Ngỡ

Chương 78: Thiếu niên



Đêm nay Tống Ngạn Thành ngủ không sâu giấc, cứ cau mày suốt, không biết đã mơ thấy cái gì, trông vô cùng đau lòng. Lê Chi ôm anh mãi không dám động, cứ duy trì tư thế cứng ngắc như vậy. Tới lúc không nhịn nổi nữa, cô mới thầm thì bên tai anh: “Em đi vệ sinh một chút rồi trở lại liền.”

Cô vừa nói, Tống Ngạn Thành liền tỉnh, trán anh túa mồ hôi, mở to mắt nhìn cô, vẫn còn đang đần ra, nhưng đã vội nói, “Em đừng đi.”

“…”

“Tè dầm thì mai anh giặt ga giường cho.”

“…?” Lê Chi mắng anh, “Không phải người.”

Hiếm khi nào thấy được Tống Ngạn Thành với vẻ vô hại như vậy, cổ áo ngủ xộc xệch, để lộ ra xương quai xanh tinh tế, nở một nụ cười mơ hồ, đây chắc chắn là một anh đẹp trai hết nước hết cái. Lê Chi đi vệ sinh xong, tiện đường đi qua bếp rót một cốc sữa bò nóng mang lên.

Tống Ngạn Thành đã ngồi dậy, dựa vào mép giường, một tay vòng bên hông, đang nghe điện thoại. Lê Chi sợ làm phiền anh nên tránh đi, kết quả là Tống Ngạn Thành đưa tay kéo lấy cô, không cho cô đi.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng Quý Tả vang lên từ trong điện thoại càng rõ hơn:

“Cái gì? Tống tổng, thực sự không cần nữa sao?”

“Không cần.” Tống Ngạn Thành nhạt giọng, “Những thứ đó, anh cứ mang tới két ngân hàng khóa lại đi. Sau đó thông báo cho luật sư Tần, gác lại công việc, tạm thời chưa cần tới.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Ngạn Thành không nói gì thêm trong một lúc lâu, anh nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay quấn quấn lọn tóc của Lê Chi, buông rồi lại quấn, nghịch như vậy một hồi. Sau đó, anh hỏi: “Chi Chi, nếu như anh không có tiền, không phải là tổng giám đốc của công ty lớn nữa, thậm chí, không còn là cậu ấm gì đó của nhà họ Tống nữa, em có còn yêu anh không?”

Lê Chi nói: “Lúc em bắt đầu yêu anh thì cũng đâu vì mấy thứ này đâu. Anh không cần phải giàu, có ảnh hậu đây nuôi anh rồi.”

Tống Ngạn Thành bị sự phóng khoáng của cô chọc cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi không ít. Thực ra chuyện hôm nay Lê Chi chẳng hỏi gì cả. Cô không biết anh đã phải trải qua những việc gì, nhưng cô biết chắc một điều, hiện giờ Tống Ngạn Thành đang cố gắng đàm phán, hòa giải với quá khứ của mình.

Anh tìm đáp án cuối cùng ở chỗ cô rồi mới có thể chính thức có dũng khí và sự kiên định để bắt tay giảng hòa với nó.

Lê Chi chuyển dời ánh mắt, trong lòng cô vẫn chưa yên tâm được. Cô ngồi lên đùi Tống Ngạn Thành, vén tóc ra đằng sau tai, nhí nhảnh hỏi anh: “Tống tiên sinh, xin hỏi ngày mai anh có rảnh không?”

“Để làm gì thế?” Tống Ngạn Thành nhoẻn miệng cười, biết rõ còn có hỏi.

Lê Chi liếc mắt đưa tình với anh, “Thì để đi đăng kí kết hôn với ảnh hậu chứ sao.”

“Không đi đâu.” Tống Ngạn Thành nói: “Ngày mai là Chủ nhật, cục Dân chính không đi làm.”

“Vậy để thứ hai.”

“Thứ hai anh còn phải họp.”

“Anh phá sản tới nơi rồi còn họp hành cái gì?” Lê Chi cáu, đấm vào ngực anh, “Thôi kệ anh đấy.”

Nụ cười của Tống Ngạn Thành càng rõ hơn, “Vậy để cuối tuần, được không nào?”

“Không được.” Lê Chi kiêu ngạo nói: “Thứ sáu em còn có sự kiện phải tham gia, khách quý luôn đấy nhé.”

Tống Ngạn Thành bỗng nhớ ra, anh cũng phải đi tham dự buổi lễ kỷ niệm kia. Anh xoa xoa mặt cô, “Vậy để thứ hai tuần sau nữa, nhất định là thế.”

Lần này thì Lê Chi đã chịu cười tươi, móc ngoéo ngón út với anh, bỗng nổi tính trẻ con, đọc bài đồng dao, “Ngoéo tay thắt chặt, trăm năm không đổi! Người nào đổi người đó chính là heo lớn mập mạp!”

――

Ngày hôm sau, Tống Ngạn Thành tới tập đoàn như thường lệ. Anh đi giày Tây, nhàn nhã bước vào tòa nhà.

Quý Tả vẫn chưa rõ ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho sếp mình quay ngoắt 180 độ như thế. Phải biết đây chính là sự khổ tâm tính toán của sếp trong nhiều năm nay, nhẫn nhịn chịu đựng chỉ để chờ tới thời khắc này.

Kết quả thì sao, nói không cần là không cần thật.

Trong cuộc họp thường kỳ, Tống Duệ Nghiêu vắng mặt đã hơn một tháng giờ cũng đã xuất hiện. Tất cả mọi người nhìn nhau, cuối cùng lại chẳng dám nghị luận gì, đưa mắt dò xét hai vị Thiếu gia này, muốn tìm sơ hở nào đó giữa hai người.

Trong suốt cuộc họp, Tống Ngạn Thành vẫn như xưa, nghe nhiều nói ít, khiêm tốn không khoe tài.

Sau khi tan họp, chờ cho mọi người rời đi hết, trong phòng họp chỉ còn anh và Tống Duệ Nghiêu. Tống Ngạn Thành ngồi ở chỗ cũ, bắt chéo chân, cúi đầu uống trà. Tống Duệ Nghiêu nhìn anh vài lần, rụt rè e sợ, ấp úng nói: “Lời nói tối hôm qua của em, là thật chứ?”

Tống Ngạn Thành không nói gì, đặt chén trà xuống, muốn rời khỏi đây.

Tống Duệ Nghiêu cũng hiểu được người em trai này chút ít, nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn không kiềm được, gọi anh lại, “Anh nói được thì sẽ làm được, từ nay về sau, anh cũng sẽ không tranh giành chức vị trong tập đoàn với em nữa, toàn bộ đều để cho em. Còn về em dâu, anh có quen một vài người bạn bên đầu tư, mấy hạng mục tốt nhất định sẽ ưu tiên em ấy.”

Tống Ngạn Thành ngừng bước, quay đầu, “Tự quản tốt chính anh đi đã.”

“Ngạn Thành!” Tống Duệ Nghiêu đuổi theo, “Em cho rằng lời ông nội nói đều là thật sao?”

Tống Ngạn Thành nhìn về phía hắn, ánh mắt vẫn không có chút gợn sóng.

“Ảnh chụp từ ngày xưa mà ông nội để trong phòng kia, nếu đã để cho em thấy được tức là ông không có ý định giấu giếm, đương nhiên là anh cũng đã nhìn thấy. Ông luôn nói với người ngoài rằng đó là mối tình đầu từ lúc ông còn là thanh niên trí thức ở nông thôn. Cái này em tin được không?”

Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói: “Ông nội cả đời phong lưu đa tình, muốn để cho người ta biết mình là người trọng tình trọng nghĩa, có gì mà không tin được.”

“Ông nội là người sĩ diện nhất, luôn muốn người ta ca tụng công đức của mình, luôn muốn mình phải giữ được thanh danh, vì vậy sao ông có thể nói ra chuyện xằng bậy mà mình đã làm.”

“Anh có ý gì?”

“Cô gái trong bức hình kia, thực ra không phải là mối tình đầu của ông nội, đó là đứa con mà ông có với một người phụ nữ ở nông trường lúc còn trẻ.” Tống Duệ Nghiêu nói: “Về sau ông nội trở về thành phố, đi Hồng Kông, Trung Quốc, nhiều năm về sau mới biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này. Đáng tiếc, cô gái này vì bị ung thư não nên đã mất lúc hai mươi tuổi.”

Tống Ngạn Thành khẽ giật mình trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế vẻ mặt, không để lộ ra chút kinh ngạc nào.

Tống Duệ Nghiêu nói thẳng: “Thực ra anh thừa biết, lúc đầu em chọn cô ấy hẳn là do nguyên nhân này. Anh không có ý gì khác, nói ra để cho em tự tính toán, về sau nhỡ có cái gì thì cũng không đến mức lăn tăn. Cô ấy đúng là giống cô gái trong tấm ảnh của ông nội, nhưng cô gái kia không phải là mối tình đầu gì cả, chỉ là cô con gái đã qua đời từ lâu của ông nội thôi.”

Tống Duệ Nghiêu không giải thích gì thêm, hơi gật đầu chào, rồi tự giác rời đi trước.

Hai ngày sau là cuộc họp cổ đông, không chờ Phó tổng giám đốc Vương có quan hệ khăng khít với Tống Ngạn Thành mở miệng, mấy vị lãnh đạo không vừa mắt với Tống Ngạn Thành trong mấy năm qua giờ cũng đồng tình nhất trí, chủ động đưa ra phương án, Tống Ngạn Thành là người đa mưu túc trí, có tài năng, là người thừa kế tập đoàn thích hợp nhất. Ngụ ý ở đây là, có thể bỏ qua các thủ tục rườm rà, để Tống Ngạn Thành có thể nhanh chóng nhậm chức.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh, tất cả các khuôn mặt đều chỉ hiện ra vẻ trông mong, ton hót. Tống Ngạn Thành đương nhiên là thấy rõ, cũng thẳng thừng từ chối. Anh lãnh đạm xa cách, không đáp lại bắt cứ ánh mắt nào.

Sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, anh lấy được toàn bộ số phiếu tán thành, có ưu thế tuyệt đối, rút được toàn quyền ở tập đoàn, thậm chí là toàn bộ gia tộc họ Tống, từ nay về sau là người có uy lên tiếng nhất trong số họ.

Sau khi tan họp, anh là người đầu tiên đứng dậy rời khỏi phòng họp, mặc kệ những lời chúc mừng thăng chứng ở phía sau, anh đẩy cửa phòng họp, sải bước đi ra ngoài.

Tới thứ ba, công văn tuyên bố chính thức từ tập đoàn sẽ được gửi tới toàn bộ các công ty con ở nước ngoài.

Nửa tiếng trước khi gửi công văn, Tống Ngạn Thành đã đệ đơn từ chức lên ban giám đốc.

Toàn bộ cổ đông đều xôn xao.

――

Buổi đêm những ngày đầu đông có những cảm giác thật khác, đứng ở bên bờ song êm đềm của Hải Thành, dựa lan can trông ra phía xa, gió thổi qua liên tục, lạnh tới thấu xương. Nhưng chính như vậy lại khiến người ta dễ bốc hơi men lên đầu. Tống Ngạn Thành mua bia, đưa cho Quý Tả một lon, hai người cụng bia, sau đó phóng khoáng một hơi cạn sạch.

Tống Ngạn Thành thật lòng khuyên nhủ: “Nếu anh ở lại tập đoàn phát triển thì sẽ tốt hơn, nếu so về lai lịch và kinh nghiệm thì chẳng có nhân viên hành chính nào trong tập đoàn bì nổi anh.”

Quý Tả cười cười, “Tống tổng, mấy năm nay anh cũng giúp tôi kiếm tiền đủ nhiều rồi, tôi không còn phải lo cơm ăn áo mặc, cũng không quan tâm danh lợi, cuộc sống này không nhất thiết cứ phải quần áo là lượt, đức cao vọng trọng mới là tận hưởng, vui vẻ thoải mái mới là điều quan trọng nhất.”

Tống Ngạn Thành giật mình, lập tức nhíu mày, “Những lời này, sao anh không khuyên tôi sớm?”

Quý Tả nghe là hiểu, thản nhiên cười, “Tôi có nói cũng vô dụng, giữa người với người đôi khi vẫn phải có những duyên phận đặc thù. Tôi cũng không biết nên diễn tả thế nào, đại khái là kiểu trong lúc hoạn nạn cứu trợ lẫn nhau. Ví như Lê tiểu thư, thậm chí chẳng cần cô ấy mở miệng, Tống tổng cũng sẽ tự giác thay đổi vì cô ấy.”

Tống Ngạn Thành nhìn anh ta vài giây, sau đó cúi đầu bật cười.

Ánh đèn loang loáng trên mặt sông, du thuyền và các thuyền chở hàng đang trôi dần theo tuyến đường. Mặt trăng nằm ở phía tây, giờ lại đang là mùa đông, Tống Ngạn Thành ngẩng đầu nhìn trời đêm, sao Kim làm bạn cùng ánh trăng, dù có bị mây che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Tống tổng.” Quý Tả vươn tay, cụng bia với anh, “Nâng ly vì chuyện lớn, chúc anh Đông Sơn tái khởi.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, “Được.”

――

Buổi chụp hình bìa tạp chí số mới của tòa soạn Duệ Giai thiếu chút đã khiến Mao Phi Du tức nổ phổi, trang phục bị nhầm tận hai lần liền, cũng không rõ là nhân viên công tác bên đó sắp xếp thế nào, khiến tiến độ công việc bị kéo dài cả buổi.

Kế hoạch chụp hình khác vào buổi chiều đã bị gián đoạn, người phụ trách tạp chí phải tới tận nơi để tạ lỗi với Lê Chi. Bình thường, với những tình huống kiểu này Lê Chi sẽ là người khách khí ôn hòa, còn Mao Phi Du sẽ đóng vai người hung hãn cáu kỉnh, đây đã là sự ăn ý của hai người trong nhiều năm.

Mao Phi Du khôn khéo xảo trá, có tài ăn nói, chỉ cần mấy câu là đã có thể khiến đối phương hổ thẹn, càng thêm chột dạ. Người kia lại cố gắng giảng hòa lần nữa, cười híp cả mắt, nói rằng để bày tỏ lòng thành, bên họ sẽ tăng tiền cát xê.

Lê Chi hiểu chiến thuật của anh ta, đúng là cái lão cáo già.

Thừa dịp không ai chú ý, cô âm thầm rời khỏi, một thân một mình đi thang máy xuống bãi đỗ xe, lái chiếc Polo nhỏ của mình rời đi.

Lê Chi rời khỏi trung tâm thành phố theo đường vành đai số 2, sau đó đi về hướng tây theo đường vành đai số 5, qua trạm thu phí, sau đó đi đường cao tốc Bắc Kinh – Hồng Kông – Ma Cao. Đang là ngày trong tuần nên lượng xe ô tô cá nhân trên đường tương đối ít, các xe tải trọng lớn thì khá nhiều. Sau hai giờ lái xe, Lê Chi thấy không thoải mái lắm.

Cô ra khỏi đường cao tốc từ lối ra 1903, tiến vào địa phận thành phố Minh Thủy.

Lê Chi đã quen với con đường này, thậm chí còn chẳng cần dùng định vị. Sau bảy cây số đường tỉnh lộ, cô men theo đường núi để đi lên. Nơi đây là vùng hoang vu ít dân cư, những dãy núi trập trùng trước sau. Trời nhiều mây, từng lớp mây đè lên nhau, gần như hòa làm một với những dãy núi đen kịt.

Nghĩa trang ở lưng chừng núi, Lê Chi ghé vào mua một bó hoa bách hợp ở lối vào. Cô là khách quen của bà cụ bán hàng, trông bà hiền từ phúc hậu, cười tươi chào hỏi, “Đã lâu rồi mới thấy cháu đến đấy.”

Lê Chi cười, nói: “Do cháu bận nhiều việc quá nên không tới được ạ.”

“Dù bận mấy thì cũng phải chú ý sức khỏe đấy nhé.” Bà cụ nói: “Tiểu Thời tới sớm hơn cháu mười phút, giờ có lẽ ở trên đó rồi, chắc là hai đứa sẽ gặp nhau thôi.”

Lê Chi sững sờ, lập tức rơi vào trầm tư. Cô hơi cúi người, “Cháu cảm ơn bà ạ.”

Sự yên tĩnh của nghĩa trang này không giống như những nơi khác, ngay đến gió núi cũng chầm chậm thổi. Xuôi theo những bậc thang bằng đá xanh ngắt ở đằng xa, Lê Chi liền thấy bóng lưng của Thời Chỉ Nhược. Cô cũng không định tránh nữa, sự áy náy cùng khiếp đảm chột dạ trong vài năm qua đã tan biến hết.

Cô nhẹ nhàng đi tới, làm như không thấy cô ta, khẽ khàng đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ.

Gió thổi, vạn vật đều yên bình.

Lê Chi và Thời Chỉ Nhược đứng song song trước mộ Thịnh Tinh.

Thời Chỉ Nhược đeo kính râm, giống như Lê Chi, cô ta cũng không tô son. Mặt cô ta trắng bệch, đột nhiên bình tĩnh cất giọng, “Cậu hận tôi sao?”

Lê Chi chăm chú nhìn bức ảnh tạc trên bia của Thịnh Tinh, ánh mắt như mặt hồ yên ả, không nói năng gì.

Thời Chỉ Nhược: “Anh ấy không vì tin nhắn của cậu mà chạy đi, là do Triệu Mẫn Thanh lừa gạt anh ấy.”

Lê Chi đanh mặt, nghe vậy, cũng không nhịn được nữa, quay đầu hỏi: “Vậy thì, tại sao Triệu Mẫn Thanh phải gọi cuộc gọi đó?”

Thời Chỉ Nhược là kiểu mặt vểnh và mũi dọc dừa điển hình, đường nét vô cùng thanh tú, nhưng hiện giờ cô ta chỉ một con búp bê đã mất sức sống, chỉ còn rỗng tuếch và chết lặng. Thậm chí lúc nhắc lại những chuyện cũ này, giọng điệu của cô ta vẫn hết sức bình tĩnh.

Cô ta kể chuyện như thể đó là chuyện của người khác, gằn từng chữ: “Bởi vì hôm đó tôi muốn gặp Thịnh Tinh. Hôm đó là buổi lễ tốt nghiệp của anh ấy, tôi muốn tối đó hai chúng tôi cùng ở bên nhau. Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ không đáp ứng. Anh ấy chỉ chăm chăm lấy lòng cậu, mua đồ ăn khuya, các loại hoa quả mà cậu thích ăn, tới gặp cậu, dỗ dành cậu, một lần nữa theo đuổi cậu. Trong mắt của anh ấy chỉ có cậu, tôi và anh ấy chơi với nhau từ tấm bé, tôi gọi anh ấy một tiếng anh trai trong suốt hai mươi mốt năm, dựa vào đâu mà anh ấy không thương tôi?”

“Triệu Mẫn Thanh là bạn của tôi, cô ấy thực sự lo lắng cho tôi, cô ấy không muốn nhìn tôi khổ sở, vì vậy mới gọi cho Thịnh Tinh, gạt anh ấy đến điểm hẹn.” Giọng của Thời Chỉ Nhược run run, “Cuộc điện thoại ấy, lúc đó tôi không biết, tôi không biết cái gì hết.”

Lê Chi cúi thấp đầu, lông mi cong cong như hai cây quạt nhỏ, khẽ run lên, cô điềm tĩnh: “Cậu không biết chuyện, liền đổ vấy cho tôi. Tôi đã làm gì sai? Hả? Tôi yêu một người thì có gì sai?”

Thời Chỉ Nhược quay sang, nhìn cô đăm đăm, đầy oán hận, “Sai ở chỗ Thịnh Tinh thích cậu, tôi mới là thanh mai trúc mã của anh ấy cơ mà!”

Lê Chi thấy việc đáng làm thì phải làm, bình thản đối mặt với cô ta, trong mắt dần mất đi ánh sáng, “Có yêu thì cũng là chuyện của tôi với anh ấy. Bởi vì cậu ganh ghét, cậu ngang ngược mới khiến Thịnh Tinh gặp chuyện không may. Bởi vì cậu ngu ngốc, khiến tôi phải sống với mặc cảm tội lỗi suốt bao năm qua. Chỉ Nhược, nếu không phải tại cậu, Thịnh Tinh sẽ không chết, anh ấy sẽ tới Bắc Kinh lập nghiệp, sẽ được cô Phó chiếu cố, sẽ bộc lộ tài năng trong ngành biên kịch. Chỗ anh ấy nên tới chính là chỗ có hào quang vạn trượng, nhưng giờ thì sao, Thịnh Tinh đã không còn nữa, anh ấy không còn được thấy thành quả của mình nữa rồi!”

Lê Chi rơi lệ, nhưng vẫn quật cường nhìn thằng vào Thời Chỉ Nhược, không chịu rời mắt.

Thời Chỉ Nhược vẫn không nhúc nhích, cặp kính râm to đùng che khuất đi tâm trạng hiện lên trong đôi mắt, đôi môi mím lại nhưng chẳng thể khống chế được mà run lên.

Lê Chi đưa tay lau nước mắt, ngồi xổm xuống, mở bó hoa bách hợp kia ra, trang trí tỉ mẩn từng đóa một. Cô nhìn tấm ảnh đen trắng của Thịnh Tinh, giống như một đứa bé mách với người lớn trong nhà, nghẹn ngào nói:

“Không sao đâu, bọn em không cãi nhau, đừng hiểu lầm, bọn em vẫn còn mến nhau lắm, anh yên tâm nha Tinh Tinh. Trời lạnh rồi, anh nhớ mặc nhiều áo, lúc chơi bóng rổ cũng đừng sợ nóng, mặc quần thu đông không phải chuyện gì mất mặt hết. Lúc viết kịch bản anh phải ngồi thẳng lưng lên, đừng cúi gằm xuống, xương cổ của anh vốn đã không tốt rồi. Được được, em không lải nhải nữa.”

Lê Chi sụt sịt một cái, cười xán lạn, “Dù sao thì hôm nay cũng là sinh nhật anh, người được sinh nhật có quyền lớn nhất. Thịnh Tinh, sinh nhật tuổi hai mươi sáu vui vẻ nha! Hôm nay anh cũng đừng đi đâu xa đấy, buổi tối em sẽ đến với anh bằng giấc mộng, sẽ cùng anh hát khúc ca chúc mừng sinh nhật, thổi nến cùng anh. Được rồi, em phải đi đây, em tự mình lái xe tới đấy, kỹ thuật lái không tốt lắm, trời tối như thế này mà phải lái xe tốc độ cao em sợ lắm. Rồi, một mình anh ở đây phải ngoan đó.”

Dừng lại chừng ba giây, Lê Chi nhìn thật sâu vào đôi mắt trên bức ảnh ấy.

Đôi mắt cô đã đỏ hoe, khi cô cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống như chuỗi ngọc trai bị đứt, từng giọt từng giọt thấm ướt mặt đất bụi bặm.

Cô ngẩng đầu lần nữa, khàn giọng nói: “Gặp lại anh sau nhé, Tinh Tinh.”

Cô đứng lên, coi như không thấy cái nhìn của Thời Chỉ Nhược, cứ vậy lướt qua.

Cô đi dọc theo thềm đá để xuống, sau khi đi được vài mét, sau lưng cô vang lên tiếng nức nở đè nén, chẳng bao lâu sau, tiếng gào khóc thảm thiết đã náo động tới đàn chim, khiến chúng hốt hoảng cất cánh bay đi.

Lê Chi ngừng chân, ngẩng đầu lên nhìn trời, mới âm u làm sao, có lẽ hôm nay sẽ chẳng thấy ánh mặt trời.

Từ khi anh đi, em phải độc hành trên cõi đời này, đã nhiều năm trôi qua, nhiều người, nhiều cảnh vật đã không còn tâm thức, nhưng em vẫn luôn nhớ nhất là anh.

Gặp lại anh sau nhé, thiếu niên.