Ngoại Cảm

Chương 11: Cái thứ ba, cái thứ tư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Xe đã ngừng trong garage rất lâu, nhưng hai tay Bạch Mạc vẫn còn nắm chặt vô lăng, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, nếm thử một chút mùi vị kinh tâm động phách vừa rồi. Mùi xăng thoang thoảng bay vào từ cửa sổ xe, xông lấy chóp mũi y, cũng xông luôn thái dương đang căng chặt của y, qua một hồi lâu, y mới từ cảm giác choáng váng này mà hoàn hồn, trái tim bình lặng nãy giờ rốt cuộc bị adrenaline* tới muộn kích thích đập loạn lên, vô cùng có lực, vô cùng sống động.

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được cơ thể sản xuất ra khi sợ hãi, tức giận hay thích thú, khiến nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

"Ha!" Y tựa trán lên vô lăng, mỉm cười trầm thấp lại vui vẻ.

Bạch Mạc từng bị tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng vì sự tự tiện rời đi của Bạch Lâm, loại cảm giác tan xương nát thịt đó tới hôm nay vẫn còn khắc sâu tận đáy lòng y. Y vốn tưởng mình sẽ không bao giờ tự lái xe được nữa, bởi vì ký ức cận kề cái chết đó đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn trói buộc tay chân của y. Thế nhưng mới vừa rồi, khi y vứt bỏ hết thảy băn khoăn mà lao vun vút một đường về nhà, y mới nhận ra đó là một cảm giác sung sướng và tự do đến nhường nào!

Lo âu, bi thương, thống khổ cùng tự trách tích tụ dưới đáy lòng bao lâu nay, lại ngay giây phút này mà bốc hơi hết toàn bộ, từ sau khi ông nội và cha mẹ qua đời, đây là ngày mà Bạch Mạc y vui vẻ nhất. Y cười tới đỏ cả vành mắt, tay đặt trên vô lăng bởi vì dùng sức quá mức mà nổi lên từng đợt gân xanh.

Một ông lão từ từ đến gần chiếc xe, thấy rõ người ngồi trên ghế lái, ông không khỏi lộ ra biểu cảm hốt hoảng: "Tiểu Mạc, con, con lái xe lại được rồi? Không có chuyện gì xảy ra trên đường chứ?"

Bạch Mạc vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui buồn chồng chất đã bị nụ cười ấm áp thay thế: "Bác Lý, con không sao. Là con tự lái xe về, trên đường không có xảy ra tai nạn." - Nói đến đây, đôi mắt y chợt lóe lóe, lại cảm thấy có hơi hoảng hốt. Sau khi y và Bạch Lâm mỗi người một ngã, suôn sẻ thuận lợi như vậy là chuyện mà y ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Có thật không? Con mau xuống xe, mau mau mau!" Bác Lý quản gia lo lắng mở cửa xe, rất sợ chậm một bước thì thiếu gia nhà mình lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ông là người nhìn Bạch Mạc lớn lên, đương nhiên biết rõ mệnh cách kỳ dị của y.

Bạch Mạc tránh né bàn tay vươn tới của ông, giọng nói bởi vì hưng phấn và vui thích mà hơi khàn khàn: "Bác Lý, con thật sự không sao. Bác đừng đụng vào con, coi chừng xui đó."

"Aiz, bác không đụng con, con xuống xe nhanh lên." - Gương mặt bác Lý đầy vẻ đau lòng cùng bất đắc dĩ. Vì không muốn liên lụy đến người bên cạnh, thiếu gia luôn tự giác lại vô ý giữ một khoảng cách nhất định với người khác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì y có thể càng ngày càng trở nên cô độc hay không? Chẳng lẽ đời này của y phải vĩnh viễn như thế sao?

Bạch Mạc rất muốn vỗ vai bác Lý an ủi, nhưng cũng chỉ đành tránh đụng chạm với đối phương. Y vừa bước chân ra khỏi xe, chiếc xe sang trọng nổi tiếng với hệ số an toàn cao này lập tức bùm một tiếng rồi lùn xuống phân nửa, khom người kiểm tra mới phát hiện cả bốn lốp xe đều nổ tung.

Bác Lý bị hù đến nỗi chân run lập cập, mà Bạch Mạc thì kinh ngạc nghi ngờ mà nhìn cảnh tượng này, sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được —— Trị số may mắn hôm nay của mình e là còn cao hơn những người trúng độc đắc mấy tỉ nữa. Nếu như y về nhà muộn vài phút, thì chắc chắn khó tránh khỏi một vụ tai nạn giao thông thảm khốc! Trên đường về, y đã kề vai sát cánh với tử thần sát vô số lần, rồi lại thuận lợi chạy thoát vô số lần, nếu như thế mà cũng gọi là xui xẻo, vậy thì còn ai khác trên thế giới có thể may mắn hơn y đây?

"Tiểu Mạc, sau này con không được tự mình lái xe nữa, con sắp hù chết bác Lý rồi! Không phải con không biết vận khí của mình kém đến mức nào mà!" - Bác Lý hơi ngừng giọng, sau đó lập tức kinh hãi nói: "Không, không đúng! Tiểu Mạc, sao hôm nay vận khí của con lại tốt đến vậy? Con bình an về đến nhà rồi lốp xe mới nổ, tình huống này cũng quá bất thường rồi?"

Từ sau khi Bạch Lâm rời đi, Bạch Mạc đã trải qua rất nhiều tai nạn, bị xe đụng, bị đồ vật từ trên trời rơi xuống đập trúng, bị ăn cướp lụi một dao... Tóm lại, mỗi ngày y đều phải đối mặt với hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, đối với y mà nói, việc sống còn tựa như một cuộc chiến không hồi kết.

Y đương nhiên biết rõ mọi thứ hôm nay đều rất khác thường, vì vậy bắt đầu từ từ nhớ lại: Không phải Bạch Lâm, lúc lái xe không có gã bên cạnh; cũng không phải những cấp dưới kia, dù sao ngày nào cũng gặp mặt bọn họ, nếu trong số họ có một người có thể ảnh hưởng mệch cách của y, thì đáng lẽ đã lộ ra dị tượng từ lâu rồi; cũng không phải ông Chu, ông ấy đã sớm nói bản thân không thể thay đổi mệnh cách của y, cũng không thể tìm được một người khác trấn mệnh cho y, bởi vì Mệnh Bàn của mỗi người đều là duy nhất, nói cách khác, trên thế giới này, không có bất kỳ ai có thể thay thế vai trò của Bạch Lâm.

Vậy thì còn ai nữa chứ? Rốt cuộc điều gì đã ảnh hưởng tới mình? Đương khi Bạch Mạc liều mạng suy nghĩ, một khuôn mặt tựa như vầng trăng sáng lơ đãng chui vào đầu y, rồi lại thoáng phai nhạt đi.

- --

Phạn Già La nằm trong bồn tắm ngủ ba ngày ba đêm, cùng lúc đó, cả đội cảnh sát hình sự vẫn đang chờ đợi động thái tiếp theo của hắn. Đã hai tuần kể từ hôm hắn đăng dự báo cái chết, Tôn Ảnh, Phạm Lạc Sơn, Triệu Văn Ngạn, Tào Hiểu Phong, những người xếp hạng đầu trong danh sách tử vong này hiện nay vẫn đang sống rất tốt.

Do sự bảo vệ nghiêm ngặt suốt 24 giờ của cảnh sát quấy rầy tới công việc và cuộc sống bình thường của những người này, nên bọn họ đã dần cảm thấy chán ghét, cũng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của dự báo cái chết.

"Làm ơn đừng đi theo tôi nữa! Mặc dù tôi là minh tinh, nhưng tôi cũng cần sự riêng tư! Dự báo cái chết của Phạn Già La căn bản là chơi các người đó! Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nếu hắn nếu muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi!" Tôn Ảnh tùy ý đập đổ những vật dụng trên bàn trang điểm, dùng hành động biểu đạt mình rất bất mãn.

"Lỡ như hắn chính là chờ đợi giây phút này thì sao? Lỡ như chúng tôi mới vừa rút lui là hắn lập tức ra tay thì sao?" - Trang Chân sừng sững bất động đứng chặn ngay cửa.

Sắc mặt Tôn Ảnh trắng bệch, hiển nhiên cũng lo ngại chuyện này, thế nhưng, sau khi gã lấy điện thoại ra lướt Weibo một hồi, gã lại bắt đầu bùng nổ: "Các người nhìn xem đây là cái gì! Tôi đã sớm nói Phạn Già La đang chơi chúng ta mà! Các người đi đi, các người đi nhanh lên, tôi không cần các người bảo vệ, tôi đã tự thuê vệ sĩ rồi!"

Trang Chân bước nhanh qua đó để kiểm tra điện thoại của Tôn Ảnh, ánh mắt lập tức ngưng lại. Chỉ thấy tài khoản Weibo của Phạn Già La vừa đăng một dòng chữ vào một phút trước —— Cái thứ ba. Nhưng tất cả những người hắn coi là kẻ thù đều được đặt dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát rồi mà, ngay cả nạn nhân thứ hai cũng chưa xuất hiện, sao có thể ra tới cái thứ ba?

Trong nháy mắt này, đại não luôn tư duy cẩn thận của Trang Chân chợt trở nên trống rỗng, qua một lúc lâu mới khôi phục lại khả năng suy nghĩ bình thường. Y lập tức gọi cho mấy nhóm khác, lại biết được hiện tại tất cả những người được bọn họ bảo vệ đều rất tốt, không gặp nguy hiểm gì.

"Sếp, cái thứ hai, cái thứ ba thật sự là chỉ đối tượng báo thù à? Có phải chúng ta nghĩ sai rồi không?" - Các thành viên trong nhóm bắt đầu thảo luận.

"Hay là có người không nằm trong danh sách này?"

"Tiếp tục điều tra quan hệ xã hội của Phạn Già La! Chúng ta rất có thể đã bỏ sót nhân vật quan trọng nào đó!"

"Không thể lọt lưới được, sinh hoạt của hắn rất đơn giản, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy người như vậy thôi!"

"Sếp, anh nói xem có thể hắn đang nói chơi không? Bây giờ những minh tinh này vì nổi tiếng mà chuyện gì cũng dám làm. Anh xem, trước khi hắn đăng status đó thì chỉ có hơn mười triệu fan hâm mộ, bây giờ đã lên tới 60 triệu rồi, nổi tiếng nhờ scandal thì cũng là nổi tiếng mà, anh nói có đúng hay không?"

"Thật sự có khả năng này!"

"Nói không chừng Cao Nhất Trạch cũng không phải bị mưu sát, mà là vô tình đạp trúng thứ gì đó nên mới té từ sân thượng xuống. Nếu không chúng ta nhờ phòng pháp chứng tới kiểm tra kỹ càng hiện trường vụ án thêm lần nữa?"

Mọi người càng phân tích càng cảm thấy Phạn Già La là đang hư trương thanh thế*, mà Trang Chân từ đầu chí cuối vẫn luôn nhíu mày, chưa từng trả lời. Chờ cuộc thảo luận chấm dứt, y mới trầm giọng nói: "Dự báo cái chết có thể nói là đùa dai, nhưng bức tranh kia thì giải thích thế nào? Nếu không phải đã bố trí xong từ trước, Phạn Già La không thể nào mô tả hiện trường tử vong của Cao Nhất Trạch cặn kẽ đến như vậy. Các cậu cử thêm hai người đi theo dõi Phạn Già La, phải nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn. Những người khác tiếp tục kiểm tra quan hệ xã hội của hắn, xem thử có phải chúng ta đã bỏ sót điều gì hay không. Trước mắt vụ án vẫn rất mơ hồ, Phạn Già La là manh mối duy nhất và là điểm đột phá của chúng ta, mọi người đừng bị hành vi kỳ quặc của hắn làm bối rối, nên điều tra thế nào thì điều tra thế ấy. Điều tra luôn bối cảnh xã hội của Cao Nhất Trạch cho tôi, chúng ta cần nhiều manh mối hơn."

*Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

"Yes, sir!"

"Rõ thưa sếp!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người thoát khỏi group chat rồi chia nhau hành động.

Trang Chân không để ý tới sự phản kháng cực lực của Tôn Ảnh, đẩy đối phương lên một chiếc MPV đưa về nhà. Sau khi màn đêm buông xuống, y vẫn canh giữ dưới chung cư, chưa từng rời khỏi vị trí, cũng không dám dời tầm mắt. Y ngồi dựa vào ghế sau xe, lấy điện thoại ra lướt xem tất cả các bài đăng trên Weibo của Phạn Già La.

Phạn Già La đã từng là thành viên một boygroup lớn, bởi vì ngoại hình vô cùng xuất chúng, gia thế cũng hiển hách, nhân khí thỉnh thoảng còn có thể nghiền ép Cao Nhất Trạch. Các fan hâm mộ ào ào tràn vào phần bình luận, há mồm ngậm miệng đều là những câu bày tỏ như "Anh ơi em yêu anh, anh thật sự rất đáng yêu, liệu chúng ta có thể hay không".

Thế nhưng hiện tại, phần bình luận trên Weibo của hắn tràn ngập những lời nguyền rủa đầm đìa máu tươi, những câu chửi mắng thúi không ngửi nổi, sỉ nhục hắn tới không có giới hạn. Lòng người rốt cuộc có thể ác độc tới mức nào? Đáp án của câu hỏi này không cần tìm đâu xa, chỉ cần nghía thử tài khoản mạng xã hội của Phạn Già La là biết liền.

Trang Chân từng chứng kiến mưa bom bão đạn, cũng trải qua cửu tử nhất sinh, tự xưng là tim cứng như sắt, nhưng khi nhìn thấy những lời nhắn và những bình luận như thế này cũng phải nghẹn thở một hai giây. Y lấy một điếu thuốc ra từ bao thuốc lá, nương theo mồi lửa tổ viên đưa tới mà châm thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói dày đặc xộc vào cổ họng cùng khoang mũi, quả thực có hơi cay sặc, nhưng đã mang mùi hôi thối từ những lời chửi mắng, nguyền rủa cùng sỉ nhục tàn nhẫn kia đi mất.

Tổ viên liếc nhìn điện thoại của y, đoạn thở dài nói: "Phạn Già La này thật sự không đơn giản. Nếu đổi lại tôi là hắn, nhìn thấy những lời nhắn như thế có lẽ tôi đã phát điên từ lâu rồi."

"Lời nói như dao." - Trang Chân chậm rãi phun ra ra một làn khói, không biết sao, y lại có hơi bội phục Phạn Già La. Chỉ có những người sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ đến mức này, mới có thể lập ra một kế hoạch mưu sát không chê vào đâu được như vậy đúng không?

Cùng lúc đó, Phạn Già La đã tỉnh lại, đang nằm trong bồn tắm nghịch điện thoại. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cửa sổ mà nghiêng nghiêng chiếu xuống, soi sáng gương mặt dịu dàng của hắn, cũng rọi sáng cơ thể chẳng biết đã trở nên nở nang mềm mại tự lúc nào, từng mảng bầm lớn màu tím đen đã biến mất từ lâu, cánh tay từng mảnh khảnh đến độ chỉ cần gập lại là đứt lìa bây giờ đã được một lớp cơ mỏng bao phủ, từng đường nét săn chắc căng đầy, đẹp đẽ như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật; xương sườn nhô lên rõ ràng nay đã được da thịt mềm mại bao bọc; khối thân thể này đã không thể dùng hai từ gầy nhom để hình dung nữa, mà phải là xương cốt cân đối hiếm thấy, da dẻ mịn màng tinh tế.

Phạn Già La vươn đầu ngón tay thon nhọn ra, nhẹ nhàng bấm sang trang tiếp theo của phần bình luận, sau đó phát ra tiếng cười khẽ du dương. Đối với người ngoài mà nói thì những lời công kích và đồn đại này giống như vũ tuyết phong sương, tàn ác khốc liệt, mưa to gió lớn, thế nhưng đối với hắn đó chẳng qua là trò cười nhất thời mà thôi. Thậm chí, hắn còn có thể hấp thu không ít chất dinh dưỡng từ mớ ác ý đó để bồi bổ khối thân thể này.

【Mọi người giải tán đi, đừng chửi hắn nữa. Tôi mới đi hỏi thăm hồi nãy, những người mà Phạn Già La thù hận đó bây giờ đang sống rất vui vẻ, căn bản không gặp phải nguy hiểm gì cả. Hắn đăng những thứ khó hiểu này cũng là vì muốn nổi tiếng thôi. Mọi người càng hào hứng chạy vào mắng hắn thì càng trúng kế của hắn đó! Hắn muốn nổi tiếng đến điên rồi, mọi người đừng bị lừa! Theo tôi thấy, những dự báo cái chết kia đều là giả hết!】

【Đúng đó, tôi cũng cảm thấy rất giả! Hắn căn bản là không có gan đi giết người!】

【Đi thôi, tôi không muốn tăng lưu lượng cho tên cặn bã này.】

【Chó sủa là chó không cắn, dùng câu này để hình dung Phạn Già La là chính xác nhất. Hắn chỉ là một con chó điên thích gâu gâu sủa bậy mà thôi, trông thì rất hung dữ, nhưng thực ra chỉ cần một gậy là đã đánh chết rồi.】

Những người hơi có lý trí đã ào ào giải tán, số còn lại đều đơn thuần chỉ là muốn khẩu nghiệp để phát tiết cảm xúc tiêu cực. Phạn Già La liếm liếm môi, lắc đầu một cái, tỏ vẻ rất chi là thất vọng. Không có drama để hóng, hắn để điện thoại xuống, tiếp tục nằm trong bồn tắm ngủ say, khói đen dày đặc từ bốn phương tám hướng tràn lên, từng đợt len lỏi ngấm vào nước trong bồn tắm, tiếp tục lặng lẽ nuôi dưỡng khối thân thể ngày càng linh hoạt dẻo dai này.

Ba ngày trôi qua, hắn tỉnh lại lần nữa, vào lúc này, khuôn mặt rõ ràng từng đường nét lại dịu dàng tựa dương chi bạch ngọc, sự sắc bén và hung ác giữa hai hàng lông mày đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại nét nhu hòa thấm vào ruột gan cùng vẻ tĩnh lặng đẹp đẽ đi vào lòng người nương theo một cái nhíu mày một nụ cười của hắn mà cuồn cuộn tuôn trào.

Hắn đăng nhập vào Weibo, ung dung thong thả gõ xuống một hàng chữ —— Cái thứ tư.

______________________________

*Xe MPV: MPV là tên viết tắt từ cụm từ - Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau. Kiểu dáng của phần lớn các mẫu xe MPV không thực sự cầu kỳ, mạnh mẽ, thể thao với các đường nét khí động học như các mẫu Sedan, SUV hay Crossover... mà được thiết kế mềm mại, đơn giản và chú trọng vào không gian nội thất. Đúng như tên gọi, ưu điểm lớn nhất của dòng xe MPV là tính đa dụng, không gian nội thất rộng rãi có thể chở được nhiều người và hàng hoá.