Ngõ Ô Y

Chương 29: Trở Lực Quá Lớn



Đóng kịch phải đóng cho tròn, vì bảo với bên ngoài là một người quan trọng ở Tần Xuyên đã qua đời, con cháu phải quay về thủ tang, thế nên tang lễ của vị thúc thúc họ xa này được tổ chức rất lớn, ngay đến người nhà thấy mà cũng hãi, quy mô có thể sánh với người trong tộc chính. May là đỉnh Thiên Diệp chi tiền, chứ không thì, làm tang lễ xong khéo người nhà phải ăn không khí.

Tang lễ lần này đã kinh động đến triều đình, vậy là con cháu nhà chính ở đỉnh Thiên Diệp cũng phải mặc đồ tang, túc trực bên linh cữu, nghênh đón khách xa, đã nói dối thì phải nói dối đến cùng.

Tiểu Thất đang mang thai nên hôm di quan Lý Sở không cho nàng đi, vì có quá nhiều thủ tục rắc rối, hắn sợ nàng động thai.

Nhưng đến ngày di quan lại thực sự không trốn được, hai người dậy sớm dùng bữa, thay tang phục. Lúc tới nơi thì cũng gần giờ Thìn, Lý Sở dặn Tiểu Thất vài câu rồi vội vã đến linh đường, giờ Thìn hai khắc, trong triều phái người đến đọc điếu văn, hắn không thể vắng mặt.

Đợi hắn đi vào linh đường, lúc này Tiểu Thất mới ra hậu đường.

Bức rèm đen trên cửa hậu đường rất nặng, được quấn bằng lụa đen nhiều lớp, lúc vén cũng nặng hơn rèm bình thường nhiều. Hồng Phất vén không nổi, may mà bên trong còn có tiểu nha đầu chuyên vén rèm.

Rèm cuốn lên, Tiểu Thất vịn khung cửa, đang định bước vào thì thì thấy chính đường rộng lớn chật ních người ngồi, bọn họ cũng đang nhìn thẳng vào nàng.

Tiểu Thất giật mình, một lúc sau vẫn nhấc chân đi vào.

Lúc này rèm ở Tây phòng được vén lên, một tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi đỡ một thiếu phụ trên dưới ba mươi, mặc tang phục đi tới trước mặt Tiểu Thất, thiếu phụ nắm hai tay Tiểu Thất, nhún người làm lễ.

Lâm ma ma đứng bên giới thiệu: đây là đại khuê nữ của vị thúc thúc qua đời.

Tiểu Thất khuỵu gối làm lễ, khuyên “tỷ tỷ nén đau lòng”.

Thiếu phụ được trả lễ, lại rấm rứt mấy câu theo thủ tục mai táng, không phải là khóc như bình thường mà là với giọng điệu như hát, toàn dạng như “phụ thân đáng thương” vân vân. Nghe nói đây là kỹ năng cần thiết của nữ quyến trong tang lễ, thậm chí còn liên quan đến có hiếu hay bất hiếu, Tiểu Thất đã từng thấy ở Ngô gia một lần, đợi đối phương “hát xong”, nàng bước đến an ủi vài lời.

Sau con gái lại đến một thiếu phụ trẻ mới hơn hai mươi, Lâm ma ma giới thiệu đây là con dâu của người đã khuất, vậy là lại một hồi hành lễ và “hát tụng”.

Trong lúc các nàng làm lễ, nữ quyến ở hậu đường cũng nhân đó quan sát Tiểu Thất.

Một thiếu phụ khoảng bốn mươi tuổi ngồi trong góc rỉ tai với người bên cạnh: Đấy là tiểu nương tử Du Châu đến sau.

Thiếu phụ được rỉ tai cẩn thận quan sát Tiểu Thất, trả lời: Dáng vẻ như thế, hèn gì được sủng, nhìn sắc mặt mấy vị thái thái của Mai gia mà xem.

Thiếu phụ nọ làm như vô tình nhìn về phía nữ quyến Mai gia, đoạn cụp mắt, lén cười thầm, nói nhỏ: nôn nóng nhét con gái vào đỉnh Thiên Diệp cho lắm, rồi chẳng ai được sủng, lại vì được vào phòng năm mà đắc tội với người ở kinh thành, giờ thì người ta dẫn tiểu nương tử có thai về đấy, ta mà là bọn họ, khéo ra đường phải che mặt lại mất.

Ở bên này còn đang túm tụm xì xầm, thì bên kia Tiểu Thất đã chào hỏi thân nhân người đã mất xong.

Tiểu nha đầu đứng bên cạnh cúi người với Tiểu Thất: “Các vị thái thái mời nương tử vào phòng.”

Tiểu Thất tạm biệt người ở bên này, đi theo tiểu nha đầu đến Đông phòng.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, ba sạp nhỏ xếp theo hình chữ “quynh” (冂), ngồi ở vị trí chủ tọa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc áo gấm dài màu xanh lơ cùng váy lụa màu xanh sẫm trông có vẻ cũ, chiều cao trung bình, thân hình hơi phì, nước da trắng nõn, trông đoan trang đứng đắn, tuy không đeo trang sức vàng bạc nhưng vẫn nổi bật lên sự tôn quý.

Lâm ma ma nói với Tiểu Thất: đây là Đại thái thái ở nhà chính.

Tiểu Thất nhủ bụng, đúng là có phong thái, còn thong dong hơn cả phu nhân thái úy. Nàng bước đến vái chào: “Thiếp Ngô thị xin bái kiến Đại thái thái.” Nàng là thiếp thất nên không dám gọi tự tiện gọi đối phương là Đại bá mẫu.

Đại thái thái nhìn Tiểu Thất một lượt từ đầu tới chân, đoạn gật đầu, “Nay con đang có thai, không cần hành lễ.” Lại ra hiệu cho Hồng Phất và Lâm ma ma, “Mau đỡ nương tử nhà ngươi dậy đi.”

Hai người đi tới đỡ Tiểu Thất đứng lên.

Đại thái thái vẫy tay gọi Tiểu Thất tới ngồi cạnh bà.

Tiểu Thất khựng lại, sau đó cúi đầu đi tới, được Đại thái thái nắm tay kéo đến ngồi cạnh.

Hành động này của Đại thái thái đã khiến bà cụ tuổi ngoài sáu mươi ngồi gần đó cau mày, Đại thái thái đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bà ta cười nói, “Nghe bảo lão thái thái Ngô gia Du Châu xuất thân từ Mạc gia Trường Ninh, đúng là khuê tú đại tộc có khác, ngay cả cô hầu cũng vừa ý người khác.” Ngoài mặt thì cười nhưng trong mắt giăng đầy cay nghiệt.

Tiểu Thất “xấu hổ” cụp mắt, ngăn lại ám tiễn bắn đến chung quanh, bụng nghĩ chắc lão thái thái này là người nhà họ Mai nhỉ? Cũng chỉ có nhà ấy mới ghét nàng đến vậy, đều tại người kia gây họa hết, không muốn cưới con nhà người ta đã đành, lại còn đùa giỡn người ta như thế, lần này e báo ứng đổ xuống đầu nàng rồi.

“Cô nương được Mạc gia dạy dỗ dĩ nhiên chỗ nào cũng tốt, có thế gia đại tộc nào dạy con gái không dịu dàng hiền hậu không, cũng chỉ có những nhà nhỏ thích bám quyền dựa thế mới dạy ra nổi kẻ có tâm tư ác độc, bà nói xem có đúng không hả Mai lão thái thái?” Một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, ngồi bên trái Đại thái thái đón lấy ánh mắt cay độc từ Mai lão thái thái, lại còn trở tay đâm ngược đối phương.

Tiểu Thất đang còn phỏng đoán thân phận của thiếu phụ ấy thì bỗng nghe Đại thái thái mắng: “Liên Nhã, không được mất chừng mực.”

Liên Nhã? Từng nghe Lý Sở nhắc đến, ngoài Lý Hạ ra thì Đại bá mẫu còn có một cô con gái lớn, khuê danh là Lý Liên Nhã, chẳng lẽ là người này?

Đại thái thái mắng con gái vô lễ, nhưng cũng chẳng trấn an lão thái thái Mai gia, trái lại nắm tay Tiểu Thất, dịu dàng nói, “Hồi vẫn còn ở khuê phòng, ta từng có duyên gặp tổ mẫu Ngô gia nhà con một lần, bà ấy hiền từ, lại rất giỏi việc nhà. Còn con từ nhỏ đã đi theo bà ấy học tập, Thạch viện giao cho con thì Diên Sơ mới có thể yên tâm.” Chỉ một câu nói đã khiến mọi người chấn động.

Nói vậy là có ý gì? Giao Thạch viện cho nàng ta?!

Người đầu tiên mất bình tĩnh chính là đại tẩu Mai thị ngồi dưới Lý Liên Nhã, có lẽ vì quá ngạc nhiên mà thất thố hỏi mẹ chồng: “Nghe ý mẫu thân, không lẽ Ngô nương tử được phù chính?”

Lý Liên Nhã ngồi bên tốt bụng giải đáp cho em dâu: “Trước đó Diên Sơ đã đi tìm tổ phụ, nói muốn ghi tên Ngô nương tử vào sách tông phụ, tổ phụ đã đồng ý.”

Mai thị nheo mắt nhìn Tiểu Thất, sau đó lại nhìn Mai lão thái thái ở đối diện, bụng bảo: tổ mẫu người nói gì đi chứ.

Mai lão thái thái nhìn Đại thái thái một hồi, cố gắng ép giá lạnh trong mắt thành nụ cười bên mép, “Cuối cùng Thạch viện cũng đã có người chủ quản, đúng là chuyện vui.”

Đại thái thái gật đầu, “Vốn nên thế, nhưng vì tang lễ của thúc thúc nên không dám bàn chuyện vui, giờ chỉ đợi hết tang kỳ rồi ghi tên vào sách dòng tộc là được, thằng bé Diên Sơ cũng không coi trọng lễ lược.”

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quặc, Tiểu Thất có cảm giác bản thân đã trở thành tiêu điểm, ai ai cũng nhìn nàng chằm chặp. Vất vả lắm mới cầm cự đến khi tiếng tụng kinh bên ngoài ngưng dần, đúng lúc này có bà tử quản sự đi vào bẩm báo, nói sắp bắt đầu làm lễ dời quan, xin mời các thái thái và thiếu phu nhân ra ngoài làm lễ.

Tiểu Thất như gặp được đại xá, chỉ muốn được ra ngoài quỳ không cần đứng dậy nữa.

Theo thời gian trôi, mọi người dần mệt mỏi trước nghi lễ quy củ. Tiểu Thất cũng không ngoại lệ, may mà lúc này không ai rảnh chú ý đến nàng, nàng thầm thở phào một hơi.

Đúng lúc này Lý Sở lại đến.

“Du Châu cũng phái người tới, theo ta đi gặp nhé?” Hắn ghé vào tai nàng hỏi, khiến các thiếu phu nhân và nương tử đồng loạt nhìn về phía họ.

Tiểu Thất ưỡn lưng, rất muốn phô vẻ đứng đắn trước mặt người ngoài, rằng nàng không có ý định quyến rũ cám dỗ, đáp một cách rắn rỏi, “Làm lễ xong thì ta sẽ đến.”

Lý Sở nhíu mày, hắn đích thân đến tìm nàng là cho nàng cơ hội khỏi phải bái lạy, theo quy củ thì nữ quyến bổn gia phải đứng trong linh đường đón tiếp nữ quyến đến thăm, chí ít cũng phải quỳ hơn một canh giờ. Mà nàng bây giờ chỉ sợ chưa quỳ được nửa canh giờ đã gặp chuyện, đúng lúc người nhà họ Ngô tới, muốn nhân đó dẫn nàng đi, “Nhiều người như vậy cũng không lo thiếu phần nắng.” Hắn dùng sức, nắm tay nàng kéo nàng đứng dậy, lại khiến những người bên cạnh liên tục ghé mắt.

Mí mắt Tiểu Thất giật giật, cảm thấy mình nghĩ sai rồi, đáng nhẽ lúc hắn tới thì nàng nên đứng dậy theo hắn đi ngay, như thế còn đỡ hơn tình cảnh bây giờ.

“Diên Sơ à, Dại tỷ ta cũng mệt rồi, hay đệ cũng kéo ta dậy với?” Nhân lúc không có khách vào, Lý Liên Nhã ngồi xếp bằng tại chỗ, nghiêng đầu trêu cậu em.

Cánh chị em thấp giọng bật cười.

Lý Sở trợn mắt với nàng, tỏ ý nàng nghiêm túc lại đi, “Đại bá ở bên ngoài đấy.”

Lý Liên Nhã bĩu môi, “Dù có là tổ phụ ta cũng không sợ.” Thì nàng càng chẳng sợ phụ thân.

“Anh rể cũng có mặt.” Lý Sở nhướn mày.

Lý Liên Nhã nghe nhắc chồng mình đến, vẫn bĩu môi: “Chàng ấy lên kinh báo cáo công việc rồi, về nhanh thế kia à.” Dù nói vậy nhưng nàng không dám ngồi xếp bằng nữa, ngoan ngoãn ngồi quỳ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tướng công nhà nàng nổi giận.

Lý Sở cười cười nhìn chị họ, dẫn Tiểu Thất đi ra ngoài qua cửa bên.

Sau đó qua miệng gã nam hầu Lý Liên Nhã mới biết, tướng công nhà nàng không hề đến, nàng tức giận nhìn cửa bên mắng: “Đồ tiểu tử thối.”

Mai thị quỳ gần đó cũng nhìn ra cửa bên, trong mắt ẩn chứa vẻ âm hiểm, đúng lúc hình ảnh này lọt vào mắt Triệu thị phòng ba.

Triệu thị rùng mình, cảm thấy may vì nàng đã từ chối yêu cầu của nhà ngoại từ sớm, nếu không sợ là lúc này nàng ta cũng rơi vào vũng bùn giống Mai thị.

Lần này Mai gia bất chấp muốn làm một ván trở mình, lần nào cũng dựa vào chiến công ngày xưa để kỳ kèo lợi ích với đỉnh Thiên Diệp, chuyện này đã chọc giận mẹ chồng và Đại công tử. Bây giờ đại tẩu Mai thị không được nắm quyền quản gia nữa, chỉ còn danh phận ở Lý trạch mà thôi.

Bản thân phải ghi nhớ thật kỹ không được bước vào vết xe đổ của nàng ta, lại nhớ đến những chuyện hồ đồ mình đã làm trong những năm qua, thực không khác đại tẩu là bao, nàng ta không khỏi thấy sợ, bèn quay đầu gọi thị tỳ lại gần, nói nhỏ, “Dặn Xuyến Vũ tới trước xem thế nào rồi, bên ngoài nhiều chuyện, nên phối hợp chút, đừng để tam gia chịu mệt.” Nói đi nói lại thì đây mới là điều nàng ta nên làm, nếu ngay cả chuyện này mà cũng không làm được thì sau này khó mà sống nổi.

Ở bên này Triệu thị đã tìm được lối ra cho mình, thì ở bên kia Mai thị vẫn còn hãm trong vòng luẩn quẩn, trong đầu chỉ nghĩ: suy đoán ngày trước quả không sai, con nha đầu này không khác gì ả tiện tỳ ở Yến Tử cư, sớm biết vậy đã không để nó đến Dương Thành, nay không những trong bụng đã có nghiệt chủng mà ngay tới cô nương Mai gia nhà nàng cũng bị gạt ra, nha đầu này lại còn thân thiết với ả tiện tỳ ở Yến Tử cư, kiểu gì sau này cũng sẽ giúp bên đó, có cơ hội tốt nhất là nên xử cả hết, đỡ sinh hậu hoạn.

Tiểu Thất hắt xì, giơ tay sờ mũi, không lẽ có người đang mắng nàng? Chẳng hiểu sao lúc này trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của Mai lão thái thái, nàng rùng mình, hỏi người bên cạnh: “Bao giờ chúng ta có thể về Dương Thành?”

Lý Sở tưởng nàng chê Tần Xuyên nóng, mấy ngày nay luôn muốn ăn đồ lạnh, “Đợi chuyện bên này ổn thỏa, ta sẽ dẫn nàng vào núi ở mấy ngày, ở đó dim mát hơn.” Hồi bé cứ đến Hè là hắn lại lên núi ở, rất mát mẻ.

“Không phải ta chê nóng, chỉ là cảm thấy quan hệ bên này loạn quá.” Gì mà Mai gia rồi Triệu gia rồi chả hắc gia, Vương ma ma không ở đây, cũng không ai nói rõ cho nàng biết quan hệ của bọn họ, Lâm ma ma chỉ biết sơ sơ, hắn lại không hiểu chuyện hậu viện, nên khi ở chung với các nữ quyến là nàng không dám nói nhiều, sợ nói sai gây họa.

“Đợi xong nghi lễ mai táng, thủ hiếu thêm mấy ngày nữa, thuận tiện chuẩn bị chuyện ghi tên cho nàng, tới khi ấy ta sẽ tìm thúc gia trò chuyện.” Nhìn ý ông ấy thì có vẻ cũng không định giữ hắn lại Tần Xuyên lâu.

“Tốt nhất là đừng lâu quá, chứ không khéo khi về không chỉ có hai chúng ta đâu.” Nhìn ánh mắt của Mai lão thái thái hôm nay, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, không gả được con gái thì vẫn có thể nhét thêm mấy tiểu thiếp.

“Sao lại nói thế?” Hắn hỏi.

“Hôm nay lão thái thái Mai gia cũng đến, trông bà ấy có vẻ vẫn chưa từ bỏ ý đồ, ngài lại quay nhà họ như chong chóng, nay cô nương nhà họ không thể làm chính thất, nhưng vị trí thiếp thất thì vẫn còn khuyết nhiều lắm, liệu bọn họ có định tìm cách chỉnh ngài không?” Nếu nhét thêm người vào thì hậu viện của hắn thực sự quá náo nhiệt.

“Bọn họ muốn nhét người thì cũng phải xem ta có đồng ý không đã.” Đống chuyện xấu trong phòng Đại ca và Tam ca cũng là do quá nhiều phụ nữ mà ra, coi như bài học trước mắt.

“Vậy… vì sao năm đó ngài lại đồng ý để ta qua cửa?” Nếu hắn đã ghét hậu viện ồn ào đến thế, thì đáng nhẽ sau khi Thành Quân qua đời nên dẹp chính thất, bỏ thiếp thất đi chứ? Sao lại còn cho nàng vào cửa?

“…” Sở dĩ năm đó để nàng vào cửa vì thứ nhất là hắn không biết, tới khi biết thì người đã vào hậu viện của hắn, thứ hai, Ngô Thành Quân vừa vào không lâu đã đổ bệnh qua đời, dù hắn có từ chối thế nào thì cũng không phủi được trách nhiệm làm chồng, nói thật, hắn vẫn thấy áy náy với Ngô gia nên mới cho phép nàng nương thân ở hậu viện của hắn, “Nàng lo bọn họ đưa người vào?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại nàng.

Tiểu Thất thành thật gật đầu, “Ta sợ mình không đối phó nổi.” Hỗ trợ và chỉ huy là hai công việc mang tính chất khác nhau hoàn toàn, muốn làm tốt thì nhất định phải nắm rõ mọi chuyện ở hậu viện cùng với địa vị xã hội của nhà hắn hiện giờ, ngoài ra còn phải biết thêm về các mối quan hệ cá nhân khác, mà đấy lại không phải là chuyện có thể thông thạo trong nay mai, “Đợi thêm một thời gian nữa đi.” Ít nhất phải đợi nàng làm xong những chuyện này thì mới có sức quản những thứ khác.

Nghe nàng nói vậy, vẻ mặt của hắn không thay đổi nhiều, chỉ dời tầm mắt khỏi nàng mà nhìn về trước, “Một thời gian nữa là bao lâu?”

“Chí ít cũng đợi con chào đời đã…” Cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, thấy hắn không lên tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, biết hắn lại mất hứng, bỗng ánh mắt chợt lóe, nàng nghĩ đến điều gì đó, “Ngài chê lâu hả? Vậy… Đợi về Dương Thành, ta sẽ nhờ Vạn phu nhân giúp, bà ấy có mắt nhìn lắm, hai di nương ở hậu viện Vạn gia rất dễ gần, không dám làm bậy, để bà ấy giúp ngài tìm hai người dịu dàng có được không?” Mải nói mà không để ý dưới chân, xém tí nữa đã chụp ếch, may có hắn giữ nàng lại kịp thời.

“Hấp ta hấp tấp, đi đường cũng không xong.” Nhìn vẻ hứng thú của nàng, hắn biết nàng đang cố ý chọc tức mình, “Không cần Vạn phu nhân giúp gì hết, nàng cứ sống thế đi, không cần ghi vào sách dòng tộc nữa.” Tiếp tục làm tiểu di nương đi.

Thấy hắn giãn mày, Tiểu Thất phì cười, “Vậy ngài phải cẩn thận nhé, nếu không đến lúc đó lại thêm một Phàn di nương đấy.”

Lần này đổi thành hắn cười, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười tươi đến thế, “Làm càn.” Chuyện này sao có thể nói lung tung ở bên ngoài? Để người ta nghe được lại tưởng đang nói chuyện thị phi của Đại ca.

Nhưng nói thật, trong thâm tâm hắn rất sợ bản thân sẽ làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, vì vậy hắn mới tích cực muốn phù chính nàng sơm sớm. Đến hôm nay hắn không thể thờ ơ với nàng được nữa, dù sau này có cưới người khác thì nha đầu này cũng sẽ chắn giữa hắn và chính thất.

Hắn không muốn nâng cao địa vị của thiếp giống Đại ca, đó chính là nguyên nhân khiến nhà cửa loạn hết cả lên; cũng không muốn như Tam ca để mặc thiếp thất bị phòng lớn đè đầu – ngay đến mẫu thân hắn luôn hiền từ mà cũng không thể bình tâm đối xử với thiếp thất, thì chờ mong gì người vợ còn chưa biết kia sẽ đối xử tốt với nàng?

Ngay từ lần đầu tiên gặp nha đầu này, hắn biết lão thái thái Ngô gia đang muốn trả thù hắn vì đã không chăm sóc tốt cho Ngô Thành Quân. Đẩy hắn vào thế cờ như vậy, nếu tiến thì Ngô gia được ơn, còn nếu lùi, e rằng hậu trạch của hắn sẽ không bao giờ có ngày lành. Quả không hổ danh xuất thân từ Mạc gia “hồ ly”, dùng dương mưu rất đường hoàng, lại có lí có cứ.

“Có bao giờ nàng từng muốn làm Phàn di nương không?” Đi qua bức tường ở sân sau, hắn hỏi nàng.

“Có.” Con người luôn hướng đến nơi cao, ai mà chẳng muốn có ngày đứng trên người khác? “Nhưng rồi ta lại phát hiện, có vẻ ngài không háo sắc đến thế.” Nói cho chính xác thì hắn vẫn có thể khống chế bản thân trước sắc dục, ít nhất là có thể tự hỏi muốn hay không muốn, quả thực không giống sự kiểm soát mà hắn nên có ở tuổi của mình, “Hoặc có thể do ta không phải là kiểu con gái ngài thích.” Khả năng này cũng khá cao, “Nên là…”

Hắn tiếp lời, “Nên là nàng bắt đầu lấy lòng ma ma, lại còn tự tích góp tiền?” Hắn nhíu mày, “Ngô gia gả nàng vào với thân phận thiếp thất, nàng không hiểu như thế có nghĩa là gì à?” Theo luật pháp Đại Chu, thân phận như nàng không giống thị thiếp bình thường, không thể bị mua bán hoặc bị đưa đi một cách tùy tiện, hay nói cách khác, trừ khi hắn đưa ra lời chứng trước quan phủ thì nàng không thể rời khỏi Lý trạch.

“…” Lúc ấy nàng không biết mình còn có thân phận pháp lý này, nàng chưa từng đọc về luật pháp Đại Chu, chỉ là hồi ở Ngô trạch từng gặp thấy thiếp thất bị đưa hoặc bị bán đi, nên cứ tưởng nếu thất sủng thì mình cũng sẽ có kết cục như vậy, “Tích góp tiền bao giờ cũng có lợi, dù có rơi vào tình cảnh giống di nương Lữ phủ thì cũng sẽ không sống khổ ở thôn trang.” Ít nhất là không bị chết đói.

“Lữ Lương đã đón nàng ta về rồi.” Hắn cảm thấy mình cần minh oan cho bằng hữu, “Hơn nữa trước đó hắn đã cho nàng ta sản nghiệp ở Tây Nam.”

“…” Không rõ vì sao, nàng bỗng cảm thấy Lữ Lương này thật đáng ghét, “Còn Lữ phu nhân?”

“Nàng ta là đương gia chủ mẫu, lại còn mới sinh trưởng nam.” Đây là vận may của nàng ta.

“Thê có phần, thiếp có tình, Lữ đại nhân mới là người may mắn.” Tiểu Thất làu bàu.

“Hôn nhân không phải là chuyện của một người.” Dù với tính cách cứng rắn như hắn thì vẫn phải nghe theo lời của cha mẹ bà mai, cưới một cô gái hắn không thích làm vợ, mà đã cưới rồi thì phải có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm không bao gồm tình cảm, “Có mất có được, hai người ở bên nhau thì phải chuẩn bị cho điều ấy, Lữ phu nhân cũng đã có được thứ mình muốn.” Địa vị, danh phận và sự phục tùng của Lữ gia, “Thứ Lữ Lương muốn, hắn sẽ cố gắng giành lấy cho bằng được.”

“…” Nàng nhìn hắn, không hiểu hắn nói với nàng để làm gì, “Ngài đang dạy ta đạo lý thê thiếp hòa thuận đấy à?” Để chuẩn bị cho việc nạp thiếp sau này?

“…” Hắn thở dài, “Đánh giá cái gì đúng hay sai không thể chỉ dựa vào sở thích.” Đây mới là ý hắn muốn nói, nàng rất thông minh, giải quyết nhiều chuyện rất tốt, nhưng vấn đề lớn nhất chính là để tình cảm chi phối, tuy không thể hiện rõ ràng nhưng hắn vẫn cảm thấy được thiên hướng sâu trong tâm trí của nàng, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc nàng quản gia về sau.

“Thế còn ngài? Ngài đã bao giờ làm điều gì đó mà dựa vào sở thích của mình chưa?” Nàng hỏi.

“…” Hắn dời tầm mắt, “Đi thôi.”