Ngõ Ô Y

Chương 44: Gia Đình Đáng Sợ



Chỉ có những lúc thế này, Tiểu Thất mới cảm nhận được làm dâu “Tần Xuyên” hạnh phúc đến dường nào, chí ít là không cần phải ra ngoài xếp hàng giành giật châu báu.

Tình hình ở Mạc phủ bên kia cũng không khác là bao, chắc chắn nhà chính sẽ không để con cháu nhà mình chịu xấu hổ, những lúc cần sĩ diện thì tuyệt đối sẽ có.

Nên trong cuộc chiến giành nhau châu báu lần này, hai chị em Ngô thị là người sung sướng đắc chí nhất.

Ngô Thiếu Quân ở cữ sau sẩy thai nửa tháng, rảnh tới mức phát chán, chờ mấy hôm rồi mà vẫn không thấy Tiểu Thất ghé phủ, bèn sai người đến Lý trạch tặng quà, hôm nay là hai lạng tổ yến, ngày mai là một hộp long não, thực chất chỉ muốn giục Tiểu Thất nhanh nhanh qua phủ bầu bạn với nàng.

Đợi Vương ma ma quay về từ điền trang, Tiểu Thất mới có thời gian ghé thăm Mạc phủ.

“Đã năm sáu ngày rồi đó, muội không bận ra ngoài giành đồ thì thôi, đằng này cũng chẳng tới thăm ta.” Ngô Thiếu Quân vừa gặp đã trách.

“Bà cô của muội ơi, muội nào được may mắn như tỷ, cha Hằng Nhi vừa đi là đi liền mươi bữa nửa tháng, muội vừa phải thu xếp nhà cửa, còn phải lo cho mấy cô em họ với cả thuộc hạ, thiếu nước mọc ba đầu sáu tay thôi đấy.” Tiểu Thất nhận lấy trà ướp lạnh Hồng Ngọc dâng, vội uống hai hớp.

Thuộc hạ đến Lý phủ xin trợ giúp thì còn hiểu, nhưng em họ là thế nào? “Con gái nhà họ Lý gả tới kinh thành, là hai người năm kia đúng không? Khoan bàn đến địa vị nhà chồng, ngay của hồi môn của bọn họ cũng đủ tặng quà dâng lễ mấy chầu, hà tất phải về nhà ngoại đòi đồ?” Ngô Thiếu Quân cảm thấy đúng là chuyện hoang đường.

“Người ta cứ tới đòi đấy, tỷ có thể làm gì được đây?” Thất tiểu thư Lý Lan Nhược gả cho hoàng thân quốc thích, bản thân còn là con gái dòng chính ở Tần Xuyên, chắc chắn không thèm làm cái chuyện về nhà ngoại đòi đồ. Người đến chính là Bát tiểu thư Lý Hề Nhược, thực sự khiến Tiểu Thất được phen mở mắt. Chỉ vì muốn bớt chuyện cho nhà chồng mà Bát tiểu thư có thể về ăn bám nhà ngoại, mở miệng là đòi hẳn bốn trăm cân nén vàng nén bạc, lại thêm bốn cây đào mừng thọ bạch ngọc lá phỉ thúy, bốn tấm bình phong lưu ly, giá trị đâu chỉ liên thành? Rõ ràng là muốn hôi của! Quản sự bên Đông phủ không dám làm chủ, thế là dẫn thẳng người tới chỗ nàng, thân là chị dâu, nàng có thể làm gì được đây? Chỉ đành vừa báo tin về Tần Xuyên, vừa chuyển lời đến chồng mình –Bát tiểu thư nhà chàng đến đòi đồ, đòi quá nhiều, không ai dám đứng ra lo, nhà chàng tự lo liệu đi!

Ngô Thiếu Quân nghe xong, lắc đầu thở dài, “Nhà nào cũng có con cháu nhiều chuyện, mấy hôm rồi nhà chính bên ta ồn ào lắm, may mà ta đang ở cữ, không ai đến tìm, à phải rồi ——” Nàng vẫn Hồng Ngọc cầm chiếc hộp trên bàn trang điểm tới, “Hôm nay gọi muội đến là vì có đồ muốn cho muội.” Lại ra hiệu Tiểu Thất nhận lấy chiếc hộp.

Tiểu Thất không thắc mắc, nhận lấy chiếc hộp từ tay Hồng Ngọc, mở ra: nằm bên trong là pho tượng như ý phỉ thúy to bằng cánh tay trẻ em.

“Hồi trước anh rể muội đi sứ Tây Nam, nhận được mấy miếng phỉ thúy thượng hạng, vì chuẩn bị lễ thọ cho Thánh chủ nên lấy dùng hai miếng, tìm người đúc một cặp như ý, anh rể muội nói chức quan của mình nhỏ, tặng cả cặp thì sợ vượt quá quy chế, chi bằng cho các muội một pho tượng, dù không dùng bây giờ thì về sau ắt sẽ có chỗ dùng.” Ngô Thiếu Quân nói.

“Món đồ quý thế này…” Có phải Mạc Trường Mạnh trả ân tình nhiều quá rồi không?

“Có xá gì đâu, phỉ thúy tốt như vậy cũng chỉ có người trong hoàng thành mới dám dùng, người như chúng ta nào dám đeo ra ngoài rêu rao, cuối cùng vẫn phải vào túi hoàng gia thôi. Muội cứ lấy đi, có lẽ sau này sẽ có dịp dùng đến. Lần này ta ở cữ cũng làm phiền muội chạy qua chạy lại, hai ta là chị em không việc gì khách sáo, nhưng anh rể muội cứ áy náy hoài.” Cốt chính là trượng phu nhà nàng cảm thấy không thể nợ ơn Lý gia.

“Nếu tỷ đã nói vậy thì muội không khách khí nữa, cho muội cám ơn anh rể.”

Cầm như ý phỉ thúy về nhà chưa được hai ngày, Lý Sở cũng từ đại bản doanh nội phủ trở lại.

Tiểu Thất “báo cáo” lại với hắn những chuyện trong nhà gần đây, quan trọng nhất là “Bát đường muội” của hắn, kế tiếp là mấy người Vạn Mạc Quân lại phủ nhờ giúp đỡ, cuối cùng mới nhắc đến chuyện trả lễ của Mạc Trường Mạnh.

Hắn không bàn luận gì về chuyện của cô em họ, bởi dù sao cũng chẳng lấy đồ từ tay hắn, người làm phê chuẩn phải là Đại ca và Tam ca ấy. Còn những người Vạn Mạc Quân đến nhờ vả, hắn cảm thấy nàng giải quyết rất ổn thỏa, dẫu gì cũng là những người cùng vào sinh ra tử, khi cần thì cũng nên giúp đỡ. Còn Mạc Trường Mạnh, hừ! Có đưa cả cái nhà sang hắn cũng nhận.

Tiểu Thất cảm nhận được tia lửa giữa hắn và Mạc Trường Mạnh, tuy cho rằng mình chẳng làm gì sai – có phải nàng muốn làm ‘của hồi môn’ theo tới Mạc gia đâu, nhưng cuối cùng vẫn thấy không nên nói với hắn thì hơn, có lúc đàn ông phân thắng bại thật sự bất chấp một cách khó hiểu.

***

Cuối cùng Đông phủ vẫn đưa tới những thứ mà Bát đường muội Lý Hề Nhược muốn, nhưng nghe nói Đại công tử lẫn Tam công tử đều viết thư trách cứ Lý Hề Nhược, còn trả luôn cả quà lễ nàng tặng nhà ngoại hồi đầu năm – không phải nghèo đến mức không có gì ăn sao? Sau này đừng tặng gì cho nhà ngoại nữa, giữ lại mà dùng.

Hành động ấy đã khiến Lý Hề Nhược lẫn nhà chồng khiếp đảm, chạy đến khóc lóc kể khổ với Lý Sở, lúc này mới hay thì ra là do mẹ chồng không hiểu chuyện xúi giục, tưởng Lý gia giàu có, chắc sẽ không quan tâm đến chút đồ này.

Ông thông gia nào hay biết chuyện, tới lúc Lý gia trả lại quà trong hai năm qua thì mới phát hiện, chỉ vì chút tư lợi mà vợ mình đã gây ra đại họa!

Chu Án Long – cha chồng của Lý Hề Nhược đang nhậm chức tự thiếu khanh ở Quang Lộc tự, tự thiếu khanh phụ trách các buổi tế tư, triều hội và các lễ nghi khác. Chuyện lần này đúng khiến ông mất mặt, bản thân lo liệu lễ nghi của một nước mà người nhà lại làm ra chuyện thất lễ đến vậy. Ở trong triều lúc Lý Sở đến chào hỏi, ông ta chỉ muốn có cái lỗ mà chui xuống, về đến nhà thì xém tí nữa viết hưu thư bỏ bà vợ già không hiểu chuyện! Thánh thượng tin tưởng ông đến mức nào mới có thể làm chủ để con trai ông cưới con gái nhà họ Lý, còn chẳng phải để trấn an Lý gia sao?

Chu Án Long mất ngủ mấy đêm liền, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy phải làm gì đó để tạ tội, thế là viết thư cho Tần Xuyên rồi đến Lý trạch nhận lỗi, mong nhà thông gia nể mặt con gái nhà mình, đừng truyền chuyện này tới ngự tiền. Vốn Chu Án Long ông ta không có xuất thân cao, nhưng để được Thánh chủ coi trọng như ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng, lại còn phải dựa vào vinh sủng ấy để che chở cho con cháu, không thể chỉ vì mấy cây đào mừng thọ hay mấy cân vàng bạc mà phá hỏng tiền đồ rạng rỡ được.

Lý gia giận thì giận nhưng cũng chưa tới mức gieo họa lên đầu thông gia, cuối cùng Lý Sở đành ra mặt trấn an Chu Án Long, nhận lại quà mừng lễ tết, thôi truy cứu chuyện này.

Nhưng từ đó Chu phu nhân không còn nắm quyền quản gia nữa, một phần chuyển giao cho mẹ của Chu Án Long, một phần được nàng dâu Lý Hề Nhược nắm gĩ. Nhưng Chu lão phu nhân tuổi đã cao, nên những chuyện xã giao bên ngoài đều giao cho cháu dâu đích tôn đảm nhận, coi như toàn quyền giao cho Lý Hề Nhược quán xuyến.

Lý gia không dị nghị gì về chuyện này, chỉ viết thư răn dạy Lý Hề Nhược vài câu, dặn dò nàng ta phải làm nàng dâu chấp chưởng nhà cửa thật tốt.

Xem xong tuồng kịch hay lần này, Tiểu Thất nuốt ngụm nước bọt, Lý gia không hổ xuất thân từ vương tộc, chơi trò quyền biến lợi hại thật, đến hậu viện cũng chơi trò chính trị, vừa nắm chặt Chu Án Long lại vừa nắm toàn bộ Chu phủ, đúng là giết người không cần đao!

“Sao lại nhìn ta như thế?” Lý Sở tò mò trước ánh mắt của nàng, từ khi tiễn vợ chồng Hề Nhược về là nàng lại nhìn hắn với ánh mắt thăm dò đầy hồ nghi.

“Không có gì.” Chỉ là cảm thấy nhà chàng đáng sợ quá.

Hắn nhếch mép, biết nàng đã nhận ra mục đích chính đằng sau vở tuồng lần này, “Chu gia là nước cờ sống mà Thánh chủ đa vứt bỏ, nếu đã đưa cho Tần Xuyên thì dù gì cũng phải dùng.” Quang Lộc tự bề ngoài phụ trách triều hội lễ nghi, nhưng thực chất là đoàn cố vấn của Thánh chủ, có quân cờ Chu Án Long, Tần Xuyên sẽ phần nào khống chế được thế cục trong triều. Thánh chủ có thể nhượng lại lợi ích lớn đến vậy là vì Lý gia bọn họ có tư cách, cũng có bản lĩnh để ông phải nể trọng, còn về Chu Án Long, ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài phải theo bọn họ.

“Trước đó hỏi chàng chuyện Hề Nhược, chàng còn vòng vo với ta.” Hồi đầu nàng đã thấy chuyện này lạ lùng, Lý Hề Nhược dù gì cũng là cô nương phòng lớn, tuy không phải do Đại thái thái sinh nhưng được bà nuôi dưỡng từ nhỏ, không lý nào lại yếu kém không hiểu chuyện như vậy được, mới năm thứ hai sau khi cưới đã chạy về nhà ngoại đòi tiền, nói thẳng ra là thiên lý không dung.

“Tự xem hiểu không phải thú vị hơn à?” Hắn nói.

Cả hai đang trên đường tới nhà kho hậu viện, hôm nay dẫn hắn đến là để kiểm tra quà mừng thọ lần cuối trước khi tiến cung.

Nhà kho luôn là cấm địa ở Lý trạch, ngay tới Tạ quản sự đằng trước cũng không được tùy tiện ra vào, chìa khóa vốn do Vương ma ma giữ, nay Tiểu Thất đã được phù chính nên giao lại cho nàng.

Lễ thọ lần này, ngoài đồ mình tự chuẩn bị thì phía nhà chính ở Tần Xuyên còn cho thêm mấy bảo vật, nghe nói đều có niên đại rất xưa. Tiểu Thất không dám để bừa, đặt vào trong cùng nhà kho.

Thiết kế bên trong nhà kho Lý gia rất đặc biệt, nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một con dốc nhỏ, không những trồng hoa, cây xanh mà thậm chí có cả lương đình, những bức tường dưới thảm cỏ được xây bằng đá xanh dày đến hai mét, không có cửa sổ trên tường, chỉ có một vài lỗ thông hơi to bằng ngón tay cái được khoan trên hai bức tường phía nam theo Bát quái đồ. Theo lý thì bên trong hẳn oi bức và kín gió lắm, nhưng thực tế không khí thông thoáng, Đông ấm Hạ mát. Có lần hỏi hắn mới hay, đây là nhà kho có từ thời tổ tiên nhà họ Lý, bình thường có thể dùng làm nhà kho, trong thời chiến còn có thể để người nhà trú ẩn.

Bên trong gì cũng tốt, có điều ánh sáng quá tối, hay có thể nói là không có ánh sáng.

Mở cửa ra, Tiểu Thất quen tay mò lấy bộ đánh lửa trong hốc trên vách tường, châm cung đèn quỵ thị* mạ vàng rồi xoay người khép cửa lại. Sau đó mở mấy cánh cửa nhỏ ra, theo thứ tự châm cung đèn ở bên trong.

(*Cung đèn quỵ thị là đèn cung đình có hình người đang quỳ, ảnh minh họa.)

Trong ánh đèn chập chờn, nàng soạn những bảo vật được Tần Xuyên đưa tới ra cho hắn xem, để hắn quyết định những món đồ cuối cùng.

Cuối cùng hắn chọn hai món trong đó làm quà mừng thọ, Tiểu Thất dùng mực đỏ quẹt hai nét vào danh sách nhà kho, biểu thị đã lấy ra những thứ này.

“Lại đây.” Tiểu Thất đang gục xuống bàn đánh dấu, nghe thấy hắn đứng dưới đèn hạc đồng đen cao nửa người vẫy gọi mình.

Tiểu Thất cầm bút mực đỏ đi đến.

“Tay nàng nhỏ, có thể mò thấu bụng tiên hạc, lấy đồ ở trong ra đi.” Hắn chỉ vào ngọn đèn hạc.

Tiểu Thất nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ đùa bèn đưa bút mực cho hắn cầm, mở nắp nhỏ ở đuôi tiên hạc ra, nhưng lúc vừa đưa tay vào thì hắn bỗng hô lên “cẩn thận”, khiến nàng sợ hãi loạng choạng, suýt nữa đã phịch mông xuống đất. Nàng đứng thẳng dậy, véo mạnh vào tay hắn, đã mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò con nít này.

“Bên trong có đồ tốt thật, không lừa nàng đâu.” Hắn cười nói.

Lần này Tiểu Thất vừa nhìn hắn vừa thò tay vào, đúng là mò được một thứ gì đó ở trong bụng tiên hạc, là một cây trâm phụ nữ dùng để vấn tóc, thân trâm làm bằng ngọc đen, trên đỉnh là một chùm nhị hoa trông như lụa được chạm khắc bằng đá quý màu đỏ, nhìn giống hoa bông liễu đỏ phụ nữ dùng để nhuộm móng tay.

“Hồi nhỏ vì trốn học nên ta từng bị giam vào nhà kho, chán quá không có gì chơi mới cạy mở một chiếc hộp gấm, làm hỏng không ít thứ, lúc ấy phát hiện thúc gia đến, không biết giấu đi đâu nên ném cả vào trong bụng tiên hạc.” Sau đó thúc gia không còn nhốt bọn họ vào nhà kho nữa, hắn vừa nói vừa cầm lấy cây trâm trong tay Tiểu Thất cài lên tóc nàng, năm xưa thấy thứ này đẹp nên chẳng nỡ làm hỏng, xem ra ánh mắt hồi ấy cũng không tệ, nàng cài rất hợp.

“Chỉ mong con trai chớ nghịch ngợm như chàng.” Còn dám làm hỏng mấy thứ đồ quý thế này!

“E rằng sau đại yến trong cung, Đông cung sẽ có chủ.” Hắn xoay ngòi bút trong tay, “Lần trước về Tần Xuyên, thúc gia đã dặn ta phải tránh xa triều cục, nhưng nay xem ra khó mà tránh được, chuyến này sẽ còn ở lại kinh thành lâu, nàng nhẫn nại chút.” Hắn có dự cảm cuộc tranh đoạt Đông cung lần này sẽ không dừng chỉ vì Đông cung đã lập chủ, trái lại còn trở nên gay gắt hơn, nay không chỉ có hắn, đến con cháu hai nhà Ngụy Mạc cũng bị kéo vào. Bên ngoài có cường địch nhăm nhe, bên trong lại lục đục nội bộ, rốt cuộc đám chóp bu trên kia đang chơi trò gì thế?

“…” Không ngờ hắn lại nói những chuyện này với nàng, là vì lo nàng còn nhỏ tuổi, lòng chộn rộn sẽ làm hỏng chuyện? “Chàng yên tâm, tuy không hiểu được thế cục trong triều, nhưng ta vẫn biết đạo lý lấy bất biến ứng vạn biến, chúng ta chỉ cần lo chuyện mình cần làm, mặc kệ gió ngoài kia thổi thế nào, dù chi cũng không thổi vào được tường viện. Ta không giúp được chàng ở bên ngoài, nhưng nhất định sẽ bảo vệ hậu viện giúp chàng.” Thân ở chức vụ thì phải làm tốt chức vụ ấy, đây là đạo lý sinh tồn đúc kết từ kiếp trước lẫn kiếp này.

Có lời này của nàng, hắn yên tâm hẳn. Nhưng hơn cả yên tâm là cảm thấy tò mò, nàng còn nhỏ tuổi, từ nhỏ cũng không được dạy dỗ chu đáo, chỉ làm chuyện nữ công thêu thùa, nhưng vì sao lại có được tính cách thế này? Chả nhẽ lão thái thái Ngô gia là thánh sư thật? Nhưng theo lý mà nói thì bà chị vợ ở Mạc phủ phải lợi hại hơn mới đúng, cớ gì lại xảy ra chuyện như vậy? “Xem ra tổ mẫu Ngô gia dạy nàng không ít.”

“…” Hình như biểu hiện chín chắn quá rồi, “Thông tuệ cũng có sớm muộn, ta ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, nhờ vậy mà hiểu được nhiều đạo lý hơn người ngoài.” Ta còn biết được mấy kiểu chữ viết nữa cơ, nói ra có mà hù chết chàng.

Hắn đồng tình trước lời giải thích của nàng, khổ cực và nghị lực chính là người thầy tốt nhất cho bản thân, “Còn cần xem gì nữa không? Nếu không thì về sớm ăn cơm thôi.” Ở đại bản doanh làm nhiệm vụ cả ngày, không kịp ăn bữa trưa, giờ hắn đói bụng lắm rồi.

“Hết rồi, nhưng mà Vạn phủ và Hà phủ có đến mượn mấy thứ, Vạn gia mượn một bức bình phong và một cặp bàn thấp gỗ kim ty, thêm mấy bức tranh chữ. Hà gia thì mượn hai bình rượu lưu ly.” Vạn Mạc Quân vốn căn cơ mỏng, trong nhà không có nhiều thứ tốt, nhưng ông vừa được tước vị nên không dám chuẩn bị xoàng xĩnh, chỉ vì dâng quà chúc thọ lần này mà đã bới hết cả vốn liếng trong nhà. Hà Ứng Kiền đỡ hơn chút, dẫu gì Hà phu nhân còn có của hồi môn phong phú, chỉ cho người đi mượn hai bình rượu, nhân tiện còn đưa tới một pho Quan Âm bạch ngọc cao nửa thước, giống lấy vật đổi vật hơn.

“Nghe giọng điệu lão Vạn thì có vẻ vẫn chưa đủ, mới nãy ta thấy trong góc còn có hai hòm giáp trụ, nàng cho người đem qua đi, ông ấy vừa được tước vị, không chỉ Thánh chủ mà còn phải tỏ lòng với quý nhân trong cung.” Vạn Mạc Quân là lão đại ở phủ Bắc đô hộ, nếu ông mất mặt thì toàn bộ phủ Bắc đô hộ cũng mất mặt theo.

“Được.” Hắn là lớn nhất, nói tặng thì tặng, “Có điều ta phải nói rõ với chàng, sau lần thọ yến này, trong kho nhà ta không còn thứ tốt nữa đâu.”

Hắn thổi tắt cung đèn, “Không gấp, đã tặng đi bao nhiêu thì dĩ nhiên có thể lấy lại bấy nhiêu. Nếu vét hết của bên dưới, kẻ này lại vơ của khác, đến lúc đó còn cần dân sinh nữa không? Mấy rương châu báu cũng không mua được cả thiên hạ Đại Chu.”

Hắn nói vậy thì nàng yên tâm rồi, chứ nếu cứ chìa tay xin Tần Xuyên thì cũng không hay, “À, lần này nhà chính đem đồ tới, Đại tẩu và Tam tẩu cũng nhân tiện cho người chuyển lời, bảo muốn đưa hai người ở Thạch viện đến kinh thành.” Dĩ nhiên hai người ở Thạch viện chính là Mai di nương và Triệu di nương vừa vào.

“Nói với bọn họ, đã rời khỏi Tần Xuyên thì cả đời này đừng mơ quay về nữa.” Hắn sẽ không để hai người kia đến kinh thành làm loạn, đã nói rồi, chuyện ở Tần Xuyên thì chỉ được dừng lại ở Tần Xuyên, hắn đã nể mặt quá đủ, còn nếu không cần cái mặt này nữa thì đó cũng là do hai nhà bọn họ tự chọn.

“Ừm.” Hình như hắn giận rồi, nhưng sao nàng lại thấy có chút vui vui?

Được rồi, nàng thừa nhận không chỉ có chút vui vui!