Ngõ Ô Y

Chương 10: Đông Phủ (1)



Ngày Lý Sở lên đường ra Bắc.

Hậu viện Lý gia chong đèn sáng rực từ đầu canh tư, lần này nam chủ nhân đi không rõ bao giờ mới về, vì vậy phải chuẩn bị thật đầy đủ, quần áo vớ giày dùng bốn mùa, tay nải chăn đệm, vật dụng sinh hoạt hằng ngày, từ thứ lớn như xe ngựa đao kiếm cho đến nhỏ như nhẫn ngọc đều phải phân loại đặt trong từng rương một, có tổng cộng ba chiếc xe, ngoài ra còn nhiều quà quê gửi tặng thượng cấp và đồng liêu, lại chất đầy hai chiếc xe.

Hơn nữa, Tiểu Thất còn dặn Hồng Phất chuẩn bị áo cơm đồ dùng cho mấy người Chu Thành, không phải nàng định hối lộ người bên cạnh hắn mà đấy là những việc cơ bản của nữ giới chốn hậu viện, bình thường ở Ngô gia, giúp lão gia chuẩn bị hành lý cũng làm thế.

Đến đầu canh năm, tiền viện tới báo đã chuẩn bị xong xe ngựa, Lý Sở chào tạm biệt Vương ma ma, lại dặn Tiểu Thất phải chăm sóc bà ấy nhiều vào, rồi sau đó mới sải bước đi ra ngoài.

Một già một trẻ đứng trước cửa thùy hoa, sau lưng là nửa sân nha hoàn bà tử, trông cảnh đúng là chia tay đầy bịn rịn.

Mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất ở đầu đường, mọi người mới phân tán.

Tiểu Thất đỡ Vương ma ma định đưa bà về phòng, xuân hàn trời lạnh, hơn nửa đêm bà cụ đã phải dậy sớm bận trước bận sau, cũng thực làm khó bà.

Hai người vừa rẽ vào con ngõ ở Tùng Bách viện thì nghe thấy phía sau có người đuổi theo.

“Ma ma, nương tử, ở Đông phủ truyền tin tới, nói đầu trưa mai sẽ vào kinh.” Người đến là bà Tạ.

Vương ma ma nghe thế thì ngẩn người, ngay đến Tiểu Thất ở bên cạnh cũng sững sờ, trong thoáng chốc chưa tải nổi Đông phủ là ai, sau đó mới sực nhớ ra, ý bẩm gia chủ ở Tần Xuyên đã đến.

Nơi bọn họ ở bây giờ chỉ là viện phụ của Lý trạch, còn Lý trạch thực sự to hơn nơi này nhiều, đó mới là phủ đệ của Lý gia Tần Xuyên tại kinh thành, bình thường bỏ trống, vì người nhà họ Lý chủ yếu đều ở Tần Xuyên.

“Nhanh, nhanh gọi tướng quân lại.” Vương ma ma lập tức sai người đuổi theo Lý Sở, gia chủ đến, nếu lúc này hắn đi thì khác gì không nể mặt người ta, có gì cũng phải tiếp đón xong rồi mới hẵng đi.

“Ma ma chớ sốt ruột, tin là đưa đến tay tướng quân, nghe nói lần này Trưởng công tử dẫn đội ngũ, vừa nãy tướng quân đã cho người đi đón, dặn ta đến báo lại với ma ma, phải cho thêm người sang Đông phủ quét tước.”

“Đúng rồi, nhân lúc người trong viện còn chưa đi hết thì gọi tất cả tới Trúc Khê các, ta cũng sang ngay.” Vương ma ma có vẻ sốt ruột, khoanh hai tay lại, chân mày nhíu chặt, một lúc sau mới kéo Tiểu Thất đến Trúc Khê các.

Nhờ có Tiểu Thất ở bên góp ý nên đến giờ ăn sáng, Vương ma ma đã bố trí xong. Hậu viện có mấy chục người mà chỉ giữ lại ba bốn người phục vụ, còn lại được phái đến Đông phủ quét dọn, ngay tới Thanh Liên và Hồng Phất cũng không thể may mắn trốnthoát.

Bữa trưa và tối ăn ở viện Tùng Bách của Vương ma ma, thứ nhất là ít người, thứ hai là ma ma muốn nói cho Tiểu Thất biết những người ở Lý gia.

Lý thị Tần Xuyên cũng giống Mạc gia Trường Ninh, cùng là đại gia tộc trải dài trăm năm. Lý thị có xuất thân từ vương tộc, gia thế cao quý, hiện tại đứng đầu gia tộc là Lý Đạo Cần – đời Lý thị thứ hai mươi bảy, em trai ruột của ông nội Lý Sở. Vì ông nội Lý Sở qua đời sớm nên vị trí chủ nhà mới đến lượt Lý Đạo Cần. Dưới gối Lý Đạo Cần có một nam hai nữ, hai người con gái đều gả vào họ hàng vương thất, con trai cũng cưới vợ danh môn vọng tộc nhưng chỉ có hai người cháu trai, một là Trưởng công tử Lý Hạ, người còn lại là thứ xuất Tam công tử Lý Húc. Vì con cháu ngày một thưa thớt, Lý Đạo Cần rất coi trọng con trai cháu trai của người anh đã mất, mà bên đó chỉ có một mạch, đến đời Lý Sở cũng chỉ có mình hắn là nam, cha Lý Sở đã tử trận trong trận Tây Bắc giành lại Tây Lư năm xưa, mẹ hắn uất ức đổ bệnh, không lâu sau bệnh nặng qua đời, Lý Đạo Cần lập tức đón cháu trai đến, nuôi dạy cùng cháu ruột nhà mình, nên dù Lý Sở không phải thuộc mạch chính nhưng cũng là người trong tộc, cũng có địa vị ở Tần Xuyên, chỉ là về sau hắn trở nên ương ngạnh, không quá gần gũi với bọn họ.

Nói rõ về quan hệ mấy đời nhà họ Lý, Vương ma ma lại kể đến hậu viện.

Thê thiếp nhà giàu tất nhiên chẳng ít, như cha của Lý Sở có hai di nương.

Bản thân Lý Sở cũng là một thê một thiếp thì nói gì đến những anh em chú bác kia.

Trưởng công tử Lý Hạ có một thê ba thiếp, bên dưới có ba gái một trai, chính thê sinh hai cô con gái, Phàn di nương sinh một gái một trai, ngoài ra có hai thị thiếp chưa sinh nở.

Tam công tử Lý Húc một thê hai thiếp, dưới có ba trai một gái, chính thê sinh hai trai một gái, thị sinh một trai, một người thiếp khác đến nay vẫn chưa sinh.

Lên kinh lần này là cả nhà trưởng công tử Lý Hạ cùng thê thiếp của tam công tử Lý Húc, ngoài ra còn có hai cô con gái của Lý gia, một người là thất cô nương Lý Lan Nhược – em gái ruột của Lý Hạ, một người khác là bát cô nương Lý Hề Nhược – em gái ruột của Lý Húc.

Mục đích lên kinh lần này là để tiễn hai cô gái nhà họ Lý xuất giá, nghe nói hôn sự chỉ mới định gần đây, thành thân cũng thật đột ngột – theo Tiểu Thất đoán, có thể có liên quan đến chuyện tai họa ở kinh thành lần trước.

Đầu mối trên bàn cờ chính trị luôn tìm thấy ở hậu viện.

***

Đến trưa ngày hôm sau, giờ Tỵ một khắc, đại đội ngũ Lý gia đã tới.

Ba chữ “bận ngập đầu” chưa đủ để hình dung trạng thái của Tiểu Thất, phải làm lễ với các thím các em chồng, lại phải tặng quà ra mắt cho các cháu nhỏ, sau đó là nhận lễ gặp mặt của hai chị dâu, thêm nữa lần này kéo đến một đống họ hàng, chỉ mỗi việc nhớ mặt điểm tên thôi cũng khiến nàng cảm thấy não mình không đủ sức chứa.

Mà đó vẫn mới là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là ở cuối, thân là tiểu bối ắt phải bố trí nơi ăn chốn ngủ cho các nàng đâu ra đấy, không được trọng bên này nhẹ bên kia, thay phiên phục vụ mấy viện liên tục, cuối cùng còn phải tiếp ăn tiếp chuyện, mà tiếp ăn tiếp chuyện tức là nàng phục vụ người ta ăn, nghe nhà người ta nói chuyện, cũng đành chịu, nàng bối phận nhỏ, phân vị lại còn thấp.

“Ta còn bảo sao Diên Sơ cứng đầu thế, thì ra là có mỹ nhân như họa bậc này kia mà.” Phàn nương tử là di nương của Trưởng công tử Lý Hạ, dưới gối có một nam một nữ, nhất là khi con trai còn là con nối dõi duy nhất hiện tại của Lý Hạ, nhìn thái độ của người xung quanh với nàng ta là có thể nhận ra, xem chừng là người rất được sủng ái, diện mạo cũng yêu kiều thướt tha, lại khéo ăn khéo nói, trong các nữ quyến thì nàng ta là người nói nhiều nhất.

“Còn không phải sao, Tam ca của cậu ấy còn khiến ta bận rộn cả lên đây này.” Tiếp lời là Triệu thị – phu nhân của tam công tử Lý Húc, “Đại tẩu à, xem ra hai ta đã uổng công rồi.” Câu này là nói với Mai thị – phu nhân của trưởng công tử Lý Hạ.

Sau khi Triệu thị, Mai thị biết Ngô Thành Quân qua đời thì rất nôn nóng muốn gả cô nương ở nhà mẹ đẻ mình cho Lý Sở, thế mà Ngô gia lại còn giữ lại nước đi này.

Mai thị mỉm cười gật đầu, mắt phượng hé mở, đánh giá Tiểu Thất ngồi bên dưới, quan sát xong lại liếc nhìn Phàn di nương bên cạnh, nghĩ bụng nha đầu này có dáng dấp như vậy, lại nhìn phong cách làm việc hôm nay, nàng ta chỉ mới đến mà lại có thể chăm sóc từng người một cho cả gia đình đông đảo như vậy, e không phải là Phàn di nương thứ hai, tương lai có khi khéo cũng thành chủ mẫu phòng năm (Lý Sở xếp thứ năm trong nhà), cũng chẳng hay cô em họ ở nhà ngoại nàng ta có thể đối chọi được với chủ nhân như vậy không.

Mấy chị em đang tán gẫu thì bỗng một tiểu nha đầu mặc áo kép màu hồng đào vén rèm vào thưa, nói rằng Ngũ công tử phái người đến vấn an các tẩu, nhân tiện mời Ngô nương tử quay về Tây phủ một chuyến, Lưu phi ở Trang vương phủ sai người đến đưa thiệp.

Mọi người nghe thế thì lên tiếng trêu vài câu, nói chắc hẳn là Diên Sơ đau lòng, sợ các nàng bắt nạt nương tử nhà hắn nên mới gọi về sớm.

Mai thị thuận nước đẩy thuyền, bảo trời cũng không còn sớm, mọi người đi xe mệt nhọc, cũng nên về nghỉ ngơi thôi, sau này vẫn có thời gian gặp mà.

Trưởng phòng đã lên tiếng, người dưới đâu thể phản bác, lúc này cả phòng mới giải tán.

Tiểu Thất bối phận nhỏ, thân phận lại thấp, nhún người chào từng người một, đợi mọi người đi hết thì mới ra khỏi nhà chính, Hồng Phất đang chờ dưới hiên, thấy nàng đi ra lập tức tiến tới đỡ.

“Hôm nay nương tử vất vả rồi.” Đây cũng là lần đầu Hồng Phất chứng kiến “chiến trận” lớn nhường ấy, ngày trước khi Ngô Thành Quân vào cửa, ở Tần Xuyên chỉ có mỗi Lý Húc đến hỗ trợ, không có nội quyến đông đảo như này tham dự, lúc đó nàng ta còn nghĩ bụng, hẳn Lý gia Tần Xuyên cũng chỉ thế mà thôi, nay mới thực sự được mở mắt biết thế nào gọi là danh môn vọng tộc, đừng nói ăn mặc chi tiêu của chủ nhà, mỗi ăn mặc chi tiêu của nha hoàn bà tử cũng hơn hẳn nương tử nhà các nàng.

“Giờ thì đã là gì, sau này còn dài dài.” Tiểu Thất uể oải, bận rộn cả ngày cũng chỉ ăn được chút điểm tâm, giờ đi đường còn thấy phiêu phiêu, trước đó giận hắn còn nghĩ chẳng thà đến Tần Xuyên đi, nay nhìn lại, quả nhiên ở cạnh hắn vẫn thoải mái hơn.

“Chân nương tử bị làm sao vậy?” Sao đi mà cứ khập khiễng thế?

“Đi tìm tiểu công tử ở phòng ba, bất cẩn vấp phải bồn hoa, lúc ấy không thấy gì, giờ mới thấy đau, chắc là trật khớp rồi.” Đây có được xem là ‘còn chưa thắng trận thân đã tàn’ không?

“Còn xa lắm mới về đến Lan Thảo đường, hay để em đi gọi kiệu nhỏ đến?” Hồng Phất nói.

“Đi có mấy bước, gắng tí là đến thôi, để người nhìn thấy lại nói ra nói vào.” Thực ra Tiểu Thất cũng muốn ngồi kiệu, nếu ở Tây phủ thì cũng ngồi rồi, cùng lắm cũng chỉ bị ma ma rầy vài câu, cũng chẳng làm sao.

“Thế để kiệu chờ bên cửa ngách, ra khỏi Đông phủ thì ta ngồi.” Hồng Phất cũng nhanh nhẹn.

“Được.” Càng đi càng đau, thực sự không gượng nổi.

Hồng Phất đỡ nàng vào hành lang ngồi nghỉ rồi chạy vội vào hẻm, đến Tây phủ tìm kiệu.

Nơi này là chỗ tiếp giáp giữa Đông và Tây phủ, bên kia bức tường là Tây phủ, đi về phía Nam có hẻm nhỏ thông với cửa ngách ở góc, tiện đi lại giữa hai phủ. Bình thường cửa luôn khóa, không có ai lui tới, chỉ hai ngày nay mới mở cửa ngách để người làm trong phủ qua lại, giờ trời đã tối, bên Đông phủ cũng đã đâu vào đấy, trong ngõ hẻm không một bóng người, Tiểu Thất ngồi đây cũng không sợ bị ai bắt gặp.

Vừa đấm bóp chân, vừa nghĩ xem ngày mai đến thỉnh an phải đem theo quà gì, đang thất thần thì chợt thấy có chiếc bóng đung đưa dưới chân, nàng thót tim, ngẩng đầu lên thì lại trông thấy vị phu quân đại nhân của nàng.

Xem ra hắn cũng phải ứng phó cả một ngày mới được về.

“Sao lại ngồi đây?” Bận bịu một ngày, Lý Sở định đi tắt qua ngõ về Tây phủ, nhưng từ xa trông thấy người ngồi trong hành lang sau rừng trúc có vẻ giống nàng, thế là bèn đi đến, không ngờ đúng là nàng thật, “Cũng không dẫn theo ai.”

Cả ngày mệt nhoài, vừa thấy hắn lại chẳng hiểu sao bỗng thấy tủi, xem ra phụ nữ rất dễ nảy sinh lệ thuộc với người đàn ông mà mình thân mật, đúng là không sai, “Bị trật chân, Hồng Phất đi tìm kiệu rồi.”

Nhìn xuống chân nàng, thấy nàng mệt ra mặt nên cũng không trách cứ, chỉ nhấc chân chuyển chỗ, đứng yên bên trái nàng – vừa khéo đấy là chỗ gió lùa.

Tiểu Thất cũng phát hiện ra chi tiết nhỏ này, ấm áp len lỏi từ đáy lòng, bỗng nghĩ người này không phải là không có ưu điểm.

Định mở miệng bảo hắn ngồi thì bị một loạt tiếng bước chân cả lấp – đến từ bên kia rừng trúc.

Kèm tiếng bước chân là tiếng người nói chuyện, nghe giọng có vẻ là một nam một nữ, theo tiếng đến gần, cuộc đối thoại cũng ngày một rõ.

Giọng nam tương đối lớn, “Còn nói gì mà bị ép, ta thấy mắt nàng dán chặt lên người Tam ca, cũng chẳng thấy người ta nhớ nhung gì nàng, tam tẩu nghiêm khắc là vậy mà Tam ca lại cho Phượng di nương điền trang tốt đến thế, sao không thấy cho nàng, nhưng chuyện vất vả mệt nhọc gì cũng có phần nàng.”

Giọng nữ khá chói tai, “Có thể hạ giọng tí được không, không sợ người ta nghe thấy hả? Tam gia đối xử với ta thế nào không cần huynh bận tâm, ta có cuộc sống của ta, khổ hay không cũng do ta tự chọn, không cần huynh giúp, cũng không cần huynh thương hại.”

Người nam tức giận: “Ta làm gì có thời gian thương hại nàng, chẳng qua là thấy nực cười, không biết phân lượng bản thân, tưởng ai cũng là Phàn di nương, chẳng nhìn xem hậu viện phòng lớn, phòng ba có bối cảnh ra sao, ngay đến tiểu nương tử của ngũ ca Tây phủ cũng là con cái nhà họ Ngô ở Du Châu, còn nàng có xuất thân gì?”

Người nữ hừ lạnh, “Đừng có so sánh ta với cái người ở Tây phủ, ta cũng chẳng cản đường ai, sau này dù con gái Triệu gia hay Mai gia vào cửa thì người khổ cũng là nàng ta.”

Nghe lời này, Tiểu Thất không khỏi trầm ngâm, chẳng trách hôm nay thấy Triệu thị và Mai thị có vẻ là lạ, thì ra là chòng chọc vị trí chính thất của hắn.

Người nữ lại nói, “Huynh cứ chờ mà xem, đợi hai vị tiểu thư xuất giá, chắc chắn phòng lớn phòng ba sẽ đưa người ở Tây phủ về Tần Xuyên, đến lúc đó, nàng ta có mọc tám cánh cũng không bay ra nổi sông Phượng Minh.”

Người nam thở dài: “Càng ngày nàng càng không giống Thu Vi mà ta biết, tiểu nương tử của Ngũ ca chọc ghẹo gì nàng mà lại nguyền rủa người ta như thế?”

Người nữ dừng chân, giọng bỗng bé lại, “Không phải ta thay đổi mà thực tế là vậy. Nàng ta đẹp, làm việc chu toàn, săn sóc chu đáo, biết lấy lòng người khác, người xưa có câu cây mọc thành rừng cũng bị gió thổi bật rễ, người ta có thể để nàng ta sống tốt được không? Huynh không biết hôm nay ở trong viện nàng ta bị ra oai thế nào, đứng cả một ngày trời không uống được hớp nước, còn phải ra vẻ tươi như hoa, cuộc sống ở đây là vậy, tưởng lấy lòng rồi thì sẽ không gặp trở ngại ư?”

Người nam nghe thế lại tức giận, “Cuộc sống như vậy cũng là do nàng tự tìm.”

Người nữ đáp, “Không sai, là ta tự tìm, nên sau này huynh đừng tìm ta nói gì nữa.”

Cách phiến rừng trúc, tiếng nói chuyện bên kia nhỏ dần.

Trên hành lang bên này, hai người một đứng một ngồi đối mặt nhìn nhau.

Tiểu Thất bỗng bật cười, “Ngài nói đúng, người ở Tần Xuyên đúng là không dễ đối phó.” Là nàng đã đơn giản hóa chuyện đi rồi.

Nhìn nụ cười của nàng, hắn khẽ nhíu mày, một lúc sau cúi người xuống.

Tiểu Thất không giãy được, để mặc hắn ôm mình.

Tìm một người đàn ông cao to cũng có điểm tốt đấy chứ, chí ít lúc bế công chúa rất thoải mái, tới nỗi suýt nữa nàng cụp mắt ngủ quên, bởi vì cả ngày hôm nay quá mệt.

“Tối nay ngài về Mai viện ngủ nhé?” Đang mơ màng, bỗng nghĩ đến cơ thể cao to tràn trề sức lực mà bụng rét run, nàng lập tức mở mắt nhìn gương mặt hắn cận kề.

Khóe môi nhoẻn lên, trong trí nhớ thì đây là lần đầu hắn cười trước mặt nàng, dễ nhìn thật đấy, nhưng lời thốt ra chẳng dễ nghe chút nào, “Không được.”

Thu lại lời khen, đảo mắt nhìn sang chỗ khác, nàng không muốn nhìn hắn nữa.

Cuối cùng hắn không về Mai viện, có điều đêm đó Lan Thảo đường rất yên tĩnh, hắn chỉ nằm yên bên cạnh nàng, không làm gì cả.