(*) chữ heo vàng là ‘kim trư’ (金猪 /Jīn zhū/), đồng âm với ‘kim chủ’ (金主 /Jīn zhǔ/).
Lê Chi cạn lời, nhìn anh trân trối, biểu cảm biến hóa có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Tất nhiên, Tống Ngạn Thành cũng sẽ không tự cho mình là đúng, trò đùa ngẫu hứng này làm cho tâm trạng của anh… không tệ lắm.
Lê Chi cuối cùng chỉ nặn được một câu, “Cái người này, sao lại thế chứ.”
Tâm trạng vốn bắn đại bác cũng không tới*, hiện tại lại bị tên khốn này vẽ chuyện thành đỏ mặt.
(*)bắn đại bác cũng không tới: không liên quan.
Tống Ngạn Thành cười vô cùng chân thành, lông mày giãn ra, khóe mắt khẽ nhếch, có thêm một vài phần bộ dáng nên có trong ngày sinh nhật.
“Anh đừng có hiểu lầm, thuận tay mua, thực sự chỉ là thuận tay. Con heo này không phải là cái loại ‘heo’ anh đang nghĩ tới, nó thuần túy chỉ là một con heo thôi.”
Lê Chi giải thích lung tung một lèo, ánh mắt nhà nhàn nhạt dịu dàng của Tống Ngạn Thành vẫn luôn nhìn cô. Khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay trống không nắm vào nhau, ngăn lại nụ cười vui vẻ như có như không trên khóe môi.
Lê Chi bĩu môi, “Thôi được rồi, anh là Thọ tinh*, hôm nay anh lớn vai nhất.”
(*) Thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật.
Giọng nói của Tống Ngạn Thành vang lên thật nhẹ, “Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật.”
Khuôn mặt Lê Chi u sầu, “Tốt xấu gì thì tôi cũng đưa anh quà rồi, phối hợp diễn một chút cũng không thể sao?”
Tạm ngưng mấy giây, Tống Ngạn Thành lại nói: “Mỗi ngày tôi đều diễn.”
Ánh mắt của Tống Ngạn Thành rõ ràng mất hứng, có lẽ đang liên tưởng đến một việc gì đó, sắc mặt dần trở nên sắc bén. Lê Chi hiểu, bề ngoài nhìn vẻ vang quang vinh, nhưng cuộc sống trong gia đình quyền quý của anh cũng chưa từng trôi qua suôn sẻ.
Lê Chi nghiêng đầu cười, từ đôi mắt đến hàm răng đang nhe ra kia đều như đang tỏa sáng, “Không sao rồi, hiện tại không phải có tôi đây sao?”
Tống Ngạn Thành nhìn sang.
“Đợi tôi thành Ảnh hậu, anh liền trở thành nam chính diễn cùng Ảnh hậu, biết bao người sẽ hâm mộ anh cơ mà.” Lê Chi nói xong câu này, mặt mày sinh động, dí dỏm lại phóng khoáng, tuyệt không khiến cho người ta sinh ra ác cảm với cô.
Tống Ngạn Thành cong cong môi, “Tốt, tôi chống mắt lên xem.”
Bầu không khí dần bớt căng thẳng, hai người ăn được một bữa tối coi như là hài lòng. Xe của Tống Ngạn Thành Quý Tả đã lái đi mất, nhưng tạm thời anh ta lại có việc, không có cách nào có thể đón. Tống Ngạn Thành vừa mới định phân phó tài xế lái xe tới, Lê Chi đã cắt ngang: “Đêm hôm khuya khoắt, đừng làm khổ người ta nữa. Phía trước có một cái trạm xe bus, có xe chạy tới khu chung cư.”
Gió nổi lên, cô khép kín áo khoác lại, bả vai hơi co lên, đi lên phía trước.
Tống Ngạn Thành chần chờ một lúc rồi cũng bước theo.
Rất nhiều người đang đợi xe ở đó. Tống Ngạn Thành đứng trong đám người này, tựa như một cây bạch dương, vươn cao thẳng tắp. Lê Chi ghé sát vào, “Không so sẽ không phát hiện.”
“Hả?”
“Chân anh rất dài.”
Tống Ngạn Thành bình tĩnh nói: “Đó là bởi vì cô quá lùn.”
Lê Chi: “…”
Tuyến Thành thị 1 là tuyến xe bus chạy quanh trung tâm thành phố, vì vậy hành khách lên xe rất nhiều. Lúc hai người bọn họ lên xe, chỉ có thể chen vào giữa. Giữa đám đông, vẻ mặt của Tống Ngạn Thành hết sức khó coi.
Hẳn là anh điên rồi mới đồng ý đứng chen lấn trong xe bus công cộng với cô diễn viên này.
Cúi đầu nhìn cô, lại thấy cô đang bị chen tới mức không còn chỗ đứng. Tống Ngạn Thành nhíu mày, dùng một tay kéo bả vai cô, “Lại đây.”
Hai người đổi vị trí, Lê Chi đứng ở gần chỗ cửa sổ ít người, Tống Ngạn Thành đứng chắn trước mặt cô.
Lê Chi có chút cảm động, vừa định nói cảm ơn, Tống Ngạn Thành: “Câm miệng.”
Lê Chi: “…”
Sau mười một mười hai trạm dừng gì đó, hành khách trên xe cũng không còn nhiều lắm, vừa hay ở bên cạnh hai người có một chỗ ngồi còn trống. Lê Chi nhìn chung quanh xe một vòng, không có người già người yếu gì, mới nói với Tống Ngạn Thành: “Anh ngồi đi, còn xa mới về đến nơi.”
“Sao cô không ngồi?” Tống Ngạn Thành hỏi.
Lê Chi nháy mắt một cái, “Tôi kính già.”
Tống Ngạn Thành nhẹ xùy một tiếng, khả năng công kích của cô cũng chỉ có thế. Nhìn nhau hai giây, Tống Ngạn Thành hơi dùng sức kéo cô qua đây, đè vai cô ngồi xuống chỗ trống, “À, tôi thì lại yêu trẻ.”
Lê Chi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố giống như những viên kẹo nhảy nhót tung tẩy, lướt ngang qua viền cửa sổ đầy bụi, rồi phủ lên mắt Lê Chi, khiến người cô cũng theo đó mà cảm thấy ấm áp hơn.
Tống Ngạn Thành đứng thẳng, hạ bàn* ổn định, đứng xe bus mà khí thế cứ như ngồi Bentley. Thi thoảng anh sẽ cúi xuống ngó Lê Chi một chút, thần sắc bất giác dịu đi.
(*) hạ bàn: là phần từ thắt lưng trở xuống, đặc biệt là đôi chân. – Theo Baidu.
Về đến nhà, cô vừa mới vào cửa, Mao Phi Du đã gọi điện đến.
Lê Chi hít sâu một hơi, giống như chiến sĩ cảm tử trên chiến trường, “Tôi đã đặt xong vé máy bay ngày mai, cam đoan là sẽ về đến đó lúc xế chiều.”
Không thèm nói lời mở đầu, tiếng gào của Mao Phi Du như là sấm rền bên tai, “Lê Chi, ông đây sẽ không để cô yên nữa đâu! Cô làm chuyện gì cũng không xong, chỉ có chơi xỏ tôi là tài thôi phải không? Tôi thấy có khi cô khỏi phải đến quay nữa, tìm mấy cái bộ nhỏ nhỏ mà làm! Hải Thị có vàng bạc châu báu gì mà cô quyến luyến nó thế hả?”
Lê Chi nghiêm túc nói: “Bà nội.”
Mao Phi Du: “Đm, lại còn biết dở giọng nói mấy lời xàm xí rồi!”
“…” Im lặng chưa được vài giây, điện thoại trong bàn tay biến đâu mất, thì ra là Tống Ngạn Thành cướp đi.
Lê Chi không hiểu lắm, nhìn về phía anh, vẻ mặt viết đầy dấu chấm hỏi.
Tống Ngạn Thành vô cùng hiệu suất, trực tiếp ngắt cuộc gọi, kết thúc tràng chửi rủa của Mao Phi Du.
Lê Chi chợt thở dài một hơi, xoa xoa thái dương đang căng thẳng, “Cũng tốt, cũng tốt.”
Giữa hai hàng lông mày của cô hiện vẻ mệt mỏi khó có thể che giấu, các cảnh quay đều được thực hiện vào ban đêm hoặc sáng sớm, ngày đêm đảo lộn, cực kì vất vả, từ lúc ăn cơm Tống Ngạn Thành đã phát hiện ra, Lê Chi gầy đi trông thấy, khuôn mặt to còn chưa bằng bàn tay anh.
Lê Chi ngáp, ỉu xìu quay về phòng ngủ.
Tống Ngạn Thành trở vào phòng làm việc, dựa người vào mép bàn đọc sách, mặt hướng về phía cửa sổ sát đất, yên lặng chờ đợi thật lâu. Hơn mười một giờ, anh gọi cho Mạnh Duy Tất. Mạnh Duy Tất còn đang đi công tác ở Quý Châu, hiện giờ vẫn còn đang làm việc, lúc tiếp điện thoại giọng anh còn hơi khàn khàn: “Chưa về Hải Thị đâu, đừng hẹn tao uống rượu.”
“Có ai muốn hẹn mày uống rượu đâu?”
“Chuyện khác lại càng không hẹn.”
“Mày ở Quý Châu mấy ngày nữa?”
“Nhiều nhất là hai ngày.”
“Thời tiết bên kia tốt chứ?”
Mạnh Duy Tất cạn lời, “Nửa đêm mày gọi chỉ để tán dóc thôi hả?”
Tống Ngạn Thành im lặng, rồi lại hỏi: “Có phải mấy người đại diện trong ngành của bọn mày lúc nói chuyện đều cục súc thế không?”
“Ai?”
Dừng một chút, Tống Ngạn Thành nói: “Tỷ như người đại diện của Lê Chi.”
“Cái vị họ Mao kia ấy hả?” Mạnh Duy Tất cũng đã nghe qua về Mao Phi Du, năm đó một tay anh ta tạo nên cơn sốt mang tên Hạ Chi Kỳ, có thể nói là ai ai thấy anh ta cũng tay bắt mặt mừng, năng lực làm việc của Mao Phi Du lại càng miễn chê, quả thật là người đại diện số một.
Trong nháy mắt Mạnh Duy Tất hiểu ra ẩn ý của Tống Ngạn Thành, anh cười, hỏi: “Có biết bây giờ mày trông giống ai không?”
“Một người cha già ra mặt cho đứa nhỏ nhà mình.”
Sau khi vào đoàn, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Lê Chi bị đảo lộn, khiến cô không thể ngủ ngon. Ba giờ sáng tỉnh lại, cô không ngủ thêm được nữa. Cô mở điện thoại, điều làm cô bất ngờ chính là, cô không hề nhận được một mống tin nhắn chửi bới nào của Mao Phi Du.
Anh ta chỉ nhắn một câu: “Đi đi, đúng hạn nhớ quay về đoàn làm phim, chớ tới trễ.”
Lê Chi suýt chút nữa rớt nước mắt, lúc sinh thời còn có thể cảm nhận được thiện chí của Mao Phi Du, xác suất xảy ra cũng như việc cô cầm giải Ảnh hậu vậy.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tống Ngạn Thành theo thói quen dậy sớm, ba tiếng sau rời phòng làm việc uống cốc nước, lại vừa lúc thấy Lê Chi về. Tống Ngạn Thành nhíu mày, cô đi ra ngoài lúc nào vậy, anh vẫn còn tưởng Lê Chi đang ngủ nướng.
“Đi đâu đó?” Tống Ngạn Thành thuận miệng hỏi.
“Đi thăm bà nội tôi.” Lê Chi thay giày, đặt giày ngay ngắn lên kệ, “Nửa tháng sau tôi bận việc lắm, đoán chừng không thể về nhà. Tôi đi mua cho bà chút đồ dùng hàng ngày với đồ ăn, sức khỏe bà nội tôi không tốt, ra ngoài một mình tôi lo lắm.”
Việc này Quý Tả đã ghi chú rõ trong tập tư liệu, Lê Chi lớn lên trong cô nhi viện, cũng đã được không ít người hảo tâm giúp đỡ. Hẳn đây là một người trong số đó, có đi có lại, cô có lòng cảm kích với người ta cũng là chuyện dễ hiểu.
Tống Ngạn Thành hiếm có lúc lại không trào phúng châm biếm cô, anh chỉ nói: “Về sau nếu có cần trợ giúp, cứ nói với tôi.”
Lê Chi cũng không giả vờ khách khí, “Yên tâm, làm việc thiện tích đức, chuyện tốt như thế tôi nhất định sẽ nhớ đến anh.”
Tống Ngạn Thành: “Đừng tưởng là tôi không nghe ra cô đang mắng tôi.”
Lê Chi vui vẻ cười, nhìn đồng hồ, “Tôi phải ra sân bay rồi.” Cô lôi điện thoại ra gọi xe, “Chỗ của các anh khó gọi xe thật đấy, đến sớm một chút nhé.”
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, Lê Chi như cảm nhận được, cũng nhìn lại. Tống Ngạn Thành lặng lẽ rời ánh mắt qua chỗ khác, nửa giây sau lại liếc cô một cái, lần này anh nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Lúc Lê Chi mạnh mẽ ngẩng đầu dậy, Tống Ngạn Thành đã đi lấy áo khoác xong xuôi, sắc mặt dửng dưng.
Một người thì vì một phút nông nổi mà quyết định, một người thì vì ma xui quỷ khiến mà không từ chối khéo. Giữa hai người dường như tồn tại một loại nhận thức chung, không quá để ý chuyện nghĩ lại.
Kết quả là, khi hai người vừa đến đường cao tốc ra sân bay, Lê Chi lại nhận được thông báo. Cô xem lại tin nhắn hai lần vẫn không thể tin được —— vì lí do đặc biệt, chuyến bay bị hủy.
Lê Chi bối rối thật lâu, “Chuyến bay bị hủy bỏ.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Hả?”
Mặt Lê Chi trắng bệch trong phút chốc, “Tôi về không kịp mất, tối nay tôi phải đóng cùng Khương Kỳ Khôn lão sư rồi.”
Tống Ngạn Thành nghe cái tên này liền thấy quen tai, cũng biết thân phận cô cũng thấp cổ bé họng, không thể phạm sai lầm. Chính bản thân Lê Chi cũng luống cuống, tra chuyến bay, gọi điện cho bên chăm sóc khách hàng, gọi được một lúc mà thấy cô như sắp khóc đến nơi rồi.
Lê Chi cúi đầu, điện thoại bị cô nắm chặt trong tay. Cũng đành thôi, cam chịu số phận vậy, cô nghẹn ngào nói: “Về thôi, cảm ơn anh.”
Tống Ngạn Thành cũng không đáp lời, tiếp tục tới phi trường, chỉ là có mấy lần nhìn điện thoại trong hộc xe, hình như là đang đợi cuộc gọi của ai đó.
Rất nhanh sau đó, có một cuộc gọi đến, anh nghe xong vài câu liền kết thúc, nói với Lê Chi: “Ra sân bay thôi.”
“Chuyến bay bị hủy rồi.” Lê Chi cho là anh chưa nghe rõ, lặp lại lần nữa.
Căn bản Tống Ngạn Thành cũng không muốn nói thêm lời nào nữa, lái xe tới bãi đỗ xe tư nhân P8. Thang máy ở chỗ này cũng sẽ dẫn lên một phòng chờ khác. Lê Chi quay đầu nhìn về phía sân bay, bỗng nhiên hiểu ra, đây là sân bay tư nhân.
Ở nơi cách chỗ hai người đang đứng vài mét, có một người đàn ông trẻ đang đợi, nhìn thấy Tống Ngạn Thành, liền cười cười chào hỏi. Đi được vài bước, Tống Ngạn Thành quay đầu lại, “Ngụy luật* vừa lúc cần phải đến Quý Dương* có công chuyện, năm phút sau sẽ xuất phát, cô đi cùng cậu ta luôn nhé.”
(*) Ngụy luật: Luật sư họ Ngụy, giống như Tống tổng, đây cũng là một cách xưng hô phổ biến củangười Trung Quốc, gọi họ kèm chức danh.
(*) Quý Dương: là một thành phố trực thuộc tỉnh Quý Châu, Trung Quốc. Thành phố Quý Dươngnằm ởtrung tâm của tỉnh Quý Châu.
Lê Chi không tin vào mắt mình, “Hả?”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Hả cái gì mà hả, không muốn đi nữa?”
“Đi đi đi!” Đây chính là cái gọi là bĩ cực thái lai, bước chân của Lê Chi bay bổng, lông mi khẽ rung động. Cô nhỏ giọng hỏi: “Tống Ngạn Thành, anh cố ý sắp xếp cho tôi đấy hả?”
Tống Ngạn Thành cười lạnh, “Đường bay tư nhân phải báo cáo trước một ngày với Cục Kiểm soát Không lưu để nhận chỉ thị phê duyệt —— thay vì ngồi đây mà nhàn nhã tưởng bở, chi bằng cô bỏ tâm bỏ sức ra mà trau dồi kĩ năng diễn xuất, biết đâu còn có thể cầm giải Ảnh hậu, sớm ngày tậu được một cái phi cơ riêng.”
Lê Chi: “…”
Bộ kiếp trước tôi ăn mất lưỡi của anh hả, sao kiếp này anh độc mồm độc miệng với tôi thế?
Cô ‘hứ’ một tiếng, “Có mua thì tôi cũng không cho anh lên ngồi đâu, cho anh tức chết luôn.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Vậy cô cố gắng lên, sớm làm tôi tức chết.”
Nói xong, anh cất bước về phía trước.
Lê Chi khó hiểu, “Ơ! Anh đi đâu đấy?”
Sắc mặt Tống Ngạn Thành hiển nhiên là tỏ vẻ cự nự, luật sư Ngụy đứng cạnh anh, cười hàm súc, “Trước tôi mời nó uống rượu chẳng bao giờ thấy nó đến, lần này sao có thể để nó thoát được.”
Tống Ngạn Thành điềm tĩnh, “Bằng không sao cô có thể lên máy bay được đây?”
Hai người này có một mối quan hệ thực thân thiết, cười đùa với nhau không dứt miệng. Trái lại, Lê Chi lại bị những lời anh nói làm cho cảm thấy muốn choáng váng.
Toàn thân luật sư Ngụy đều tỏa ra khí chất tinh anh. Nếu bình tĩnh mà xem xét, bạn bè của Tống Ngạn Thành đều như từ một khuôn đúc mà ra, đều vô cùng xuất sắc ưu tú.
Đây là lần đầu tiên Lê Chi được đi máy bay tư nhân, khoang máy bay tuy nhỏ, nhưng bố cục lại rất hài hòa. Hai hàng ghế ở hai bên có thể di chuyển, thuận tiện để nói chuyện phiếm. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau thật vui vẻ. Luật sư Ngụy nói chuyện là chính, còn Tống Ngạn Thành lại nói rất ít, nhưng chỉ cần anh cất giọng vàng kim của mình, ngay lập tức có thể đóng băng toàn bộ thế giới.
Lê Chi quay đầu xem cảnh vật bên ngoài. Máy bay đang cất cánh, mặt đất dần dần thu nhỏ lại, cảnh ngoại ô trông có vẻ hơi trống trải. Nhìn từ trên cao xuống, tựa như là Thượng đế nhìn xuống cảnh vật nhân gian. Lê Chi nhìn đến mê mải, nhất thời quên mất không kiềm chế sự hoan hỉ của mình.
Tống Ngạn Thành như ma như quỷ, giọng nói âm u vang lên: “Vừa rồi cô nhìn tôi, cười gì thế?”
Lê Chi giật mình cả kinh, mới phát hiện ra cái người này tự bao giờ đã lẻn đến đây ngồi cùng cô. Từng tia sáng mặt trời xuyên qua màn mây chiếu qua đây, dịu dàng phác họa sườn mặt của Tống Ngạn Thành. Vẻ sợ hãi của Lê Chi trong nháy mắt biến mất, cô thậm chí cũng không giấu đi sự vui vẻ của mình.
Cô dứt khoát nhoẻn miệng cười thật tươi, để lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, nói: “Lần đầu tiên đi máy bay tư nhân, kích động quá không được sao?”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, nói: “Còn có thể kích động hơn đấy.”
Lê Chi: “Hả?”
“Nhìn ra ngoài đi.”
Cô nghe lời làm theo, quay đầu về phía cửa sổ.
Tống Ngạn Thành nhẹ giọng: “Nhảy xuống.”
Lê Chi: “…”
Cô trợn trừng mắt lên, Tống Ngạn Thành cười, mặt mày giãn ra, trong mắt hàm chứa ý trêu chọc không hề giấu giếm. Lê Chi nói thầm: “Khờ khạo.”
Chuyến bay kéo dài ba tiếng, năm giờ liền đáp xuống sân bay Long Động Bảo, Quý Dương.
Luật sư Ngụy đến gặp một khách hàng trong vụ án, sau khi xử lí xong có thể về trong ngày nên Tống Ngạn Thành mới chịu đồng ý đi cùng. Kết quả là ba người còn chưa ra khỏi sân bay, khách hàng đã gọi điện tới, nói rằng tạm thời có việc, trì hoãn thời gian gặp mặt.
“Một giờ sáng có thể hẹn mày chứ?” Tống Ngạn Thành cạn lời.
Luật sư Ngụy quen thói, “Chỉ cần nộp đủ tiền, bảo tao hầu mày cả đêm cũng được luôn.”
Luật sư Ngụy phàm phu tục tử, chỉ nhận tiền, không nhận tình, bạn thân gì đó cũng lướt sang một bên. Nói theo một cách khác, tối nay Tống Ngạn Thành không thể quay về Hải Thị.
Hôm nay mất đường về, Tống Ngạn Thành đành phải ở lại bên này một đêm. Anh còn chưa nói gì, Lê Chi đã ghé sát đầu vào, ánh mắt ranh mãnh như một chú hồ ly nhỏ, “Chưa sống quen ở đây chứ gì? Không sao hết, có tôi đây.”
Cô dương dương tự đắc: “Tranh thủ đối xử tốt với tôi một tí đi, biểu hiện tốt thì tôi sẽ mời anh ăn cơm chiều. Tôi sẽ mách anh khách sạn nào tốt nhất ở đây. Tôi chỉ nói đơn giản thôi, khách sạn có rất nhiều người xấu, chuyên chọn mấy người đẹp trai ngây ngô tầm tuổi anh, bán sang Thái làm con người ta.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi: “Đừng sợ, tôi bịa thôi mà.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi có đôi mắt rất đẹp, chớp chớp, nói: “Nhìn xem anh bị dọa sợ kìa, không sao hết á, chuyến bay sớm nhất ngày mai là bảy giờ, anh có thể về sớm rồi.”
Tống Ngạn Thành cúi đầu sửa sang ống tay áo khoác, bình thản nói: “Tôi có nói là tôi phải đi sao?”
Lê Chi: “?”
“Tôi cố ý tới đấy.”
Lê Chi: “??”
“Thưởng thức trình độ diễn của cô một chút.”
Lê Chi: “???”
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu, ánh mắt và giọng nói trầm thấp khiến người khác mê mẩn, “Dù sao thì cô cũng là Ảnh hậu, à không, siêu sao của thời đại mà.”
Luật sư Ngụy đã nói chuyện điện thoại xong, vừa đúng lúc nghe thấy thế, vẻ mặt mù mờ, “Cô ấy là siêu sao?… Siêu sao thời đại nào thế?”
Tống Ngạn Thành trịnh trọng: “Thời đại Trác Mông.”
“Còn có thời đại đó hả?” Luật sư Ngụy vẫn mù mờ như trước, “Xem ra tao vừa mới được phổ cập kiến thức lịch sử.”
Tống Ngạn Thành cười nhẹ nhàng, “Không cần, mày vừa nằm mơ thôi.”
Lê Chi: “*& $#@!) “
Gã đàn ông thối tha này.
————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Thành: Chi Chi quá đáng yêu, tôi không kiềm chế được, muốn thu hút sự chú ý của cô ấy.