Ngõ Ô Y

Chương 14: Bị Phát Hiện Dùng Tiền Công



Sen trong ao đã rụng, hoa quế ngày xuân lại bung cánh nở rộ. Vì đang rảnh, lại chợt nhớ Vương ma ma thích hoa quế và thích nhất là ăn bánh hoa quế, thế là nàng thay bộ đồ vải thô, buộc chéo túi lưới đan bằng tre đi ra vườn sau, nhân cơ hội hoạt động gân cốt.

“Nương tử đến Tùng Bách viện tặng hoa cho ma ma đi nhé, em không đi đâu, em muốn về trước nấu nước, lát còn chần sơ hoa.” Thanh Liên ôm nửa gùi ngó sen, không đi xa như vậy nổi.

Tiểu Thất thấy nàng cũng cực nên vẫy tay cho nàng về trước, còn mình ôm mấy cành hoa quế đến Tùng Bách viện.

“Ma ma, đang kỳ hoa quế sau vườn nở hoa, nếu có rảnh thì ma ma bảo tụi Mai Hương đi hái một ít, phơi khô rồi làm túi thơm.” Vì hay đến chỗ ma ma nên nàng rất quen thuộc, vừa vào cửa đã đi vào chái phòng tìm bình hoa, cắm hoa quế vào, nhưng khi vén rèm lại phát hiện không chỉ Vương ma ma đang ngồi ở chính đường, mà hắn cũng có ở đây —— là cái người đáng nhẽ ra nên ở Dương Thành.

Lý Sở vừa về tới nhà, định bụng đến thăm ma ma trước, mới ngồi xuống nói chưa được bao lâu thì nha đầu này đã ôm một bó hoa quế vào, mặc trên người bộ áo vải thô, tóc thắt bím đuôi sam, không trang sức song lại tươi như đào mận.

“Sao… ngài lại về?” Đi chưa đến nửa năm mà, sao về sớm thế?

“Đi đâu đấy, sao lại ăn mặc như vậy?” Vương ma ma cau mày, lại liếc sang Lý Sở bên cạnh, tiểu chủ tử lớn lên ở nhà chủ Tần Xuyên nên rất xem trọng quy củ, sợ hắn hiểu lầm mình quản gia không nghiêm.

“Hậu viện đang hái ngó sen tươi, cũng còn ít rau quả cần hái, con đi xem thế nào, nhân tiện đem mấy cành hoa quế đến cho ma ma.” Ngoài miệng thì đáp ma ma nhưng mắt cứ liếc nhìn ai đó, bởi không tin hắn thực sự là hắn.

“Tiểu chủ tử về nội phủ báo cáo công việc, sẽ ở nhà mấy hôm.” Rồi bà lại nói, “Con đi chuẩn bị cơm tối đi, bọn ta còn có chuyện cần bàn.”

“Vâng.” Tiểu Thất đưa bình hoa cho Mai Hương, trầm ngâm lui ra.

Trên đường về Lan Thảo đường, Hồng Phất và Thanh Liên nghe bảo hắn đã về thì sợ đến nỗi đi như nhấc gót chân lên. Thấy các nàng như vậy, Tiểu Thất lại bình tĩnh hẳn, từ lúc ngủ cùng nhau thì nàng không còn thấy sợ hắn như hồi trước nữa, chí ít sẽ không có tiền đồ như các nàng ấy, nhưng đương nhiên, một kiểu sợ khác thì vẫn còn.

Cho người dưới đi chuẩn bị nước nóng và cơm tối, bản thân đi vào nội thất, đầu tiên là thay sang trang phục sạch sẽ, soi gương đang tính tháo bím tóc ra thì hắn đã đi vào.

“Để ta bảo bọn họ đưa nước nóng đến.” Thấy hắn dừng bước ngoài cửa phòng, ánh mắt cũng có vẻ khang khác, nàng tìm cớ chuồn đi trước.

Lý Sở né người, nhưng khi tay nàng vừa chạm vào rèm thì hắn lập tức ôm nàng xoay lại.

“Vẫn, vẫn đang là ban ngày mà.” Đôi tay đẩy cổ hắn ra theo bản năng, sợ hắn có hành động quấy rối, trong lòng ai oán —— biết ngay hắn về là không phải chuyện tốt.

Thấy nàng có vẻ chống cự, Lý Sở thất vọng, vừa nãy gặp nhau ở Tùng Bách viện hắn còn lấy làm mừng, nhất là khi nàng cứ liếc trộm nhìn hắn, nên nói chuyện với ma ma xong hắn đã lập tức đến đây, thế mà nàng lại như vậy.

Hắn vốn không định làm gì cả, nhưng nàng càng không muốn hắn đến gần thì hắn lại càng muốn đi ngược lại, cúi đầu xuống…

Trời dần tối, Thanh Liên ngồi ngoài hành lang trước cửa, dưới chân là chậu nước rửa mặt và bộ đồ rửa mặt.

Hồng Phất bưng hộp thức ăn từ phòng bếp ra —— đã mấy ngày phòng bếp không đơm lửa, thức ăn không đủ, nhất thời không chuẩn bị kịp, đang nghĩ xem tối nay định nấu gì, nhưng vừa vào viện thì thấy nha đầu kia ngồi ngoài hành lang, trên mặt là ráng đỏ lạ lùng.

“Không mau đưa đồ vào đi mà còn ngồi ngây ra đó làm gì? Cẩn thận tướng quân về lại bảo muội làm biếng.” Hồng Phất đặt hộp thức ăn xuống bậc thềm nghỉ, nhân tiện giáo huấn nha đầu không có mắt này.

“Ngài ấy làm gì có thời gian đó.” Thanh Liên dẩu môi, thấp giọng nói.

“Sao thế? Tướng quân về rồi ư?” Hồng Phất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, nhưng bên trong tối mù, không giống có người.

“Đang ở bên trong.” Thanh Liên tức giận đáp.

“Ở trong kia sao muội còn không đi thắp đèn?” Hồng Phất cảm thấy nha đầu này ngày càng không có mắt.

“Ây dô, tỷ đừng nói nữa.” Thanh Liên vừa xấu hổ vừa giận, mới nãy nương tử bảo nàng chuẩn bị đồ rửa mặt xong thì đem vào, nàng đâu hay tướng quân về sớm như thế, vừa vén rèm lên thì thấy hai người đang nằm trên giường, tướng quân xoay lưng nên không thấy gì, mặt nương tử cũng bị che nên không thấy được gì nốt, nhưng thấy rất rõ cánh tay ngó sen trần truồng của nàng ấy, nàng có ngốc tới đâu cũng biết bọn họ đang làm gì, thế là vội buông rèm chạy ra.

Hồng Phất nghe nàng thuật lại thì không khỏi bật cười, thương cho nha đầu vô tâm vô phế lại gặp phải cảnh đó, “Sau này hễ tướng quân ở nhà, chuyện rửa mặt cứ giao cho Lâm ma ma.” Suy cho cùng hai người các nàng cũng là cô nương trẻ tuổi, không thể nhìn cảnh ấy được.

Thanh Liên rầu rĩ gật đầu, đoạn nhìn vào trong phòng, thấp giọng hỏi Hồng Phất: “Tỷ nói xem, sao tướng quân lại là người như vậy?” Ở trong lòng nàng, nam chủ nhân nhà mình luôn có hình tượng vô cùng oai nghiêm, đầu đội trời chân đạp đất, sao vừa về nội thất là lại thành ra thế này? Nhớ lại tình cảnh ban nãy, nương tử của các nàng khác gì dê con nhảy vào miệng sói đâu, “Nương tử trông tội quá.” Lúc ấy còn thút thít cầu xin nữa.

“Chớ có nói ngốc thế, như vậy tức là nương tử có phúc, nếu tướng quân không động đến thật thì sau này chúng ta còn có thể sống tiếp được ở trong phủ này không?” Nàng kéo tiểu nha đầu đi vào bếp.

“Có đánh chết sau này ta cũng không thành thân.” Bị bắt nạt thảm thế thì làm gì hạnh phúc nổi!

“Ôi chao, đừng nói lung tung, muội mau cất chậu rồi ra cửa nhìn đi, đừng để kẻ không có mắt đi vào.” Hồng Phất chu đáo dặn dò.

“Giờ này rồi ai còn đến nữa?” Bây giờ Thanh Liên chỉ cảm thấy đau mắt, không muốn đi đâu cả.

“Người khác không tới thì người ở Tùng Bách viện không tới hả? Vừa nãy ta xuống bếp lấy thức ăn, nghe bà Cố nấu cơm bảo Mai Vân lấy mấy đĩa bánh trái, xưa nay ma ma nào thích những món đó, bên kia lấy đi để làm gì?” Hồng Phất thì thào.

Thanh Liên nghĩ bụng, lại liếc một cái, “Sao nàng ta vẫn chưa bỏ ý định hả trời! Không phải Mai Hương nói ma ma đang hỏi han hôn sự giúp nàng ta à.” Mai Linh kia đúng là cố chấp.

Hai nha đầu ở bên ngoài bận rộn chặn địch.

Còn trong phòng, một cuộc chiến chỉ vừa tạm dừng.

Tiểu Thất nắm tay dùng sức đấm vào vai hắn, hiềm cái không thể cắn rách da hắn cho hả giận, trời còn chưa tối mà lại làm cái chuyện xấu hổ thế này, “Ngài mau dậy đi.” Đã lâu không gặp, mới đầu còn cảm thấy lạ lẫm, nhưng bây giờ thì lại quen quá rồi, có điều trong quen thân lại có vẻ quái lạ, bởi dẫu khắng khít đến đâu thì cũng không có cảm tình.

“Không ngại à?” Hắn nhìn nàng, đoạn xuống giường mặc đồ.

Tiểu Thất cũng vội vã bắt tay thu vén cho mình, vừa thu dọn vừa cảm thấy mình lạ lùng. Rõ ràng nàng và người này có quen gì đâu, cũng không có tình cảm, đáng nhẽ ra nên căm ghét chuyện này mới phải, nhưng thực tế lại không đến mức như tưởng tượng, không lẽ nàng đã vô tri vô giác đón nhận quy tắc vợ chồng sống chung ở thế giới này rồi ư?

“Ta đến chỗ đại ca đã, có lẽ cơm tối cũng sẽ dùng ở bên ấy.” Mở tủ quần áo ra, tìm đai ngọc thắt lên, “Đúng rồi, nàng lấy ba mươi lượng bạc đến đây, bảo người đi đưa cho Chu Thành ở tiền viện, có chuyện cần dùng.” Một đồng liêu chung đường về với hắn có gia cảnh khó khăn, hai năm nay lại liên tục gặp chuyện, nghe nói cha mẹ mới từ quê lên, mấy người quyết định chung tiền, mua mấy món đồ đem đi.

“…” Tiểu Thất không lên tiếng, mặt đỏ bừng, vì tiền công hắn để ở chỗ nàng đã bị nàng đem đi mua quà tặng cho Phàn di nương rồi, “Chuyện đó… Phàn di nương ở Đông phủ có tin vui, ta… tặng nàng ấy một bộ trang sức ở Tụ Bảo trai.” Nàng cắn môi nhìn hắn, “Ngoài ra… tam thiếu phu nhân ở Trang vương phủ cũng giúp điền trang chuyện dùng nước trong vụ cày mùa xuân, ta thấy không nên chỉ cám ơn suông, nên đã cho người đưa đến một bộ văn phòng tứ bảo.” Tổng cộng hai bên tiêu hết một trăm ba mươi lượng, tiền riêng của hắn không đủ, thế nên có lấy một ít từ trong tặng phẩm của hắn, “Giờ trên tay ta chỉ còn lại hơn mười lượng.” Đương nhiên trong đó không bao gồm tiền tháng của nàng, bình thường làm việc nhọc như vậy, cũng phải cho nàng ít tiền lương chứ? Tiền của nàng còn phải dành ra dùng cho hôn sự của Nguyên Nhâm nữa.

Lý Sở nhíu mày, tiêu hóa một đoạn dài của nàng, vì hắn không biết nhiều về nữ quyến các phủ, nghĩ một lúc mới ngộ ra ý của nàng —— không có tiền.

Tiểu Thất đâu biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn cau mày thì tưởng hắn không hài lòng, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì lại nghe thấy hắn nói, “Lát nữa cho người đến chỗ ma ma lấy một ít về.” Dù gì tiền ở nội viện cũng đều ở chỗ bà.

“… Được.” Hắn không truy cứu nữa hả? Nói kiểu gì cũng là hơn một trăm lượng đấy.

“Tối nay có thể ta sẽ về khuya, nàng nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.” Hắn và đại ca, tam ca có không ít chuyện cần bàn, không biết nói đến canh mấy mới xong.

Tiểu Thất xấu hổ đáp một tiếng, nhìn hắn tươi tắn đi ra ngoài mà đầu óc mù ờ.

***

Đêm hôm đó, Tiểu Thất cũng chẳng đợi nổi đến lúc hắn về, ngày hôm sau tỉnh giấc thì phát hiện hắn nằm bên cạnh, biết ngay đêm qua về muộn, cả viện không dám có động tĩnh lớn, sợ quấy nhiễu hắn.

Vì biết hắn sẽ không ở nhà lâu nên từ sáng sớm, Tiểu Thất đến chỗ ma ma nhận đối bài, vào trong kho lấy vải gấm và vải bông, định bụng cho phòng thêu thùa may cho hắn mấy chiếc chăn dày đem về Dương Thành —— coi như cám ơn hắn đã không truy cứu chuyện nàng dùng tiền công!

Đang dặn dò các bà tử ở phòng thêu thì bà Tạ chạy vội đến tìm nàng.

“Là sao ạ?” Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, Tiểu Thất không hiểu sao Tạ quản gia lại bỗng cho nàng nhiều tiền như thế, chẵn ba trăm lượng.

Bà Tạ mắt vốn nhỏ, vừa cười lên là lập tức tít lại, “Nương tử nào giờ vẫn bận, chưa biết gì sao? Nha môn nội phủ mới phái người đưa quan phục và con dấu tới, tướng quân nhà ta vừa thăng chức làm phó đô hộ phủ Bắc đô hộ, kiêm chức Hữu chỉ huy sứ tiên phong. Chỗ này là chúc mừng nương tử trước.”

Mọi người nghe bà Tạ nói thế, không khỏi vui vẻ đi lên chúc mừng Tiểu Thất.

“…” Tiểu Thất nhìn xấp ngân phiếu rồi lại nhìn gương mặt hớn hở của mọi người, ắt là muốn nàng phát thưởng đây mà, thế là bèn bảo Hồng Phất cầm đi đổi, nhưng lại bị bà Tạ kéo sang một bên.

“Nương tử vội vàng gì, ma ma hẳn sẽ chuẩn bị tiền thưởng, tiền này là cho riêng nương tử, nghe lão nhà tôi nói, phía Dương Thành mới cho tướng quân một tòa nhà, dù đồ đạc khá đơn giản nhưng có nhiều thứ vụn vặt đều phải mua, cậu ấy cũng không biết mua gì nên làm phiền nương tử nghĩ xem, có gì cần, hoặc tướng quân thích gì thì mua thêm ít.” Bà Tạ nói nhỏ.

“…” Với Tiểu Thất thì chuyện này không khó, đến kinh thành cũng gần một năm, chuyện khác không nói chứ bản lĩnh mua đồ vẫn phải có.

—— Lúc ấy nàng đâu hay sau này mình cũng sẽ vào ở phủ đô hộ đó, nếu mà biết thì chắc chắn đã không chỉ mua mỗi đồ của hắn.

***

Ở bên này Tiểu Thất đang nghĩ xem nên bài trí thế nào, thì người ở Tùng Bách viện cũng đang vắt hết óc.

Sau khi nhận quan phục và con dấu, Lý Sở đến Tùng Bách viện tìm ma ma bàn bạc, triều đình hạ chỉ dựng thêm phủ Bắc đô hộ ở Dương Thành, ý đồ muốn bố trí quân đội thường trú ở bên kia, mà có quân đội thường trú tức phải có quan viên thường trú, nghĩa là sẽ điều một nhóm người từ nội phủ đến, nhưng còn chưa bắt tay đã gặp không ít trở ngại. Quan viên kinh thành nay đổi sang nơi khác, ai mà muốn chuyện này? Huống hồ mọi người ở kinh thành sống sướng đã quen, đâu ai muốn tới cái nơi gà bay chó sủa ấy. Vì để làm gương, bên trên tìm mấy người có cấp bậc cao đến nói chuyện —— nhân cơ hội lần này hồi kinh báo cáo, bảo bọn họ xung phong dẫn gia quyến đến Dương Thành.

Lý trạch khá là đặc biệt, Đông phủ quanh năm không ở kinh thành, bản thân Tây phủ cũng chỉ là đại diện nên không thể chuyển cả nhà đến Dương Thành, tối qua ba anh em đã bàn với nhau, cảm thấy vẫn nên lấy kinh thành làm chủ, chỉ dẫn thê thiếp đi.

Theo lý Vương ma ma cũng nên đến Dương Thành, nhưng thứ nhất đại trạch ở kinh thành cần có người ở lại quản lý, thứ hai tuổi bà đã cao, ở kinh thành sẽ tốt hơn, thứ ba là nay lão Vương cũng đang ở điền trang bên này, tổng kết lại, quyết định không đi cùng, dẫu gì cũng chẳng qua lại với bên kia nhiều, ma ma cảm thấy Tiểu Thất có thể đối phó.

—— Tiểu Thất hoàn toàn không hay biết những truyện bên trên, mà dẫu có biết cũng vô ích, giờ trong hậu viện chỉ có mình nàng là gia quyến, nàng không đi thì ai đi?

Có người không muốn đi nhưng lại có người rất muốn, ví dụ như Mai Linh lúc này đang quỳ xuống khóc lóc cầu xin Vương ma ma.

“Ngươi ấy, sao lại khổ như vậy?” Không phải Vương ma ma không nhận ra tâm tư của nha đầu này, ban đầu cũng định tác thành cho nàng ta, nhưng từ sau khi Tiểu Thất đến thì bà đã xóa bỏ suy nghĩ đó, “Ta vốn nghĩ tiểu chủ tử không ai phục vụ, người ở Cúc viện lại có tính nết nên đúng là từng nghĩ đến ngươi, nhưng sau này người ở Lan Thảo đường đã tới, là người hiểu chuyện chu toàn, tiểu chủ tử cũng thích nàng ấy, ngươi bỏ suy nghĩ này đi. Nha đầu các ngươi từ nhỏ đi theo ta, trong thâm tâm ta muốn tìm cho các ngươi một gia đình tốt, tội gì phải dây dưa khổ sở thế?” Hậu viện thê thiếp đông đảo cũng không phải chuyện tốt, nhìn đâu xa, cứ nhìn Đông phủ là biết.

“Ma ma nể tình con hầu hạ ma ma từ nhỏ, cho con đi đi, tạm thời là để con tuyệt vọng.” Chưa từng thử thì nàng ta vẫn chưa cam lòng.

Vương ma ma thở dài.