Ngỡ

Chương 33: Giấc mộng



Đúng là một tên ấu trĩ.

Lê Chi không dám mường tượng đến phương diện không được trong sáng kia, chỉ đành trầm ngâm dùng bữa, không nhìn về phía anh.

Thượng Úy Lam bưng bát canh từ phòng bếp đi ra, cười híp mắt: “Nước hoa quả do chính tay bà vắt đó, con uống có thấy ngon không?”

Lê Chi nói thầm: “Bình thường anh ấy không uống nước trái cây đâu ạ, chỉ toàn uống rượu thôi. Lần sau bọn con tới có khi bà nên chuẩn bị một chai vang đỏ 53 năm pha với Sprite*, sau lại thêm một chai Nhị Oa Đầu*, cho anh ấy uống say từa lưa, sau đó biết đâu anh ấy sẽ nhảy một đoạn nhạc disco dưỡng sinh cho bà xem thì sao.”

(*) Rượu vang pha Sprite: Người Trung Quốc hay thích pha rượu vang đỏ với Sprite. Hai thứ nước này kết hợp với nhau sẽ một hương vị riêng, khá thơm và ngọt. Còn về Nhị Oa Đầu, đây là một loại rượu mạnh, khá phổ biến trong giới lao động vùng Bắc và Đông Bắc Trung Quốc. Loại rượu này được người dân Bắc Kinh rất chuộng, uống rất nhiều, chính vì thế mà khi nhắc đến Nhị Oa Đầu người ta thường nghĩ đến Bắc Kinh.

“Đứa nhỏ này, huyên thuyên cái gì thế không biết.” Thượng Úy Lam gõ yêu lên trán cô một cái, không nỡ mạnh tay.

Mà Tống Ngạn Thành lại tìm ra được từ mấu chốt, Lê Chi nói, lần sau lại tới. Bốn chữ này càng khiến cho Tống Ngạn Thành vui hơn, anh dứt khoát uống một hớp hết nửa cốc nước lê.

Sau khi dùng xong cơm trưa, hai người còn đánh bài cùng với bà Thượng Úy Lam, đây chính là thú tiêu khiển duy nhất của bà lão. Thiếu một chân chơi mạt chược, ba người chỉ có thể chơi Đấu địa chủ. Cầm 3 bích trong tay, Thượng Úy Lam chính là địa chủ của ván đầu tiên. Bà ra tiếp tam 3 thêm đôi 2, Lê Chi lắc đầu, Tống Ngạn Thành cũng nói không có. Tốc độ chơi của bà lão nhanh như chớp, thả xuống bộ dây tám, trong tay liền chỉ thừa ra con 2.

Khởi đầu vô cùng thuận lợi, địa chủ đã ép được hai nông dân tới nỗi hai người không đánh nổi lá nào. Lê Chi xòe bài giả làm cái quạt, che mũi miệng giả vờ thút thít nỉ non, “Địa chủ bóc lột người khác, làm nông dân mới khổ làm sao.”

Tống Ngạn Thành buông bài, quay đầu nhìn cô.

Lê Chi thêm thắt chút nước mắt nước mũi, mở ví tiền ra, tỏ vẻ luyến tiếc không nỡ, “Làm quần quật cả tháng trời, vậy mà chưa gì tiền đã không cánh mà bay.”

Tống Ngạn Thành vươn tay, nhẹ nhàng chọt đầu cô một cái, khóe miệng nở nụ cười, “Thôi đi, có mười tệ làm gì mà căng.”

Lê Chi nhe răng cười với anh, “Mười tệ thì không phải là tiền hả? Đủ để mua mười Tống Ngạn Thành đó.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Bà nội cười, nói: “Không được nghịch ngợm.”

Một tiếng trôi qua, Thượng Úy Lam ăn được khoảng ba tới bốn trăm tệ. Bất kể là làm địa chủ hay nông dân, bà đều có thể xử gọn hai người trẻ trước mặt. Lê Chi cau mày thở dài, nằm bò ra bàn chưa thể gượng dậy nổi, “Thượng Úy Lam giết tôi rồi.”

Bà nội Thượng cười tươi đến nỗi nếp nhăn ở đuôi mắt hiện rõ, tinh thần sảng khoái mãn nguyện, vô cùng vui vẻ.

Tống Ngạn Thành không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Lê Chi. Lê Chi cảm giác được, cũng quay đầu nghênh đón ánh nhìn của anh, khi đối mặt, còn có thể nhìn rõ mặt mày của đối phương, hơn nữa còn ẩn chứa thêm một chút ăn ý. Lê Chi khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười rất nhẹ, rồi lại ngừng ngay lập tức, từ từ cuối đầu xuống.

Kì thực kĩ năng đánh bài của bà nội chưa cao siêu đến mức ấy. Tống Ngạn Thành tốt nghiệp Khoa Toán học của đại học Thanh Hoa, sau đó đi du học còn cố gắng để lấy được bằng MBA*, làm sao lại có thể bại trận dưới tay một bà lão phúc hậu đáng mến được. Chỉ là, hai người muốn để cho bà vui vẻ, nghĩ ra đủ trò để nhường bà thắng mà thôi.

(*) MBA: Viết tắt của cụm Master of Business Administration – Bằng Thạc sĩ Quản trị kinh doanh.

Mỗi ngày bà nội đều có thói quen ngủ trưa vào lúc hai giờ chiều. Trước khi hai người về, thừa dịp Lê Chi đi vào nhà vệ sinh, Thượng Úy Lam kéo Tống Ngạn Thành đến một bên, nói: “Thành Thành à, lần này Chi Chi tới đây, không biết lúc nào mới có thể trở lại thăm bà.”

Đương nhiên Tống Ngạn Thành cũng hiểu, sau khi quay xong《 Ánh Trăng Trên Tay 》, Lê Chi nhất định sẽ bận hơn trước rất nhiều.

Thượng Úy Lam thở dài, “Chi Chi nhà bà ấy, làm lụng vất vả lắm, bà cũng không thể san sẻ được cho con bé chuyện gì, thân thể lại còn ốm yếu, tạo thêm gánh nặng cho con bé.”

Tống Ngạn Thành nói: “Chỉ cần bà khỏe mạnh, cô ấy liền an tâm.”

“Đúng đúng, bà phải biết giữ gìn sức khỏe.” Nói đến đây, thanh âm của bà liền nghẹn ngào, “Chi Chi của chúng ta, con bé, con bé…”

Nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời, Tống Ngạn Thành nhẹ giọng tiếp lời, “Vâng ạ, cô ấy là một cô gái tốt.”

Đôi mắt Thượng Úy Lam đỏ hoe, không ngừng gật đầu, “Đúng, đúng.”

Tống Ngạn Thành không quá am hiểu về loại chuyện tình thân thổ lộ tâm tình này, từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình thương, tới khi lớn lên thì lại bị chèn ép, chưa từng có một ai hỏi han, quan tâm tới anh, nếu như hiện tại là một người khác nói, có lẽ anh đã sớm mất kiên nhẫn. Nhưng đây lại là người liên quan đến Lê Chi, là cô gái mà anh sống cùng và hiểu rõ. Một khi đã chạm tới phần ấm áp của tâm hồn, mọi thứ liền vô thức thay đổi, tựa như từng cử chỉ hành động của cô, từng chút một đều khiến anh cảm động lây.

Không đành lòng nhìn trưởng bối phải rơi lệ, có lẽ chỉ là an ủi, hoặc là do anh nghĩ một đằng nói một nẻo, Tống Ngạn Thành nói: “Nếu cô ấy có chuyện gì, còn có con ở đây.”

Trời sắp sang xuân, nhiệt độ tại Hải Thành lạnh cực điểm, ra ngoài trời đúng lúc mưa nhỏ, cảm thấy như có từng đợt băng châm vào người. Lê Chi nhìn thật lâu, còn tưởng là tuyết rơi. Hơi ấm trong xe tăng lên, cô chà xát đôi tay đã buốt lạnh của mình, rồi bỗng dưng hỏi Tống Ngạn Thành một câu: “Rốt cuộc thì giống nhau bao phần?”

Nhất thời Tống Ngạn Thành không hiểu, “Hả?”

“Dáng vẻ của tôi có mấy phần giống với mối tình đầu của ông nội anh?” Tâm trạng của Lê Chi thực sự điềm tĩnh, không có chỗ nào xoắn xuýt, chỉ là thật lòng hiếu kì.

Bàn tay đang nắm vô lăng của Tống Ngạn Thành liền siết chặt, định im lặng bỏ qua đề tài này.

Lê Chi cũng không để ý, “Có ảnh chụp không, cho tôi xem thử chút.”

Tống Ngạn Thành im lặng thật lâu, bàn tay căng chặt vì khẩn trương giờ đã buông lỏng, nói lời thật lòng, “Thực ra không quá giống.”

Lê Chi: “?”

Tống Ngạn Thành tìm lí do đại khái, “Cô không đẹp bằng bà ấy, cứ cho là thế đi.”

Lê Chi: “…”

Tống Ngạn Thành cắn chặt hàm, vẻ mặt lãnh đạm, thật sự không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Lê Chi vẫn chưa quên mối quan hệ bên A – bên B, việc vượt quá giới hạn vừa rồi đã để lại cho cô một cảm giác mất mát vô cùng to lớn, tạo ra một cái lỗ hổng lớn trong tim cô. Thứ cảm giác tự đáy lòng này, dù cho giỏi diễn xuất đến đâu cũng không thể che giấu được. Trước mặt Tống Ngạn Thành, cô vẫn luôn để lộ góc cạnh chân thật nhất của mình.

Từ kính chiếu hậu, Tống Ngạn Thành nhìn cô vài lần, rốt cuộc vẫn phải mở miệng, nói chuyện theo kiểu dỗ ngọt trẻ con: “Cô đẹp nhất.”

Lê Chi vốn đang cúi đầu, nghe Tống Ngạn Thành nói vậy liền nghển cổ nhìn anh, hé miệng nở nụ cười.

Tống Ngạn Thành nhướn mày, giả vờ trách mắng: “Bao tuổi rồi mà còn như con nít thế?”

Thực ra vấn đề ở đây không phải là ai đẹp hơn ai, mà là Lê Chi hình như đã đụng chạm đến một góc của sự thật, rồi lại khiếp đảm không dám suy nghĩ sâu xa. Cô lại cúi đầu, ngón tay đang nghịch vạt áo lại buông lỏng, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thì biết cái gì, con gái ai mà chẳng thích nghe lời đường mật.”

Tống Ngạn Thành nghĩ một chút, “Được, lần sau sẽ sửa.”

Đi được nửa đường, anh nhận cuộc gọi, “Thời gian như cũ, ừ, đến đi, nhớ tự mang hoa quả, nhà tao không nghĩa vụ phải hầu hạ mày.”

Chờ anh gọi điện xong, Lê Chi hỏi: “Có khách sao?”

“Mấy người bạn ấy mà.”

“Vậy trước tiên anh cho tôi xuống xe đi đã.” Trong tư tưởng Lê Chi đã định rõ, chung quy mối quan hệ của hai người cũng là giả, tự giác né đi một chút vẫn tốt hơn.

Tới chỗ chờ đèn đỏ, Tống Ngạn Thành bóp phanh tay, nói đều đều: “Không cần.”

Giữa trưa dì giúp việc đã tới cho Lông Vàng ăn, nhân tiện thêm nước uống. Nhà Tống Ngạn Thành vắng vẻ không người, trong nhà không có đồ đãi khách. Lê Chi cho rằng anh sẽ đi siêu thị mua ít đồ, kết quả là người này về thẳng nhà, xoa đầu chó một lúc, rồi liền lục tung đồ, kiếm ra một hộp giấy.

Nhãn bưu kiện còn chưa xé bỏ, Lê Chi tò mò, hỏi: “Đây là gì thế?”

Tống Ngạn Thành mở hộp, Lê Chi kinh sợ, “Trời đất ạ! Anh mua nến thơm từ bao giờ thế?!”

Tống Ngạn Thành mất tự nhiên hắng giọng hai tiếng, “Kệ tôi chứ.”

Lê Chi đâu có ngốc, cũng ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với anh, “Anh cũng xem kênh livestream của anh streamer kia hả? Mê xem người ta seeding rồi chứ gì!”

Tống Ngạn Thành âm thầm siết chặt tay trái, “Ai mà biết Quý Tả hâm mộ streamer nữ hay nam.”

Lê Chi gật gật đầu, “À, hóa ra trợ lí Quý còn có mặt đáng yêu như thế.”

Tống Ngạn Thành lặng lẽ nắm chặt tay phải, lại được hời cho gã trai họ Quý kia rồi.

Lê Chi xé bao bì của lô nến thơm, có tổng cộng ba hộp nến, mỗi hộp sáu cây, đây lại còn là thương hiệu cao cấp đắt tiền. Lê Chi hỏi: “Châm hương nào đây?”

Tống Ngạn Thành vừa cặm cụi châm vừa nói: “Châm hết đi.”

Nến được phân đều trong phòng khách, nết đã được đốt lên, ánh đèn vàng như mờ như tỏ. Chẳng bao lâu sau, hương thơm thoang thoảng của tinh dầu xông vào mũi, khiến cho căn phòng kiểu mẫu của Tống Ngạn Thành thơm mùi gỗ tử đàn. Lê Chi hỏi: “Chuẩn bị đặc biệt thế này là để mời bạn anh ăn cơm Tây sao?”

Tống Ngạn Thành châm lên chiếc nến cuối cùng, dập tắt diêm, đứng dậy, nhàn nhạt đáp lời: “Chơi mạt chược.”

Lê Chi: “…”

Chưa đến nửa tiếng sau, chuông cửa đã vang lên.

Luật sư Ngụy cầm theo hai túi hoa quả tới nhà sớm nhất, “Mạnh Duy Tất đang ở cùng Tề Minh, người tới trễ không được ăn cherry đâu nhé.”

Tống Ngạn Thành ngại anh nói nhảm, lại bộc phát bệnh nghề nghiệp của luật sư, liền nhận lấy hộp quà màu đỏ: “Mày cũng không có phần đâu.” Sau đó quay người đưa cho Lê Chi, thấp giọng: “Cầm lấy mà ăn.”

Luật sư Ngụy không thấy bất ngờ chút nào, cười ý tứ, “Đã lâu không gặp.”

Lê Chi đương nhiên đã khắc sâu ấn tượng với người này, lần trước cô đã được đi máy bay tư nhân của anh để tới Quý Châu, vội vàng nói: “Chào anh, luật sư Ngụy.”

Tống Ngạn Thành huých nhẹ vai cô, trực tiếp đẩy cô ra phía sau lưng mình, “Gọi Ngụy Đại Trạng là được.”

Ngồi sopha còn chưa ấm chỗ, Mạnh Duy Tất và Tề Minh đã tới.

Lê Chi có hơi mù mờ, theo bản năng chìa tay ra với Mạnh Duy Tất, càng thêm phần khách khí: “Mạnh tổng, hồi trước ở Quý Châu là do mắt tôi không tốt, không nhìn thấy anh tới, thật xin lỗi.”

Mạnh Duy Tất lịch sự bắt tay cô, nhẹ nhàng đỡ nửa giây liền buông ra, cười nói: “Không dám bắt tay lâu, kẻo lát nữa Thành Thành động thủ giết người.”

Lê Chi ngượng ngùng, nửa lúng túng nửa khó xử, cứ đứng ì tại chỗ.

Tống Ngạn Thành nói: “Đừng có đứng đó nói nhảm nữa, cũng đừng có đỗ xe ở chỗ tao, ra chỗ trông mà trả 50 đồng phí đỗ xe đi.”

Mạnh Duy Tất chậc một tiếng, nhỏ giọng với Lê Chi: “Thấy chưa, tính nết nó thế đấy.”

Sự lúng túng của Lê Chi đã được giảm bớt, bọn họ đều rất tự nhiên, không có ánh mắt tìm tòi lắm chuyện, không ác ý dò hỏi, không tò mò vì sự xuất hiện của cô, cũng không lấy cô ra để trêu chọc. Tề Minh chính là cậu ấm phong lưu nhất trong đám người, mang đến tận hai hộp cherry, “Ngụy tử* cũng mua cherry hả? Thành Nhi, mày cũng keo kiệt quá thể, mượn hoa hiến Phật luôn cơ.”

(*) Tên + ‘tử’: Cách gọi thân mật của người Trung Quốc.

Tống Ngạn Thành bước tới, “Tao còn đang thiếu một cái kim khâu, muốn khâu mồm mày lại lắm rồi đấy.”

Có lẽ đây chỉ là trùng hợp, trái cây cô thích ăn nhất là cherry. Đang ở trước mặt mấy người bạn thân của Tống Ngạn Thành, Lê Chi cũng không dám hỏi, sao không để cho cô tránh tị hiềm. Cô ôm ba hộp cherry, cúi đầu bước từng bước về phía sau. Tống Ngạn Thành xoay người nói, “Cô không xem tôi đánh bài hả?”

Lê Chi lúng túng, trong ánh mắt ẩn chứa sự bất lực và mịt mờ.

Tống Ngạn Thành khẽ đỡ lấy cánh tay cô, dẫn cô đi lên trước, “Lại mà nhìn xem tôi thắng bọn họ thế nào.”

Ba người kia coi như bản thân không nhìn thấy gì, đi tới bên bàn đánh bài. Tống Ngạn Thành nhíu mày, nhỏ giọng, “Không hiểu ý của tôi sao?”

Lê Chi gật đầu, “Hiểu.”

Công ty Giải trí Phàm Thiên của Mạnh Duy Tất chính là một hãng lớn, tài nguyên ngành giải trí nắm trong tay nhiều vô kể, chính là vị Phật sống mà bao người với không tới. Tống Ngạn Thành chính là đang cố ý tạo cơ hội cho Lê Chi tiếp kiến Mạnh Duy Tất. Anh vốn có ý tốt, nhưng rồi lại thấy bộ dạng lo lắng bất an của cô, thôi bỏ đi.

Tống Ngạn Thành cảm thấy đây cũng không phải chuyện to tát gì, thái độ cũng thư thả, “Thôi được rồi, cô đi ăn cherry đi.”

Bốn người chơi mạt chược cũng ngang cơ nhau, nhưng vận may thì lại có chênh lệch.

Thoạt đầu Tống Ngạn Thành thua liên tiếp bốn ván, thua liền ba tới năm ngàn, không ngừng quay ra xỉa xói người thắng lớn nhất là Mạnh Duy Tất, “Dùng bàn mạt chược của tao, lại còn bắt tao đốt nến thơm, mày có phải đàn ông không, sống tinh tế thế là để cho ai xem?”

Luật sư Ngụy cầm quân mạt chược của mình lên, “Mối tình đầu của nó về Bắc Kinh rồi, đương nhiên là muốn cho cô ấy xem.”

Tề Minh buột miệng: “Chỉ sợ là không thể, chồng cũ của Tiểu Tây sẽ giết mày luôn đấy.”

Mạnh Duy Tất bị xát muối vào vết thương, đau đớn đến mức không còn sức mắng chửi người, “Bọn mày làm người cho tao nhờ.”

Luật sư Ngụy và Tề Minh cùng nhìn về phía Tống Ngạn Thành, “Nghe thấy chưa, bảo mày làm người đó.”

Tống Ngạn Thành lúc này mới thổi tắt nến thơm, “Hôm nay ông đây không nương tay với chúng mày đâu.”

Bốn gã đàn ông ngồi đâm chọc nhau, người nào người nấy đều có kĩ năng cà khịa đỉnh cao. Lê Chi ngồi ở sopha ngoài phòng khách, đưa lưng về phía bọn họ, tưởng như mình vừa mới nghe Tướng thanh* nửa tiếng liền vậy. Cô cầm đống cherry đã rửa ra để ăn, vừa ăn đến độ phồng má, vừa ngồi cười trộm không ngừng.

(*) Tướng thanh: Một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc, dùng những câu nói hài hước hỏi đáp qua lời hát, thường dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Trên bàn trà có một vật trang trí bằng thủy tinh được dựng thẳng, vừa đúng góc có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của Tống Ngạn Thành.

Lê Chi nhìn qua, quan sát một chút, hóa ra người đàn ông này không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, chỉ là một người rất đơn giản, có đôi khi còn hơi trẻ con.

Trong lúc cô đang ngẩn người, Tống Ngạn Thành quay đầu gọi cô, “Mau rửa cherry đi, cô không thấy tôi đang thua thê thảm sao?”

Lê Chi bị điểm danh ngu ngơ mất nửa ngày, thật sự là tránh không được trốn không thoát. Cô rửa sạch một rổ anh đào lớn đưa qua bàn mạt chược, Tống Ngạn Thành phản đối: “Cho tôi ăn trước chứ.”

Ba người kia chê cười, “Có cho bọn tao cũng không dám ăn.”

Mạnh Duy Tất sờ đến quân Ngũ vạn của mình, “Chúng mày không hiểu à, căn bản nó có cho chúng mày ăn cherry đâu, cho chúng mày ăn cơm chó đấy chứ.”

Tống Ngạn Thành cười lạnh, “Muốn ăn cơm chó thì nói một tiếng, nhà tao Hải Dương Chi Tâm* trăm sáu mươi cân, sẽ phân cho mỗi đứa chúng mày hai lạng để chặn miệng.”

(*) Hải Dương Chi Tâm: một loại thức ăn cho chó của Trung Quốc.

Lê Chi ngờ nghệch làm sao, đứng ở đằng kia, mặt còn đỏ hơn cả quả cherry.

Tề Minh hỏi: “Tên cún nhà mày là gì thế?”

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng khó thở.

Tống Ngạn Thành không trả lời, mà chỉ ngước mắt nhìn Lê Chi, vấn đề này chỉ có cô biết. Lê Chi cố nhịn cười, cúi đầu, nếu như bây giờ cô hô một tiếng “Tống Ngạn Thành”, bé Lông Vàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn gục xuống.

Kĩ năng đánh bài của Tống Ngạn Thành đỉnh cao, đúng chuẩn người tốt nghiệp Khoa Toán. Tề Minh ngồi dưới anh khốn đốn, chưa từng ăn được một quân bài nào. Đều là cậu ấm, công tử cả, mà cứ mở miệng là đâm chọc cà khịa nhau, thỉnh thoảng lại bộc ra vài câu mắng. Trong đó Mạnh Duy Tất lại là quý tử quê gốc Bắc Kinh, giọng Bắc Kinh nghe vô cùng êm tai.

Lười làm cơm tối, bọn họ dứt khoát gọi đồ bên ngoài, sau khi ăn xong cũng không chơi bài tiếp nữa. Tề Minh ngồi xếp bằng trên mặt đất chơi game cùng luật sư Nguỵ. Game này chính là cái lần trước Lê Chi mua cho Tống Ngạn Thành. Anh lưỡng lự hồi lâu, thật sự không muốn cho hai tên cặn bã này đụng vào chút nào.

Mạnh Duy Tất ngồi bên mini bar, chân dài chống xuống đất, khui một chai rượu, cười như có như không mà quan sát cửa phòng ở sau lưng mình, “Không gọi cô ấy ra uống một chén sao?”

Tống Ngạn Thành lắc lắc ly rượu, không nói gì.

“Đúng là đến mệt với suy nghĩ của mày, gì cũng dám làm.” Sau khi anh giúp Tống Ngạn Thành ở Quý Châu, Tống Ngạn Thành đã nói cho anh nguyên nhân sự có mặt của Lê Chi. Mạnh Duy Tất nói: “Hỏa trung thủ lật, binh hành hiểm chiêu*, ngộ nhỡ về sau lật xe.”

(*)Hỏa trung thủ lật, binh hành hiểm chiêu: thành ngữ, hàm ý nói đến việc mạo hiểm làm gì đó, cuối cùng người ta ra chiêu khiến mình mắc lừa và rơi vào thế bất lợi.

“Không sao hết.” Tống Ngạn Thành nói.

“Mày tất nhiên là không sao rồi, nhưng còn cô ấy thì sao? Bộ phim cô ấy vừa đóng còn có khả năng sẽ được để cử giải thưởng đấy, khởi điểm đã đầu tư lớn như thế, kể cả chưa nổi danh, người trong giới giải trí cũng sẽ quen mặt cô ấy.” Mạnh Duy Tất hỏi: “Nếu chẳng may Tống Duệ Nghiêu kiếm chuyện gây khó dễ, cô ấy căn bản là không còn đường lui.”

Tống Ngạn Thành khẽ vuốt thành ly, ánh mắt điềm tĩnh, giống như là đã sớm làm sáng tỏ vấn đề này. Anh không trả lời Mạnh Duy Tất ngay, chỉ buồn bực ngửa đầu uống một ngụm rượu. Mạnh Duy Tất hiểu, Tống Ngạn Thành luôn là một người thức thời.

“Tháng trước khi tao đi Paris, khi đi xem show biểu diễn thời trang có gặp Minh Hi, cô ấy có hỏi tao về tình hình của mày. Sao thế, hai người chúng mày vẫn chưa cắt đứt hả?”

Tống Ngạn Thành đặt ly rượu xuống, đột nhiên hỏi anh một vấn đề chẳng ăn nhập, “Lúc mày thích Triệu Tây Âm, có cảm giác gì?”

Mạnh Duy Tất cảm thấy tim mình như vỡ ra, “Tự mày đếm xem, tối nay mày đã làm tổn thương tao mấy lần rồi.”

Tống Ngạn Thành nhìn về phía anh, chờ câu trả lời.

Mạnh Duy Tất khẽ thở dài, ngữ khí vô thức trở nên mềm mại hơn, “Lúc nào cũng như người điên thôi, muốn gặp cô ấy, muốn cô ấy ở bên cạnh mình, thấy đồ trang sức đẹp liền muốn mua cho cô ấy, có nhà hàng nào ngon đều muốn đưa cô ấy đi ăn, trời đêm nhiều sao cũng muốn cho cô ấy xem. Lúc lái xe, vị trí phó lái luôn để lại cho cô ấy. Máy phát CD luôn sẽ có sẵn những bài hát cô ấy thích, nước hoa thường dùng cũng đổi thành loại cô ấy thích.”

Tống Ngạn Thành nghe xong, sắc mặt nghiêm túc, rồi lại không khỏi bật cười.

“Còn nữa.” Mạnh Duy Tất cúi đầu cười cười, rồi lúc ngẩng lên, trong mắt toàn là sự bất hảo đặc thù của đàn ông xen lẫn với sự đồng cảm. Anh ghé sát người, nói với Tống Ngạn Thành biểu hiện cuối cùng.

Tống Ngạn Thành hơi nhíu mày, bất giác cảm thấy như đang có một giọt nước chảy dọc sống lưng mình.

Trước mười giờ tối, anh tiễn ba kẻ bòn rút tiền của kia đi về.

Lúc này Lê Chi mới từ trong phòng ngủ chạy ra ngoài, quan sát động tĩnh.

Tống Ngạn Thành ngồi trên ghế sopha, đưa lưng về phía cô, cũng không quay đầu lại, “Không cần tránh, bọn họ về hết rồi.”

Lê Chi khẽ thở ra, đi ra rót nước uống, vừa định quay người, lại thấy Tống Ngạn Thành tự lúc nào đã đứng bất thanh bất động sau lưng mình. Cô lại càng hoảng sợ, “Anh làm sao nữa?”

Tống Ngạn Thành không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt ẩn chứa thâm ý sâu xa nhìn cô.

Lê Chi cảm thấy hơi khẩn trương, hình như tên này có hơi khác thường, có chút thâm sâu, còn có cả phiền muộn u sầu, trong đầu suy nghĩ nhiều việc chồng chất lên nhau, dường như đang tìm kiếm đáp án. Loại suy đoán không rõ ràng này làm người ta khiếp sợ, ngay sau đó cô cũng liền cảm thấy mờ mịt.

Lê Chi vô thức lui về sau một bước, bất an hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là muốn sao?”

Tống Ngạn Thành giương mắt, nhìn cô vài giây, hỏi: “Nếu biết một nhà hàng nào đó rất ngon, cô có mời tôi ăn không?”

“Hả?”

“Được ăn đồ ngon, cô có mời tôi không?”

“Gì?”

“Nếu như sau này tôi muốn lái xe, cô có thể ngồi ở ghế phó lái không?”

“…”

“Gặp phải thời điểm khó khăn, giống như lần ở Quý Châu, cô có còn nghĩ tới tôi không?”

Đầu óc Lê Chi rơi vào hoảng loạn, đến nỗi hít thở không thông, “Anh, anh, tôi…”

Tống Ngạn Thành tựa như người nằm mộng mới tỉnh, lao đảo quay người ra khỏi phòng bếp, như thể anh vừa mới diễn một vở kịch câm không đầu không đuôi. Đêm nay, anh không ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa sổ yên lặng ngắm nhìn cảnh sông của Hải Thành, gác trên gạt tàn thuốc còn có một điếu thuốc cháy dở.

Trời vừa rạng sáng, vất vả lắm anh mới có thể chìm vào giấc ngủ. Ước chừng khi sắp hừng đông, anh liền nằm mơ.

Ở trong mơ, cửa sổ phòng làm việc hé mở, gió thổi lớn. Lê Chi kêu lạnh, sau đó đưa tay ra muốn ôm một cái. Tống Ngạn Thành ôm lấy cô, rồi ở trên bàn sách lớn kia, giọng nói êm ái dễ nghe của Lê Chi vang lên, cô cắn vành tai anh, “Anh Thành ơi.”

Tống Ngạn Thành bị cắn tới tỉnh ngủ, anh trợn mắt ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi. Sự thỏa mãn lan tỏa trong phút chốc, để rồi những thứ còn lại chỉ là cảm giác trống rỗng vô tận. Anh hít sâu một hơi, mạnh bạo nhéo mi tâm của mình. Ngồi trên giường tự định tâm hai phút, sau đó anh chậm rãi đi vào phòng tắm đổi quần áo ngủ.

Cả một đêm giày vò bản thân đã qua, sắc trời đang dần sáng, phía chân trời thành phố bắt đầu xuất hiện những tia sáng trắng bạc. Tống Ngạn Thành chống lên mép bàn, bất giác ngắm nhìn ánh nắng đẹp rực rỡ.

Lê Chi quả đúng là vô tâm, hỏi cái gì cũng không biết, anh thừa nhận, trong một khắc này, anh cảm thấy hơi mất mát.

Mạnh Duy Tất là một tên thần cơ diệu toán, nói mấy dấu hiệu kia xong, rồi lại nói về giấc mơ kia, tà ma quỷ quái như vậy, làm anh bị trúng chiêu hoàn toàn ––

[Thích một người, chính là muốn đưa cô ấy đi ngắm sao trời, muốn cho cô ấy ăn ngon, muốn cô ấy sống tốt, muốn để ghế phó lái cho mình cô ấy ngồi.]

[Thích một người, người đó sẽ tiến vào mộng đẹp của mày, cô ấy ngang nhiên khiến mày có mộng tinh – chỉ cần một cái nhăn mày, một nụ cười của cô ấy cũng đủ khiến mày bộc phát thú tính muốn làm, nhưng rồi hóa ra hết thảy đều là mộng.]

————————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Thành: Điều tôi muốn làm chính là – (Tấn Giang: Cảnh cáo!!!)