật rõ ràng bên tai tôi. Tôi bật khóc, đau lòng, yếu ớt… tôi từ từ thu dọn quần áo vào trong valy, nếu anh đã có cuộc sống mới… tôi cũng không phiền đến anh nữa.
Buổi tối, có lẽ anh cũng đã xong cuộc vui, tôi mệt mỏi nằm thiếp đi bên cạnh con trai. Khi tỉnh lại, đã hơn 8h tối, bên ngoài đã không còn những tiếng động như đâm vào tim. Tôi vừa muốn bước ra ngoài thì anh đã đẩy cửa bước vào.
“Valy, cô muốn đi đâu?” - Anh nhìn vào valy của tôi đặt ở góc cửa mà nói.
“Chúng ta ly hôn đi.” - Tôi đưa lá đơn ly hôn mà tôi vừa soạn sẵn về phía anh.
Anh cầm lá đơn trên tay, đôi môi nhếch cười nói: “Không hòa hợp… lý do nghe thật nực cười. Sao cô không viết, vì bản thân nhơ nhuốt, lên giường với cả anh chồng, khiến tôi phải ghê tởm.”
“Nếu anh muốn như vậy, tôi sẽ viết lại.”
Anh vò nát tờ giấy trên tay, siết chặt tay tôi hằn lên sự tức giận: “Ly hôn ư, cô có tư cách sao? Muốn bỏ đi sao? Cô đừng hòng, cô không được rời khỏi tôi.”
“Anh có thể không kí, tôi đơn phương ly hôn.”
“Cô vội như vậy, là để làm tình nhân của anh ta sao? Nói cô biết, dù yêu cô thế nào anh ta cũng không thể bỏ vợ con mà đến với cô.”
“Anh không cần quan tâm đến chuyện của tôi.”
“Nếu cô dám, đứa trẻ kia đừng mong có ngày gặp lại.” - Anh lạnh như băng, mang chăn gối ra ngoài phòng khách ngủ, bỏ mặc tôi và con trai trong sự tổn thương sâu sắc.
Tôi nằm bên cạnh con trai, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thấm ướt cả chiếc gối, con trai ngủ ngoan bên cạnh hãy cứ bình thản, một mình mẹ sẽ chịu đựng mọi thứ.
“Con chúng ta, vẫn chưa có tên. Em muốn anh đặt tên cho nó.” - Tôi ra ngoài uống nước, sau đó lại đi về phía anh đang nằm.

“Quốc Hưng.”
Anh vẫn nhắm mắt, nhưng lại đáp lời tôi.
“Cảm ơn.” - Tôi đáp rồi đi về phòng.
“Lâm.”
Tôi hơi khựng lại khi nghe anh gọi tên mình. Tôi vẫn còn nhớ nhung những cái gọi ngọt ngào mà anh dành cho tôi. Sao hôm nay nó lại lạnh lùng và khô khốc.
“Anh nói đi.”
“Người đàn ông trước kia đã bỏ em đi khi em mang thai là anh trai tôi?”
Tôi không đáp… thì ra trước kia anh vẫn chưa tận tường mọi chuyện sao? Và khi tận tường thì đã quá muộn ư, khi mà anh và tôi đã kết hôn.
“Và em vẫn yêu anh ta, em vẫn vươn vấn tình cảm của hai người.”
“Huy… anh…”
“Em đừng gọi tên tôi… cái tên đó trong tim em là anh ta, không hề có vị trí cho tôi.”
“Cuộc đời em… điều em hối hận nhất chính là gặp anh và hạnh phúc nhất cũng chính là gặp anh. Quốc Huy, một người phụ nữ nếu không yêu anh sẽ không bao giờ chấp nhận sinh con cho anh. Em và anh ta đã kết thúc từ khi anh ta bỏ đi, em và anh cũng kết thúc từ khi anh mang người phụ nữ khác bước vào tổ ấm của em.”
Tôi quay đầu bước đi trong sự im lặng từ anh. Tôi đã quá mệt mỏi, mọi chuyện phía trước tối đen như mực, để tìm kiếm một lối thoát thật quá sức.
Sau khi kiểm tra ADN giữa Quốc Hưng và anh, ông nội anh tỏ ra rất vui mừng vì cuối cùng ông ta cũng có một đứa cháu trai cho dòng họ. Tôi được ông công nhận mà không còn nghi kị, chỉ là tình cảm vợ chồng còn tệ hơn cả người dưng.
Tuy chúng tôi sau đêm đó không hề nói chuyện, cũng tránh mặt nhau nhưng anh lại rất chu đáo lo cho mẹ con không thiếu thứ gì. Có lần Quốc Hưng ngủ trong nôi, tôi cũng mệt lả người mà ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại nhìn thấy anh đang nựng Quốc Hưng mà mỉm cười, tôi cũng vờ như đang ngủ, không làm phiền khoảnh khắc của hai cha con.
Chuyện anh chị tôi, tôi cũng không truy cứu, dù sao mọi chuyện xảy ra cũng đi quá xa. Nhắc lại chỉ khiến tôi tự dằn vặt, chung sống với anh bao lâu vậy mà vẫn có thể nhầm lẫn.
Hôm đó tôi ra ngoài mua chút đồ lặt vặt cho Quốc Hưng, lại vô tình nhìn thấy vợ chồng của Huy Anh đang cùng nhau đi mua sắm ở siêu thị. Tôi liền né tránh, tự nghĩ thật nực cười, sau khi anh ta gây cho tôi bao nhiêu khó khăn, cướp mất hạnh phúc vốn có của tôi, nay vẫn cùng vợ con vui vẻ hạnh phúc. Ai cho phép anh ta gây ra cho tôi tổn thương đó.

Tôi lờ đi bọn họ, không ngờ lại gặp một người quen cũ. Cậu ta cũng đang hướng mắt về phía hai vợ chồng Huy Anh. Tôi nhớ lại về quá khứ của những năm tháng cấp 3, xem ra lại có trò vui.
“Xin chào, còn nhớ tôi chứ.” - Tôi bước đến gần Tuấn Tú.
“Lâm, đã lâu rồi không gặp.”
“Nghe nói sau khi học xong 12, cậu cũng đi du học phải không? Cậu về nước lâu chưa?”
“Vừa về mấy hôm trước, còn cậu, đã lấy chồng chưa.”
Tôi khẽ cười gật đầu, đưa chiếc nhẫn cưới trên tay về phía cậu ta: “Cậu đoán xem đó là ai?”
“Chắc chắn không phải Huy rồi.”
Tôi gật gù nhìn về phía vợ chồng Huy anh và Thiên An đáp: “Hiện tại, tôi là em dâu của anh ta.”
Tuấn Tú lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại vỗ vai tôi mà nói: “Cậu có thể mang hôn nhân ra làm phép thử sao, Quốc Huy cũng đã có vợ con… chuyện quá khứ không phải nên cho qua đi.”
Một người ngoài như Tuấn Tú lại còn nghĩ tôi đến với Huy Em vì lưu luyến Huy Anh, huống hồ chi người trong cuộc như Huy Em, chắc chắn vì suy nghĩ đó mà rất đau lòng. Tôi vì yêu anh mà ở bên cạnh anh, có lẽ điều này nói ra chẳng ai tin nỗi.
“Còn cậu, nếu quá khứ đã cho qua đi, sao còn nhìn anh ta bằng ánh mắt đó.”
“Đừng nói bậy, tôi cũng đã kết hôn rồi.”
Tôi bật cười: “Nếu cậu còn yêu anh ta như vậy, tôi sẽ giúp cậu. Tôi hiện tại không như cậu, quá khứ kia đã thoát ra từ lâu.”
“Giúp sao?”
Tôi gật đầu: “Không phải chúng ta cùng chung kẻ thù sao, ngày xưa mối quan hệ giữa tôi và cậu cũng không tệ mà. Tuấn Tú, cậu muốn anh ta… tôi sẽ cho cậu nguyên kiện.”
Xem ra, tình yêu của Tuấn Tú dành cho con người khốn nạn đó còn mãnh liệt và thủy chung hơn cả tôi, thật đáng ngưỡng mộ mà.
Quảng cáo