Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 5: Thịt đại hiệp





Cố Thanh Kiều ngồi ở chiếc bàn gỗ tử đàn lớn, cẩn thận nhấm nháp điểm tâm trên từng chiếc đĩa một



“Ăn ngon thật.” Cô ngửa mặt lên, cười rực rỡ, “Nguyên lai trong tết hoa đăng đồ ăn vặt bình dân lại ngon như vậy, sang năm ngươi nhớ dẫn ta tới nha!”



Đoàn Ngọc mỉm cười, từ chối cho ý kiến.



Cô tự nhiên không biết, điểm tâm đó đều là hắn ra lệnh ngự trù trong cung hạng nhất làm cho tốt, lại phái hắc y cưỡi roi thúc ngựa đưa đến chỗ này. Mới vừa rồi cô xuống lầu mua đồ ăn vặt, dọc theo đường đi gặp đều là nhóm hắc y ra vẻ làm thương nhân, đồ ăn mua được hiển nhiên là vô cùng ngon .



Hắn từ thuở nhỏ phòng người đã quen, không ăn được đồ người lạ làm, cũng không muốn cô ăn.



“Ngươi biết không?” Thanh Kiều cắn một cái bánh hoa cúc, căng phồng chu miệng lên, “Nếu như không gặp ngươi, tương lai của ta hơn phân nửa phải làm ni cô.”



“Nga?” Hắn nhíu mày, mắt mang ba phần tà mị, “Nguyên lai Tiểu Kiều đã mê luyến ta như vậy, không phải ta không lấy chồng?” .



“Phi!” Thanh Kiều phun vào hắn, “Ảo tưởng, ta chỉ là tính toán phải như thế nào mới sẽ không bị gả ra ngoài – – ngươi nói trừ bỏ xuất gia làm ni cô, còn có cái biện pháp tốt gì đây?”



“Đây là cái đạo lí gì?” Hắn lắc đầu, thật sự không hiểu cô đang suy nghĩ gì, “Chẳng lẽ gả cho ta thì có thể?”



“… Ngươi là thí sinh tốt nhất.” Thanh Kiều buông đũa xuống, xa xa nhìn hắn cười khanh khách .



“Bởi vì ta sẽ không yêu ngươi, ngươi cũng sẽ không yêu ta, loại người như ngươi, vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình.”




Cô nâng má phấn, trong mắt có ánh sáng rực rỡ linh động, giống như đôi trân châu đen ngàn vàng khó mua.



“Yêu, đó là cái gì?”



Hắn cũng cười với cô, miệng cười ôn nhuận như ngọc.



Thở dài, Cố Thanh Kiều vỗ vỗ mặt mình, khuyên bảo bản thân mình không nên cùng hắn tức giận.



“Yêu là thật thích thật thích một người, cô ấy vui vẻ, ngươi liền vui vẻ; cô thương tâm, ngươi liền thương tâm theo; thế giới của ngươi có một nửa đều là của cô ấy, hạnh phúc của cô ấy là hạnh phúc lớn nhất của ngươi- – ta nói, ngươi nghe có hiểu không?”



Đoàn Ngọc bày ra khuôn mặt không cho là đúng: “Thế giới của ta từ trước tới nay đều để bản thân mình nắm trong tay, như thế nào để người khác thao túng hỉ nộ ái ố được?”



Biết ngay thằng nhãi này sẽ như vậy mà, Thanh Kiều trong lòng thầm mắng, chủ nghĩa tự cao như thế, sớm hay muộn cũng sẽ bị ông trời báo ứng.



“Vương gia, ta vừa hay biết một công tử tên tương tự ngươi.” Dưới ánh nến, trên mặt cô tươi cười như mật, “Y trước kia cũng không biết yêu là cái gì , thẳng đến ngày nào đó gặp một thiếu nữ tựa thiên tiên, y yêu thiếu nữ đó, gọi cô là thần tiên tỷ tỷ, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, vì cô ăn thật nhiều gian khổ, mắc rất nhiều tội – – nhưng mĩ nhân trong lòng lại có người khác, căn bản khinh thường không muốn liếc hắn nhiều hơn một cái. Ngươi nói nếu ngươi là y, sau này nên làm cái gì bây giờ?”



“Thần tiên tỷ tỷ kia tên là gì?” Đoàn Ngọc hồ nghi nhìn về phía cô, “Thật có diện mạo so được với thiên tiên? Ta thế chưa nghe nói qua?”



Thanh Kiều cười ngất.



“Mĩ nhân họ Vương tên Ngữ Yên, con gái nhà nghèo, vương gia tất nhiên chưa từng nghe qua.” Cô nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng nghẹn ra một câu.



Đoàn Ngọc từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Nếu không thể giữ ở bên người, như vậy liền để cho bọn họ hết thảy biến mất, mắt không thấy lòng không bận.”



Hắn lúc nói lời này phi thường bình tĩnh, Thanh Kiều đột nhiên cảm giác lòng bàn chân dựng đứng, một cỗ cảm giác mát lạnh làm cho người ta sợ hãi , từ từ hướng lưng bò đi.



“… Như vậy sao được? Ngươi phải nói, hạnh phúc của Vương cô nương sẽ là hạnh phúc của ngươi , chỉ cần Vương cô nương vui vẻ, ngươi liền vui vẻ nha…” Thanh Kiều ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, miệng nho nhỏ nói thầm .



“Nha đầu ngốc.” Đoàn Ngọc cười tà liếc cô một cái, “Vật ta cần, chưa từng không chiếm được trong tay !” Thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cứ như vô tình thêm một câu: “… Vậy còn ngươi? Có phải yêu người khác hay không ?”



“Ai?” Thanh Kiều sửng sốt, vội vàng khoát tay: “Ở đây? Không có không có! Ta mới lớn nha?”



Đoàn Ngọc khẽ ừ, chậm rãi dựa vào ghế.



Đáy mắt kia lóe lên một tia đắc ý nhỏ không thể thấy, lặng yên mất đi.



Ăn xong đĩa điểm tâm cuối cùng , Đông Hỉ tri kỷ báo lại: “Tiểu thư, sắc trời đã tối, đã tới lúc hồi phủ .”



Thanh Kiều vâng vâng dạ dạ gật đầu, một đôi mắt hạnh vụng trộm liếc về phía Đoàn Ngọc, kỳ vọng hắn nói tiếp.




Đoàn Ngọc lại dương như không thấy, lập tức thảnh thơi uống trà, ánh mắt xa xa, đầu hướng ngoài cửa sổ. Ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, bọn thị vệ đều không phát ra thanh âm, cúi đầu không dám lên tiếng.



Cô bỗng nhiên phát giác, có lẽ vị vương gia này cũng không giống như bề ngoài xuất trần thoát tục, ngược lại ẩn ẩn phát ra cảm giác áp bách, nói không chừng là một nhân vật nguy hiểm.



“Nán lại thêm chút đi, đêm nay trăng đẹp như vậy, không phải ngày nào cũng có thể thấy.”



Tốt lắm, im nửa ngày, Đoàn Ngọc mở miệng, vẻ mặt lạnh nhạt.



Ánh trăng ở trong không trung, lệ rơi đầy mặt, tiểu tử, ngươi rốt cục đã chú ý tới ta. (Nguyệt lão, ông thật đáng thương)



Thanh Kiều bĩu môi, có chút không tình nguyện: “Về muộn quá không hợp với cấp bậc lễ nghĩa cho lắm, phụ thân biết sẽ trách móc – – hơn nữa, đi đêm không an toàn.”



“Cô cũng biết cấp bậc lễ nghĩa?” Đoàn Ngọc hướng cô kinh ngạc quay sang, một đôi mắt phượng như cười như không, “Ta còn tưởng rằng cô chỉ biết ăn thôi!”



Thanh Kiều trong lòng biết hắn cố ý chế nhạo, đành phải má phấn cổ nhỏ giữ im lặng, gáy ngọc thẳng tắp dưới ánh trăng , có phần ngây thơ không nói ra được .



“… Cha cô sẽ không trách cứ .” Đoàn Ngọc thanh âm lập tức nhu hòa, “Việc đi đêm cô càng không cần lo, chỉ cần có ta ở đây, cô quyết sẽ không có nguy hiểm gì.” Nói xong hướng một nam tử áo đen bên người vuốt cằm ý bảo: “Ngươi lộ hai cánh tay ra cho Cố tiểu thư nhìn xem.”



Hắc y kia tiếp nhận mệnh lệnh, kéo vạt áo, Thanh Kiều chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua, còn chưa hoàn hồn, hắc y nam đã vững vàng đứng trở lại tại chỗ, trong tay còn có thêm một cành hoa hòe vẫn còn tươi.



Thanh Kiều nhận ra đó là của cây hoa hòe ngoài lầu các, từ nơi này đến đó ít nhất phải mất năm mươi bước, không khỏi “Ồ” một tiếng.



Hắc y nam lập tức đem vật cầm trong tay nhẹ nhàng đánh xuống chiếc ghế dài khắc hoa bên cạnh, chỉ nghe “ầm ầm” một tiếng, ghế tứ phân ngũ liệt, mà cành hoa hòe lại hoàn hảo không chút hao tổn.



Thanh Kiều lập tức đứng lên.



“Đại hiệp, ngươi tên là gì?” Cô nhanh chóng vọt tới hắc y nam trước mặt, trong mắt lóng lánh sự sùng bái.



“Tiểu nhân họ Kiều tên Phong.” Hắc y nam hướng cô vừa chắp tay, vừa thái độ kính cẩn.



“Kiều Phong?” Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, hắc y nam quần áo đã bị Thanh Kiều chặt chẽ túm ở trong tay, chết cũng không chịu nới ra, “Ngươi ngược lại thật sự là Kiều Phong? Trời ạ ta cư nhiên nhìn thấy nhân bản Kiều Phong! Ta nói nơi này tại sao có thể có Đoàn Dự đây, không nghĩ tới lại còn có một Kiều Phong? ! Kiều đại hiệp, ngươi từ Cái bang đi ra sao? Nhị đệ Hư Trúc nhà ngươi ở nơi nào? Đúng rồi ta thập phần muốn gặp A Chu, ngươi an bài cho ta một cơ hội – – ah…”



Lời còn chưa dứt, miệng của cô đã bị người lấy tay áo ngăn chặn, nhẹ nhàng một cái về tới bên cạnh bàn.



“Nguyên lai Tiểu Kiều quen biết thuộc hạ của bản vương?” Đoàn Ngọc thu tay, bất động thanh sắc nói.



Hắc y nam chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu dọc theo huyệt thái dương nhỏ xuống.



Thanh Kiều hai tay bị chế trụ, lắc lắc thân mình lớn tiếng ồn ào: “Cởi quần áo của hắn ta liền biết là phải hay không, ta biết trước ngực hắn có hình xăm một cái đầu sói…”



Hắc y nam nhất thời cảm thấy mất hết can đảm.




“Hình Tứ, nghe Cố tiểu thư nói, cởi quần áo của hắn, nhìn xem có hình xăm không?” Đoàn Ngọc mặt không chút thay đổi phân phó , đáy mắt hiện lên một đạo cực lãnh âm u.



Chỉ nghe “Xôn xao” một tiếng, áo choàng hắc y nam nhân bị một xẻ làm hai, lộ ra cơ ngực tinh tráng rắn chắc .



“Hồi bẩm vương gia, Kiều Phong trên người không có hình xăm.” Một hắc y nhân khác tiến lên bẩm báo, ngữ khí nơm nớp lo sợ.



Thanh Kiều rất là thất vọng,thở dài một hơi.



“Nguyên lai lại là một cái tên tương tự…” Cô cúi hạ đầu, hậm hực hờn dỗi lầm bầm lầu bầu, “Ta thực ngu xuẩn, làm sao có thể tưởng là mình xuyên đến thế giới võ hiệp đi ?”



Đoàn Ngọc chỉ nghe nửa câu đầu, thấy cô như thế thất hồn lạc phách, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ôn nhu hỏi: “Cái tên Kiều Phong kia , là người thế nào của cô? Đối với cô rất quan trọng sao?”



“… Rất quan trọng.” Từ góc độ của tầm mắt, Thanh Kiều nhìn thấy rõ thân hình cương trực xích bạc của hắn, hơi hơi nhắm chặt mắt, “Hắn là một danh sư truyền kì về chế biến thức ăn, đặc biệt am hiểu làm tỏi giã thịt luộc, ta rất muốn ăn đồ ăn hắn nấu, đã từ lâu rồi.” Đoàn Ngọc nhẹ nhàng “Nga” một tiếng, nới lỏng lực đạo ở tay cô, thuận thế ôm cô hướng trong lòng: “Nguyên lai có đại hiệp tinh thông trù nghệ như vậy, ta chưa từng nghe nói qua. Bất quá không quan hệ, ta lập tức phái người đi tìm, cô cũng không cần phải thương tâm như vậy.”



Thanh Kiều hữu khí vô lực gật đầu, xem như ngầm đồng ý.



Phái người đem Cố Thanh Kiều trở về Thượng Thư phủ, Đoàn Ngọc lẳng lặng ngồi ở Vong Trần các, thưởng thức một chiếc thanh bội tinh xảo .



“Hình Tứ.” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh nhạt phân phó hắc y nhân bên cạnh , “Ngươi đi phát xuống lệnh truy nã, tra rõ cả nước, toàn bộ nam tử nếu trước ngực có hình đầu sói , lại vừa đúng họ Kiều – – giết không tha.”



Hình Tứ lĩnh mệnh, tức khắc lui xuống.



Đoàn Ngọc nhìn theo hắn rời đi, trong lúc vô ý thoáng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, thuận miệng nói:



“Đêm nay ánh trăng thế nào xấu xí như vậy ? Thực nên chém đi làm lại một cái khác.”



Năm nay tết hoa đăng tối muộn , ánh trăng tâm tan nát dưới đất, thế nào cũng áp sát không đứng dậy.



Nó cùng cái nam tử tên là Kiều Phong kia, đều cảm thấy sợ hãi, sợ hãi trước nay chưa từng có .



Một trận gió thổi qua, hai người bọn họ đồng thời run lập cập.



Rất lạnh nha.