Phạn Già La tựa hồ không ngờ Bạch Mạc sẽ dứt khoát như vậy, thế là khẽ cười trêu chọc: "Anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo à?"
Bạch Mạc lắc đầu: "Tôi biết cậu không phải." – Đã đích thân trải nghiệm vận may do đối phương đưa cho, sao y lại có thể nghi ngờ được? Hơn nữa, dù người này là kẻ lừa đảo, y vẫn sẵn sàng thử một lần, dẫu sao y đã cùng đường rồi.
20 tờ tiền giấy mới tinh giống như cây quạt mà xòe ra trước mặt Phạn Già, Bạch Mạc nhìn cái bóp chỉ còn vỏn vẹn 75 nhân dân tệ, không khỏi có chút thất vọng. Rõ ràng mỗi ngày y ra cửa đều sẽ mang theo một số tiền mặt nhất định, không tới mức hơn 10 nghìn, nhưng ít nhất cũng có 5 nghìn, sao đến lúc cần dùng lại chỉ còn 2 nghìn chứ? May là số tiền người này mở miệng đòi vừa đủ số y lấy ra, nếu không thì nhục mặt rồi.
"2 nghìn đủ không? Tôi có thể chuyển khoản qua điện thoại." - Bạch Mạc tràn đầy mong đợi mà hỏi.
Đầu ngón tay thon dài của Phạn Già La lướt qua mặt quạt tạo thành từ tiền giấy kia, giọng nói khe khẽ mềm mại tựa như một làn gió đêm: "2 nghìn là đủ rồi, hôm nay tôi chỉ cần tiền mặt thôi."
Bạch Mạc đưa tiền tới, ngoài mặt không nói gì, nhưng đáy mắt lại toát ra vẻ tiếc nuối. 2 nghìn may mắn là bao nhiêu? Liệu có đủ dùng không?
Phạn Già La không nhận tiền, mà khẽ cười nói: "Bạch tiên sinh thật sự là quý nhân của tôi, vào lúc tôi cần nhất thì đúng lúc xuất hiện."
Bạch Mạc lắc đầu cười khổ: "Tôi không dám làm quý nhân của anh đâu. Hoàn cảnh của tôi chắc hẳn anh cũng biết phải không?" - Trước kia y không tin điều này, bây giờ lại vì mạng sống mà không thể không tin, thậm chí còn không ngại thử bất kỳ phương pháp nào để thay đổi số mệnh của mình.
"Tôi biết rõ hoàn cảnh của anh, vậy nên tôi mới nói gặp được anh là điều may mắn của tôi. Nếu hôm nay không có anh, tôi còn phải khổ não một phen nữa đấy." - Phạn Già La cười nhu hòa, giọng nói mát lạnh tựa như suối ngọt an ủi Bạch Mạc đang thương tích đầy người.
Bạch Mạc không hiểu đối phương đang nói gì. Gặp được mình là điều may mắn? Lời này nếu đặt vào hoàn cảnh lúc trước thì rất phù hợp, nhưng bây giờ lại khiến y cảm thấy hơi khó chịu và xấu hổ. Có điều, trừ đi khó chịu và xấu hổ, y thế mà lại cảm động với sự an ủi và ấm áp mà thanh niên dành cho mình. Đã rất lâu rồi không có ai đối xử với y một cách bình thản như vậy.
Khi Bạch Mạc đang hãm sâu với nỗi niềm chua chát, hai tay của Phạn Già La đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y và 20 tờ tiền giấy kia, thấp giọng hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị cái gì?" – Mặt Bạch Mạc đầy vẻ khó hiểu.
"Chuẩn bị nhận lấy may mắn." – Giọng nói dịu dàng và tiếng cười trêu chọc khe khẽ của Phạn Già La quanh quẩn bên tai Bạch Mạc, khiến trái tim y tê dại. Nhưng một giây kế tiếp, y lập tức quên mất việc tìm tòi nghiên cứu cảm giác quái dị của mình, bởi vì chuyện càng quái dị hơn đã xảy ra, một luồng khí cực kỳ âm hàn đang tuôn trào khắp người y, tất cả đều tụ lại chỗ bàn tay bị Phạn Già La nắm, sau đó theo lỗ chân lông chui ra ngoài.
Đầu ngón tay cầm tiền của Bạch Mạc đều tê cóng, tâm trạng lại càng kinh hãi hơn. Y không biết luồng khí âm hàn này rốt cuộc là cái gì, là thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo giác? Đương khi nội tâm đang tồn tại đồng thời hai loại nghi vấn, cánh tay của y chợt run cầm cập vì giá rét, rõ ràng đang sắp đến mùa hè, nhưng lại giống như rơi vào hầm băng. Vậy nên, tất cả những chuyện này đều là thật.
Bạch Mạc rất muốn hỏi Phạn Già La luồng khí lạnh đó rốt cuộc là cái gì, nhưng lại e ngại làm gián đoạn đối phương.
Sau khoảng hai ba phút, Phạn Già La buông tay của Bạch Mạc ra, đồng thời lấy 2 nghìn kia đi, cảm kích nói: "Cảm ơn anh, hôm nay có thể gặp được Bạch tiên sinh thật là quá tốt."
"Vậy là xong rồi hả?" - Bạch Mạc không dám tin mà hỏi.
"Đúng vậy, xong rồi. Bạch tiên sinh, hẹn gặp lại." - Phạn Già La cuốn tiền giấy lại thành một cuộn nhỏ, đặt bên thái dương, làm một động tác chào tạm biệt. Đương lúc Bạch Mạc vẫn còn đang sững sờ thì hắn đã đi xa, ánh đèn đường mờ vàng chiếu lên bóng lưng hắn, nhưng lại mơ hồ không thể chiếu rõ, giống như một làn sương mù tiêu tán trong bóng đêm.
Bạch Mạc nhìn chằm chằm bàn tay mới nãy còn lạnh thấu xương, hiện tại lại không ngừng bốc hơi nóng của mình, biểu cảm đờ đẫn lo âu đã bị vẻ mừng như điên thay thế. Từ sau khi Bạch Lâm rời đi, y có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình càng ngày càng trầm trọng, cho dù là mùa hè nóng bức, tay chân vẫn thường xuyên rét run; cho dù mỗi đêm ngủ đủ 7 tiếng, vẫn luôn mệt mỏi không chịu nổi; đầu óc thì rối một nùi, không thể nào suy nghĩ, cũng không thể nào đưa ra quyết sách.
Những vận xui đó là tới từ đâu? Suy cho cùng là do sự hồ đồ và không quyết đoán của y rước đến. Nếu cơ thể y luôn luôn khỏe mạnh, suy nghĩ luôn luôn rõ ràng, vậy thì y sẽ có đủ năng lực để xử lý hầu hết mọi công việc và rắc rối trong cuộc sống.
"Ra là thật." - Bạch Mạc cố sức kiềm chế nội tâm kích động, nhưng vẫn không nhịn được mà quơ quơ hai tay nóng hôi hổi của mình. Cơ thể của y chưa từng ấm áp thế này, xương cốt chưa từng linh hoạt nhẹ nhàng thế này, tinh thần cũng chưa từng phấn chấn thế này; như thể trước kia mình bị trói hết tay chân, bò lổm ngổm trên đường đời đầy mọc bụi gai, di chuyển, ma sát gây thương tích khắp người; bây giờ lại hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, vung tay vung chân sải bước chạy nhanh về phía trước.
Một cảm giác sung sướng chợt dâng trào mãnh liệt, khiến cho Bạch Mạc muốn tru lên như một con sói trong màn đêm đen này. Nhưng y cố nhịn xuống, bởi vì thanh niên còn chưa đi xa, y xấu hổ với việc bày ra mặt ấu trĩ của mình.
Trợ lý lái xe đến trong sự hoảng hốt, do do dự dự hỏi: "Bạch tổng, tôi tìm một tài xế đưa anh về nhé?" - Từ sau khi Bạch Lâm nói toạc mệnh cách của Bạch tổng ra, trong công ty đã không còn ai dám để cho y lái xe nữa.
"Không cần, tôi tự lái xe về." - Bạch Mạc sải từng bước lớn đi tới, gương mặt tuấn mỹ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn đường.
Thấy Bạch tổng bừng bừng phấn chấn, trợ lý không khỏi ngẩn ngơ. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một mặt tràn đầy năng lượng của đối phương như vậy, trong lúc nhất thời cứ như không nhận ra. Phải biết rằng, thường ngày vị tiên sinh này rất âm trầm, vừa không thích nói chuyện, lại vừa không thích gần gũi người khác, có thể khiến y mỉm cười là đã coi như kỳ tích rồi. Nhưng hiện giờ, trên khóe mắt chân mày của y đều treo ý cười, rõ ràng đang ẩn trong bóng đêm, nhưng lại tựa như đứng dưới ánh mặt trời, mang đến cho người khác cảm giác rất ấm áp và thoải mái.
Bạch tổng sao vậy? Trúng độc đắc chăng? Công ty được cứu rồi? Hay là được khai sáng? Trợ lý vừa nghĩ ngợi vừa mở cửa xe cho ông chủ, bản thân cũng vô thức ngồi vào ghế phụ lái.
Bạch Mạc ngồi vào xe, thắt chặt dây an toàn, hai tay cầm vô lăng.
Lúc này trợ lý mới tỉnh hồn, vội nói: "Chờ đã Bạch tổng, tay anh bị thương, hay để tôi tìm cho anh một tài xế nha!" - Anh ta luống cuống tay chân đẩy cửa xe cạnh ghế phụ lái ra, muốn bay khỏi chiếc xe tử thần này.
Bạch Mạc lại khóa hết cả bốn cửa xe, ầm ầm đạp chân ga.
Trợ lý sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cả người cuộn tròn dán chặt vào lưng ghế, qua mấy giây lại vội vàng thắt dây an toàn, sợ mình bị Bạch tổng đưa thẳng đến điện Diêm vương luôn. Mắt thấy con đường xuống dốc đã gần trong gang tấc, anh ta hoàn toàn hoảng hốt, không ngừng cầu xin: "Bạch tổng anh thả tôi xuống ven đường là được rồi, tôi tự quá giang xe về! Bạch tổng, anh dừng ở đây chút đi, tôi nhớ bên đội xây dựng còn chút vấn đề chưa xử lý xong, tối nay tôi ở lại công trường tăng ca! Bạch tổng, anh chạy chậm chút được không? Tôi xin anh đó!"
Anh ta chắp hai tay, run lẩy bẩy lạy lục, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Bạch Mạc bớt chút thì giờ liếc anh ta một cái, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, mặc dù đã giảm tốc độ xe, nhưng cũng không định thả người. Nếu là ngày thường, y chỉ hận không thể cách xa tất cả mọi người mới đúng, hôm nay lại muốn trêu chọc tiểu trợ lý này một chút. Không biết tại sao, y rất chắc chắn mình sẽ không gặp tai nạn, cũng rất muốn tận hưởng cuộc sống này như bao người trẻ tuổi bình thường khác.
Chiếc xe chạy rất ổn định, xuống dốc, thình lình rẽ ngoặt, lên xa lộ, qua trạm thu phí, tiến vào nội thành. Chặng đường hơn một tiếng, Bạch Mạc dùng kỹ thuật lái xe điêu luyện nói cho tiểu trợ lý biết, những lời đồn đãi bên ngoài đều là cứt chó!
Trợ lý được ông chủ đích thân đưa về nhà, an toàn suốt đường đi, căn bản không hề tà môn như những người trong công ty đồn đãi. Lúc xuống xe, mặt anh ta nóng bừng, trông có vẻ rất xấu hổ.
Bạch Mạc cười nói hẹn gặp lại, sau đó đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đi mất. Bàn tay của y đã đau đến chết lặng, nhưng nội tâm y lại đang bay về phía bầu trời, thong thả rong chơi cùng những vì sao ——
Cùng lúc đó, Phạn Già La cầm cuộn tiền giấy lạnh thấu xương kia, không nhanh không chậm đi vòng qua tòa nhà số 10, đến cổng tiểu khu. Hắn đi dọc theo đoạn đường trải sỏi của khu cảnh quan tới một chòi nghỉ mát, rồi bước lên lan can chòi nghỉ để leo lên một ngọn núi giả, quăng cuộn 2 nghìn tiền mặt vào bụi cỏ dưới chân núi, sau đó núp trong bóng tối lẳng lặng chờ đợi.
Qua khoảng năm sáu phút, có bốn người trẻ tuổi gồm ba nam một nữ loạt xoạt đi tới, đặt mông ngồi xuống băng đá cạnh chân núi giả.
"Mẹ nó, mệt chết bà rồi! Không phải mày nói Phạn Già La sống ở tòa nhà số 1 trong tiểu khu này à? Sao đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy nó về?" - Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt thở hồng hộc mở miệng.
"Con đường này là gần tòa nhà số 1 nhất, chắc chắn nó sẽ đi qua đây! Chúng ta chờ chút đi, chắc nó sắp về rồi." - Một thanh niên nhuộm tóc vàng hòa nhã an ủi.
"Đã chờ tới hơn nửa đêm rồi, rốt cuộc chừng nào nó mới về? Mẹ, tiểu khu này lớn vãi, đi tìm có một vòng mà như mới chạy marathon xong vậy!" - Người phụ nữ tùy tiện ném cái balô nặng trĩu xuống đất, khóa kéo hở một nửa không chứa nổi đồ vật bên trong, tức thì rơi vãi đầy đất.
Ba người khác vội vàng xúm lại thu dọn, nhét từng món hàng cấm như mã tấu, dây thừng, bình xịt thuốc mê, đèn pin chích điện vào lại balô.
Bọn họ đè thấp giọng, nói: "Chị Khánh, chị cẩn thận chút đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Yên tâm đi, mới nãy tao có nhìn rồi, mấy căn nhà ở đây đều trống rỗng, ngay cả bóng ma cũng tìm không thấy, huống chi là người. Chờ bắt được Phạn Già La, tao nhất định phải tìm vài thằng đàn ông luân phiên chịch nó, quay video lại đăng lên web đen bán. Nó là đứa cần thể diện, chắc chắn sẽ không dám báo cảnh sát, đến lúc đó, mỗi khi chúng ta không có tiền xài thì bắt nó quay video, biến nó thành con đường làm ăn lâu dài của chúng ta, nếu nó dám trốn, bà đây lập tức đánh gãy chân nó! Video của minh tinh có thể bán được giá cao hơn video của người thường. Hơn nữa danh tiếng nó thúi như vậy, dù có bị người khác phát hiện, chắc chắn những người đó cũng sẽ cho rằng nó là vì kiếm tiền mà tự nguyện xuống biển, bảo đảm không liên quan gì tới chúng ta." - Người phụ nữ vô cùng hưng phấn vô mà đụng đụng bả vai đồng bọn.
"Cô chỉ nghĩ được đến vậy?" Gã đồng bọn liếc cô ta, dụ dỗ nói: "Cô biết một quả thận bán được bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu?" – Người phụ nữ hừng hực hứng thú truy hỏi.
"Một quả thận có thể bán được ít nhất 300 nghìn, một quả thận phù hợp còn có thể bán được 600 nghìn. Mấy video đó của cô bán một cái được mấy chục nghìn là cao lắm rồi đúng chứ?" – Gã thanh niên vừa nói vừa đổ thuốc mê vào khăn tay, rồi cẩn thận bọc nó trong túi nylon.
"600 nghìn?" – Đôi mắt người phụ nữ đột ngột trợn to, giơ ngón tay ra đếm đếm, lại hỏi: "Vậy trái tim có bán được không?"
"Trái tim đắt hơn thận nhiều, lá gan, phổi, tuyến tụy, giác mạc các loại, tất đều bán được. Sau khi chúng ta tìm được một người mua tốt trên web đen thì rút vài ống máu của Phạn Già La gửi qua đó, để bên kia xét nghiệm, kết quả tương thích thì chúng ta giàu to rồi. Nếu cơ thể nó đủ khỏe, có thể bán được ít nhất là bảy con số. Đến lúc đó, ngay cả thi thể chúng ta cũng không cần xử lý, sẽ có người giải quyết tốt cho chúng ta." – Gã thanh niên khua tay múa chân giơ một con số ra.
Ba người còn lại sững sờ, toàn bộ trong mắt đều là vẻ tham lam.
Người phụ nữ hung hăng khạc đờm, sửa lại lời nói: "Được, vậy chúng ta không quay video, trực tiếp bán nội tạng! Ai kêu Phạn Già La không có mắt hại chết chồng tao! Tao nhất định phải báo thù cho chồng tao!"
Đúng lúc này, một gã thanh niên vì nécục đờm của cô ta mà lùi về sau mấy bước chợt hốt hoảng la lên: "Chị Khánh,anh Tứ, ở đây có một cục tiền này!"