Ngoại Cảm

Chương 72: Đánh vào linh hồn



Edit: Ngự Chi Tuyệt

Nha Nha vừa mong đợi vừa khẩn trương đứng tại chỗ, thấy Phạn Già vẫn ngồi yên trên ghế sofa, cô bèn cầm bút lên, viết lên bảng trắng mà đạo diễn phát sóng đưa cho cô trước đó: Chị Noãn Noãn, em có cần vươn tay ra để anh ấy cảm ứng không, giống chị Xé Xé lúc nãy ý?

Tống Ôn Noãn rối rắm nhìn hàng chữ nọ, cuối cùng đành mặt dày hỏi: "Phạn Già La, cậu chuẩn bị xong chưa? Có cần người được giám định của chúng tôi giơ tay phối hợp với cậu không?" - Mà trước đó, cô thậm chí còn không cho phép Phạn Già La động đậy.

Phạn Già La lắc đầu cười khẽ, "Không cần đâu, ngồi là được rồi. Tôi cảm nhận được, đây là một năng lượng thể êm dịu và rộng mở, cô ấy sẵn sàng tiếp nhận sự xem xét của tôi." - Chỉ với một câu này, hắn đã chỉ ra sự thay đổi tâm lý của Nha Nha.

Nha Nha vừa gật đầu cười xán lạn vừa giơ ngón cái lên. Mới đầu cô thật sự hơi chống đối và coi thường Phạn Già La, nhưng sau khi chứng kiến kỳ tích của Jeffrey, cô lại bắt đầu khao khát việc trao đổi ý thức này. Trong lòng cô đang có rất nhiều nỗi mờ mịt và băn khoăn, cần một người giàu tư tưởng khai sáng và chỉ dẫn, bởi một mình cô không thể tìm thấy lối thoát.

Cô không biết mình có thể tìm được câu trả lời ở chỗ Phạn Già La hay không, nhưng cô rất mong đợi kết quả cuối cùng nọ. Dù sao đi nữa, đây là một trải nghiệm mới lạ, cũng là một thử nghiệm mới tinh.

Phạn Già La xòe bàn tay ra, cảm ứng cách hư không, vị trí đối diện lòng bàn tay hắn chính là chỗ của Nha Nha, không lệch một ly mà bao phủ lấy cô.

Cho dù cách hai ba thước, hô hấp và nhịp tim của Nha Nha cũng không kìm được mà rối loạn, cảm giác như mỗi dây thần kinh đang bị trùng điệp những lớp màng khí chậm rãi bao lấy. Tuy nhiên, điều trái ngược là: Những suy nghĩ và cảm xúc của cô lại dâng trào trong cơ thể như một cơn sóng, khuấy động những buồn vui lắng đọng của cô; khai quật những bí mật ẩn giấu của cô; thậm chí đẩy những nỗi đau cô cố quên đi lên đầu quả tim một lần nữa.

Cô đang ngồi yên tại chỗ, nhưng không ai biết tâm trí cô đang phải trải qua giông bão thế nào, cô còn không biết những cơn bão đó là tự sinh ra hay là bị ảnh hưởng bởi Phạn Già La. Trong sự hoảng hốt, cô đột nhiên hiểu được ý nghĩa thật sự của ba chữ "Nhà ngoại cảm", thì ra cơ thể và tâm trí của con người cũng chỉ là phương tiện cho những người như vậy mà thôi, tựa như một quyển sách, một chiếc máy vi tính, một chiếc điện thoại di động, mặc cho bọn họ liên tục đọc lấy.

Điều này thật đáng sợ, nhưng cũng thật thần kỳ! Đôi mắt Nha Nha bắt đầu ngấn nước, nhưng dưới sự khống chế của Phạn Già La, cô vẫn không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay. Cuối cùng cô cũng nhận ra, lúc cô cười cợt xem náo nhiệt thì Jeffrey đang trải qua chuyện gì, đó không chỉ là cảm giác nội tâm bị nhìn thấu, mà là cả da thịt, xương cốt, tư tưởng, và thậm chí là linh hồn đều bị thâm nhập hoàn toàn.

Khi Phạn Già La rốt cuộc rút tay về, rồi chờ đợi trong im lặng, Nha Nha đột nhiên thở hắt một hơi, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Cô cảm thấy mình như bị đóng băng, rồi được trở về với nhân gian xuân ấm hoa nở, mọi cảm giác và suy nghĩ bị đông cứng dần tan chảy và thức tỉnh, trở nên nhanh nhẹn nhạy bén hơn trước. Có thể thấy, sự hấp thụ của Phạn Già La không gây hại cho cô, mà nó còn an ủi và chữa lành một cách dịu dàng.

Cũng như hình dung của cậu ấy về Jeffrey, thật ra cậu ấy cũng là một người đối xử dịu dàng với thế giới này. Cậu ấy cố tình dừng lại một lúc như vậy, chính là để mình bình tĩnh lại đúng không? Nghĩ như thế, Nha Nha không khỏi mỉm cười, hoàn toàn mở rộng cửa lòng với người này.

Phạn Già La đợi khoảng 2 phút mới bắt đầu phân tích: "Năng lượng thể êm dịu, là nữ, khoảng 25 tuổi."

Đạo diễn phát sóng giơ thẻ căn cước của Nha Nha về phía máy quay phim, xem ngày tháng năm sinh, quả nhiên là 25 tuổi. Dĩ nhiên, nhân viên hậu kỳ đã làm mờ số chứng minh nhân dân.

"Cô là một người rất trầm tính, rất dễ bị mọi người xung quanh phớt lờ, nhưng vào thời điểm quan trọng, cô có thể đứng ra gánh vác trọng trách. Cô là một người bạn rất đáng tin cậy và là một chỗ dựa vững chắc, trong cơ thể nhỏ bé của cô ẩn chứa một nguồn năng lượng to lớn, có lẽ câu trong cứng ngoài mềm được tạo ra là để dành riêng cho cô đấy."

Nha Nha che khuôn mặt đã đỏ bừng lại, thẹn thùng tiếp nhận lời khen nọ, nhưng mọi người trong trường quay đều giơ ngón cái lên, bày tỏ sự nhất trí ý kiến này. Tống Ôn Noãn cầm micro, đoạn khẽ nói với camera: "Đúng vậy, Nha Nha chính là người như vậy, cô ấy không thích nói lời hay, mà chỉ thích hành động thực tế. Dù tôi có giao nhiều công việc nặng nhọc cho cô ấy thế nào, cô ấy cũng có thể hoàn thành đúng hạn. Cô ấy là trợ lý đắc lực đáng tin cậy nhất của tôi!"

Tống Duệ nhìn thanh niên đang im lặng cúi đầu kia chăm chú, thầm thở dài trong lòng: Quả nhiên cậu ấy có thể nhận biết mọi thứ bên ngoài qua tri giác, những lời cậu ấy từng nói đều là thật, chứ không phải đùa bỡn hay diễn trò.

Phạn Già La dựa vào lưng ghế, giọng điệu trở nên rất nhẹ nhàng: "Cô là một người im lặng và trầm tính, nhưng không ai biết nội tâm của cô phong phú nhiều màu sắc thế nào. Lúc nào cô cũng có rất nhiều ý tưởng và suy nghĩ kỳ diệu, có cái rất thú vị, khiến cô phải thầm bật cười; có cái rất đáng sợ, khiến cô mất ngủ suốt đêm; có cái rất quái đản, khiến cô nghi hoặc mấy ngày liền. Những người bên cạnh đều lo cô quá khép kín và cô đơn, nhưng họ không hề biết, dù chỉ có một mình thì cô vẫn không bao giờ cô đơn, tự cô có thể tạo ra một thế giới đặc sắc, trí tưởng tượng phong phú chính là người bạn thân nhất của cô. Người khác là đến từ nation, còn cô lại đến từ imagination*, chính cô là người sáng tạo."

*Chỗ này tôi biên đúng nguyên văn, tôi nghĩ tác giả lấy ý tưởng từ joke này: What nation does your girlfriend come from? => Imagination:>

Tống Ôn Noãn và các nhân viên đài truyền hình chưa từng biết Nha Nha có một mặt sống động như vậy, thế là đồng loạt nhìn về phía sân khấu.

Vẻ mặt cười đùa của Nha Nha đã bị thay thế bằng vẻ nghiêm túc, cô chăm chú lắng nghe những lời nọ, nội tâm có xúc động và cũng có niềm vui khi được thấu hiểu và công nhận. Đúng vậy, Phạn Già La không hề nói sai, đó chính là nội tâm chân thật của cô, nó giống như vương quốc cổ tích vậy, đầy ắp những tưởng tượng kỳ ảo muôn màu muôn vẻ. Dù cô chỉ im lặng nằm đăm đăm suy nghĩ trên giường thì cũng có thể vui vẻ cả ngày. Nội tâm cô rộng mở, tươi sáng, và cũng phong phú, đầy màu sắc, cô chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán khi ở một mình.

Ngoại trừ bản thân cô, thì không ai biết cô còn một mặt ấu trĩ như vậy, cô cố gắng xây dựng hình tượng nữ cường nhân, thế nhưng những lúc không có ai, cô lại mơ mộng như thế đó.

Nha Nha hơi lo lắng khi bị Phạn Già La vạch trần, thế là dùng tay trái che nửa gương mặt, không dám nhìn phản ứng của mọi người.

Phạn Già La cau mày, bỗng chuyển đề tài: "Nhưng dạo gần đây, nội tâm cô tràn ngập mâu thuẫn và khó xử, bởi vì cô đang nghĩ về việc có nên rời khỏi một người cực kỳ quan trọng với cô hay không."

Đến rồi, đến rồi, cuối cùng thì bí mật lớn nhất vẫn bị phát hiện. Nha Nha dùng tay che mặt, lảng tránh mọi người, nhất là Tống Ôn Noãn đang ngồi dưới sân khấu. Nhưng Tống Ôn Noãn lại không hề nhận ra, cô đang vểnh lỗ tai lên, mở to hai mắt, bày ra vẻ mặt hóng hớt.

Tống Duệ liếc cô, không khỏi lắc đầu cười. Đôi khi làm một kẻ ngốc cũng rất hạnh phúc, ít nhất thì nỗi đau sẽ không đến quá nhanh, mà chỉ đến quá đột ngột thôi.

Phạn Già La chậm rãi nói: "Người đó là trung tâm của cuộc đời cô, là người bạn, người thầy, là tri kỷ, không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân. Cô vừa ra xã hội thì bắt đầu đi theo cô ấy, cũng như trái đất chuyển động quanh mặt trời vậy. Cô ngưỡng mộ sự thông minh giỏi giang của cô ấy, yêu mến sự hào phóng và quyết đoán của cô ấy, cô luôn noi theo lý tưởng cao cả của cô ấy, nói một cách chính xác, cô ấy là người dẫn đường, đồng thời là người tạo nên cô. Không có cô ấy thì sẽ không có cô bây giờ, không có cô ấy cũng sẽ không có thành công của cô."

Tống Ôn Noãn chợt hiểu ra, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, một nỗi khiếp sợ dâng lên tự đáy lòng. Nếu lỗ tai cô vẫn còn tốt, thì chẳng phải cô chính là người mà Phạn Già La miêu tả sao? Nha Nha muốn rời xa cô? Tại sao chứ? Cô đối xử tệ với cô ấy sao?

Tống Ôn Noãn bối rối, vừa hoài nghi lại vừa vô cùng tổn thương mà nhìn lên sân khấu. Nha Nha đã buông đôi tay che mặt xuống, nhìn lại cô bằng đôi mắt ngấn nước. Cô do dự lâu như vậy, giãy giụa lâu như vậy, thậm chí còn từ bỏ ý định rời đi nhiều lần, nhưng không ngờ lại bị vạch trần theo cách ly kỳ như vậy vào hôm nay.

Cả hai im lặng nhìn nhau, mắt dần dần đỏ hoe.

Các nhân viên đang có mặt đều biết Nha Nha có ý nghĩa thế nào với Tống Ôn Noãn. Bọn họ là bạn bè, là chị em, là những người thấu hiểu và ủng hộ nhau nhất. Tất cả bạn bè đều sẽ có ngày trở mặt, nhưng bọn họ thì không, mỗi khi bất đồng, họ sẽ chỉ kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim hơn mà thôi

Bầu không khí trong trường quay rất lúng túng, sự trầm mặc dần lan tỏa giữa mọi người, nhưng Phạn Già La lại như không nhận thức được, tiếp tục nói theo tiết tấu của hắn: "Tất nhiên là cô rất luyến tiếc, cũng rất khó chịu, nhưng càng lúc cô càng nhận rõ —— Công việc hiện tại không thể mang đến niềm vui cho cô. Cô vì cô ấy nên mới phấn đấu quên mình, đi làm văn phòng, trở thành một người mạnh mẽ, nhưng lý tưởng của cô lại không ở đó. Biến tất cả những ý tưởng và suy nghĩ kỳ diệu kia thành chữ viết, thành hình ảnh, để cho mọi người nhìn thấy, đó mới là mơ ước lớn nhất từ trước đến nay của cô, nhưng cô không thể lựa chọn giữa ước mơ và tình bạn, cả hai đều là thứ cô yêu thích, trân trọng, cô không muốn từ bỏ bên nào cả."

Phạn Già La thở dài nói: "Tôi có thể khẳng định với cô, cô có thiên phú kinh người, và đôi cánh lý tưởng kia sẽ đưa cô bay đến những nơi cao hơn. Vấn đề nan giải mà cô gặp phải, không hẳn là không thể làm vẹn toàn cả hai, bởi vì cô chưa từng hỏi, khi hiện thực đụng phải lý tưởng, người mà cô ngưỡng mộ và yêu mến nhất đó, cô ấy sẽ làm gì. Cô ấy sẽ giam cầm cô, hay sẽ giơ hai tay nâng cô lên, để cô bay lượn?"

Phạn Già La quay đầu, "nhìn" thẳng vào Tống Ôn Noãn, mặc dù hắn không hề thấy được gì cả.

Nhưng dường như Tống Ôn Noãn có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của hắn, đó là một ngọn lửa có thể soi sáng cả trái tim cô. Cô mau chóng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt, rồi xua tan những suy nghĩ hỗn loạn kia, không chút do dự mà làm động tác thả chim bay —— Cứ đi đi, hãy làm những gì em thích đi!

Dưới ánh mắt an ủi của cô, Nha Nha nghẹn ngào không nói nên lời, rốt cuộc Tống Ôn Noãn không hề phụ tình bạn này.

Các nhân viên rối rít né tránh máy quay, dùng mu bàn tay lau nước mắt, hôm nay bọn họ đã chứng kiến rất nhiều điều tốt đẹp, cũng đã nhận được rất nhiều nỗi xúc động.

Phạn Già La chờ cả hai ổn định lại cảm xúc mới từ tốn nói lời kết: "Tại sao trái đất sinh ra sự sống? Bởi vì ngoài việc quay quanh mặt trời, nó còn học được cách tự quay, con người cũng vậy."

"Tôi hiểu, tôi đã hiểu ra rồi, cảm ơn thầy Phạn, cảm ơn thầy nhiều lắm!" - Nha Nha đứng dậy và liên tục cúi chào Phạn Già La, nước mắt không ngừng tuôn ra. Buổi phân tích này đã giải thoát cho cô, cô đã thấy rõ triệt để con đường tương lai, cô sẽ không do dự và giãy giụa nữa. Dĩ nhiên, điều tuyệt vời hơn là, cô không mất đi người bạn quan trọng nhất, ngược lại còn có được một tình bạn thuần túy hơn.

Cô vừa che khuôn mặt đầy nước mắt, vừa chạy xuống sân khấu, Tống Ôn Noãn lập tức đứng lên và ôm lấy cô thật chặt.

"Con bé ngốc nghếch này, nếu trong lòng em đã có dự định thì phải nói chị biết chứ! Chị biết em thích viết kịch bản và sáng tác, không phải chị vẫn luôn tìm thầy dạy em đó sao? Chị đã tính xong từ lâu rồi, sau này chị sẽ mở một phim trường, còn em sẽ là biên kịch vàng của chị, hai ta sẽ cùng tạo ra một bộ phim trên cả tuyệt vời luôn! Em đừng thấy có lỗi với chị, em có cuộc đời của riêng mình mà, nếu em bay cao, bay xa hơn, chị còn thấy tự hào vì em nữa đó!" - Tống Ôn Noãn nức nở nói.

"Em biết mà chị Noãn Noãn. Chị quả nhiên là chị Noãn Noãn của em! Chị thật sự rất ấm áp*!" - Nha Nha vừa khóc vừa cười, dáng vẻ trông rất chật vật, nhưng lại vui sướng như một đứa trẻ.

*Chữ Noãn (暖) trong tên của Tống Ôn Noãn (宋温暖) có nghĩa là ấm áp.

Trong trường quay lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, không còn nghi ngờ gì nữa, Phạn Già La đã đánh trúng nơi nội tâm mềm mại và chân thật nhất của người được giám định một lần nữa. Năng lực thông linh của hắn thật sự mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, những lời cáo buộc hắn gian lận kia, bây giờ nhìn lại cứ như một trò cười.

Tống Ôn Noãn và Nha Nha mãi mới tách ra, rồi cả hai nắm tay nhau trốn đi rửa mặt và trang điểm lại.

20 phút sau, chương trình tiếp tục quay.

Phạn Già La chắp tay chống cằm, vừa im lặng lại vừa kiên nhẫn chờ đợi hai người phụ nữ nọ. Mãi đến lúc này, mọi người mới dần nhận ra —— Hắn là một người tao nhã, lịch thiệp và dịu dàng đến thế nào, hắn đáng được tất cả các nhân viên tại đây tôn trọng.

"Thầy Phạn thầy, xin lỗi đã để thầy đợi lâu." - Lúc trở lại, Tống Ôn Noãn vốn không coi ai ra gì lại dùng cả kính ngữ, cô không hề gượng ép mà gọi một tiếng "thầy Phạn".

Tống Duệ liếc cô bằng ánh mắt trào phúng, nhưng cô vẫn mặt dày tươi cười với Phạn Già La, dù cho đối phương không nhìn thấy gì cả.

"Không sao." - Phạn Già La tùy ý xua tay, "Người tiếp theo là ai?" - Hắn hơi nghiêng đầu, "nhìn" Du Vân Thiên đang ngồi một mình trên sân khấu, đối phương cười gật đầu với hắn, trông dáng vẻ rất ung dung.

Đôi mắt trầm tĩnh của Tống Duệ bắt đầu lóe sáng, đổi từ dáng ngồi lười biếng sang nghiêm chỉnh. Cuối cùng cũng tới màn y mong đợi nhất rồi.

Tống Ôn Noãn lại không hề nhận ra sóng ngầm mãnh liệt bên dưới tảng băng bình yên này, cô đang rất háo hức chờ xem bạn trai mình. Phạn Già La sẽ nói gì đây? Khen ngợi thành tựu của bạn trai mình? Phân tích thẩm mĩ và đạo đức của anh ấy? Tiết lộ tình yêu cực kỳ ngọt ngào của bọn họ? Dù Phạn Già La nói gì thì cũng toàn là những điều tốt đẹp thôi đúng không?

Tuy nhiên, nụ cười trên mặt cô nhanh chóng hiện thực đánh bay sạch.

Phạn Già La nhíu mày, nói: "Sợ hãi, hốt hoảng, né tránh, hối hận, anh đang chống cự tôi, và còn rất dữ dội nữa, tại sao vậy?"

Tống Ôn Noãn vội đến nhìn bạn trai, lại thấy đối phương dang tay nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ mà cười. Có vẻ anh ta cũng không biết vì sao Phạn Già La lại nói như vậy.

Tống Ôn Noãn bình tĩnh hơn một chút, mà Phạn Già La thì chậm rãi bước lên sân khấu, đi thẳng tới trước mặt Du Vân Thiên. Đôi mắt đang bị miếng bịt mắt đen rất dày che phủ kia như có thể nhìn xuyên thấu mọi vật hữu hình, thấy được những thứ chân thật nhất.

Du Vân Thiên ngước nhìn hắn, vẫn mỉm cười thoải mái. Anh ta không đứng lên, dang hai tay ra, phối hợp với người nọ, anh ta cho rằng làm như vậy là có thể bình yên vượt qua việc giám định này, nhưng thật đáng tiếc, dù anh ta có chống cự như thế nào, thì từ trường vô hình kia vẫn âm thầm lặng lẽ bọc lấy anh ta, thẩm thấu, thâm nhập vào...

Anh ta giống như một cơ thể sống từ không gian ba chiều đi lạc vào không gian hai chiều, bị ý thức của Phạn Già La ép thành một tờ giấy mỏng, nhìn không sót thứ gì.

__________________________

Ngự Chi Tuyệt: Ôi độc giả hãy tha thứ cho người editor bị dính lời nguyền deadline:)) Mãi mới có thời gian edit, nhớ mọi người quá:">

Có bạn cmt hỏi lịch ra chương mới, tôi trả lời luôn là không có lịch cố định nha, khi nào tôi edit xong thì đăng lên thôi:)
— QUẢNG CÁO —