Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 24



Edit: Thúy

Beta: Vy

***

Chương 24: Y tỉnh dậy khi bài hát chia ly vang lên.

Bốn người chạy như điên theo Tần Lê Ca, mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội hơn, khiến họ ngay cả đứng cũng không vững.

Trần Chấn Quân cố gắng chạy thêm mấy bước, suýt nữa đã ngã sấp mặt xuống đất, ông ta chật vật dừng lại: "Không được, động đất quá lớn!"

Một tay Tần Lê Ca đỡ lấy Ân Duyệt đang loạng choạng, xoay người đối mặt với hướng tiếng động truyền đến: "Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi."

Trận động đất nháy mắt đột nhiên dừng lại.

Một cỗ áp lực cực lớn chợt ập xuống người họ, cảm giác này giống như khi gặp người phụ nữ vừa nãy, nhưng áp lực lần này lại lớn hơn. Ân Duyệt bị cỗ áp lực này ép nằm sấp xuống đất, hét lên một cách đau đớn: "A!"

Một nhóm người dần dần đi từ xa đến, độ tuổi và chiều cao của họ khác nhau, nhưng tất cả đều có khuôn mặt vô cảm, đôi mắt màu đỏ tươi, trên người tỏa ra một luồng khí đen kỳ lạ.

Tần Lê Ca nhìn đám người đang đến gần kia, nhỏ giọng nói: "Nhóm người này chính là những người làm nhiệm vụ thất bại."

"Người làm nhiệm vụ thất bại?" Trần Chấn Quân không thể tin, hỏi: "Vậy tại sao họ lại ở đây? Cái gọi là thất bại không phải có nghĩa là... Chết sao?"

"Có một vài thất bại sẽ không dẫn đến cái chết." Tần Lê Ca nói: "Những người mãi mãi ở lại trong ký ức của nhiệm vụ trước đó, linh hồn họ sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng cơ thể thì sao?"

Cơ thể... Dĩ nhiên là tiến vào thế giới nhiệm vụ ở đâu thì bây giờ vẫn ở đó.

Trần Chấn Quân nhìn chằm chằm vào nhóm người đang đến gần, nhanh chóng lấy khẩu súng đã lâu không sử dụng ra.

Trong số những người có mặt ở đây, ngay cả Tần Lê Ca cũng bị ép nửa quỳ trên mặt đất, muốn cử động cũng không được. Chỉ có ông ta nhờ từng học kỹ năng cự lực nên mới có thể miễn cưỡng dùng trọng lực để di chuyển.

Làn khí đen dần bao vây xung quanh, che khuất hơn một nửa tầm nhìn của họ, một cậu bé có tốc độ nhanh nhất chợt phóng tới trước mặt họ.

Trần Chấn Quân chuẩn xác bắn mấy phát liên tiếp vào người cậu bé. Cậu bé không tiếng động ngẩng đầu hét lên, rồi dần dần tan biến trong không khí.

Nhưng vào lúc này, Ân Duyệt lại đột nhiên kêu lên đầy đau đớn: "A..."

Trần Chấn Quân lập tức quay người lại, nhìn thấy một bé gái đang ngồi xổm trước mặt Ân Duyệt, một con dao c ắm vào lòng bàn tay cô bé, ghim chặt tay cô bé xuống đất: "Ân Duyệt!"

Tay Tần Lê Ca run bần bật, khó khăn bóp cò. Viên đạn sượt qua gò má Ân Duyệt, bắn thẳng vào giữa đầu bé gái nọ.

Trần Chấn Quân nghiến răng, trơ mắt nhìn ngày càng nhiều người tiến gần về phía đồng đội của mình. Ông ta dứt khoát dốc hết toàn lực, cầm cái chùy trong tay, gầm lên rồi lao về phía nhóm người đó.

"Yaaaa! Đi chết hết cho ông!"

Ông ta dùng sức đến nỗi cả mặt nổi đầy gân xanh. Cái chùy khổng lồ đập xuống đất, sức lực lớn kèm theo trọng lực khiến mặt đất hình thành một cái hố sâu.

Kẻ thù còn chưa kịp né tránh đã lần lượt rơi xuống dưới, vô số làn khói đen dần tiêu tán trong không khí. Đồng thời, trọng lực đè nặng trên người bọn họ cũng giảm đi một chút.

Tần Lê Ca thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng sau lưng hắn lại có một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện, cầm thanh kiếm dài chém về phía hắn.

Ân Duyệt vừa lúc nằm đối diện với hắn, nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ hãi trừng to mắt: "Anh Tần!"

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!

Vô số viên đạn sượt qua người Tần Lê Ca bắn về phía sau hắn, làn khí đen bị đánh tan ở phía sau hắn khựng lại một lúc rồi từ từ biến mất.

Thích Linh đeo kính bảo hộ nằm sấp trên mặt đất, chuyển hướng súng máy tiếp tục bắn vào phía sau Trần Chấn Quân.

"Mẹ kiếp!" Trần Chấn Quân chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bị tiếng súng dọa sợ đến mức tim suýt nữa cũng ngừng đập luôn: "Thích Linh! Má nó, bộ cô muốn hù chết tôi đấy à!"

Thích Linh lười để ý tới ông ta, cô cúi đầu thay băng đạn, điên cuồng bắn về những phía tỏa ra khí đen, đến tận khi trong tầm mắt không còn thấy một tia khói đen nào nữa thì mới chịu tháo kính bảo hộ ra chậm rãi đứng dậy.

Ân Duyệt trợn mắt há mồm, nhìn chăm chú đến nỗi quên luôn vết thương trên tay: "... Chị Thích lợi hại quá, súng máy mà cũng có thể ngắm chuẩn như vậy sao?"

"Cho nên cô ấy mới là người thích hợp với sức mạnh lực tập trung nhất." Tần Lê Ca nhún vai, phủi hết bụi trên quần áo xuống: "Pháo đài cơ động siêu cấp, chỉ đâu đánh đó."

Thích Linh lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Trần Chấn Quân bước tới, biến cái chùy trở lại thành sợi dây chuyền rồi đeo vào cổ. Thừa dịp hiện tại đang gió êm sóng lặng, bọn họ tranh thủ thời gian tiếp tục chạy về phía vị trí của chiếc chìa khóa.

Khoảng hơn mười phút sau, mọi người nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cái hồ nhỏ, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống trên mặt hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có thứ gì đó đang tỏa sáng.

Hồ quá sâu, Ân Duyệt dùng sức thắp sáng mặt hồ nhưng vẫn không nhìn rõ được gì.

Trần Chấn Quân xung phong nhận việc: "Để tôi xuống cho."

Ông ta là người duy nhất đi theo hệ tấn công trực diện, những người còn lại nếu không phải hệ hỗ trợ thì cũng là tấn công tầm xa, nên ông ta là người phù hợp nhất để xuống đó.

Tần Lê Ca gật đầu, dặn Ân Duyệt tiếp tục dùng ánh sáng vàng thắp sáng mặt hồ. Trần Chấn Quân cầm theo cái chùy, cẩn thận bước xuống nước.

Quá trình diễn ra suôn sẻ, không lâu sau họ nhìn thấy Trần Chấn Quân bơi trở về với chiếc chìa khóa bạc. Nhưng ngay khi chiếc chìa khóa bạc được Trần Chấn Quân cầm ra khỏi nước, ánh mặt trời đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Dưới ánh sáng vàng nhạt yếu ớt của Ân Duyệt, mọi người có thể thấy rõ vô số bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong làn nước.

"Trả lại cho tôi..."

Bóng người đó nổi trên mặt nước, khuôn mặt đen xì, nó căm hận nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên rống lên một tiếng đầy thê lương: "Trả lại cho tôi trả lại cho tôi trả lại cho tôi!"

Vô số bóng người lao đến tấn công bọn họ, tốc độ nhanh đến mức ngay cả tàn ảnh cũng không thấy, Ân Duyệt chỉ cảm thấy cơ thể mình đang chìm xuống, khắp người đều cảm nhận được cơn đau như bị xé nát: "Cái, cái gì thế này! A!"

Thích Linh chật vật bị ném ngã xuống đất, bị cắn mạnh đến mức không còn sức để chống trả, chỉ có thể cố gắng cuộn tròn người lại.

Trần Chấn Quân dùng sức vung người, muốn khiến mấy bóng người đó rơi khỏi cơ thể mình, nhưng mấy bóng người đó lại cắn chặt từng mảnh thịt trên người ông ta. Mắt thấy không còn lựa chọn nào khác, ông ta cắn răng cưỡng ép kéo mấy bóng người đó xuống khỏi người mình!

Máu tươi bắn đầy mặt đất, Trần Chấn Quân không kịp thở đã nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Ân Duyệt.

Một tay Tần Lê Ca chắn trước người mình, tùy ý để cánh tay bị những bóng người này cắn đến chảy máu. Hắn thử ghim sức mạnh tâm trí vào cơ thể của bóng người này, gần như là lập tức, hắn đã thành công nắm giữ quyền khống chế bóng người này.

Tần Lê Ca không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, hắn lập tức ngồi dậy, mở rộng phạm vi của sức mạnh tâm trí, chịu đựng cơn đau đầu để cố định gần hết những bóng người tại một chỗ.

Trần Chấn Quân ném bóng người trên người mình xuống, đỏ mắt định tấn công, nhưng Tần Lê Ca lại hét to với ông ta: "Đừng dây dưa nữa! Mau mang họ đi!"

Trần Chấn Quân sửng sốt một lát: "Ý cậu là gì? Cậu không đi à?"

Trong lúc mất tập trung, một bóng người lấy lại quyền khống chế và cắn mạnh vào vai Thích Linh, khiến cho Thích Linh kêu lên một tiếng.

Trần Chấn Quân vội vàng tiến lên, ném bóng người trên người Thích Linh với Ân Duyệt sang một bên, cắn răng hỏi Tần Lê Ca: "Nếu chúng tôi rời đi vậy cậu thì sao?"

Tần Lê Ca liếc nhìn ông ta, hơi nhếch môi: "Tôi là người dễ chết vậy à?"

Trần Chấn Quân nhìn chằm chằm hắn, cảm nhận được hô hấp của Ân Duyệt với Thích Linh dần dần trở nên yếu hơn, ông ta hít sâu một hơi, khiêng bọn họ lên vai: "Tần Lê Ca! Cậu chờ tôi một lát, tôi sẽ mang theo mọi người qua cửa, có nghe thấy không?"

Ngày càng có nhiều bóng người từ trong hồ lao ra, Trần Chấn Quân không do dự nữa, khiêng hai người kia ra khỏi vòng vây, Tần Lê Ca từ phía sau nhìn bóng dáng của họ dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn từ từ thu hồi sức mạnh tâm trí, chỉ tạo một kết giới màu bạc xung quanh mình rồi đứng dậy đi về phía hồ.

Vừa rồi Trần Chấn Quân không chú ý tới, khi chiếc chìa khóa bạc rời khỏi mặt hồ, có một mảnh pha lê rơi xuống phía sau ông ta không xa.

Hắn quỳ xuống nhặt mảnh vỡ lên, nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống: "Vật phẩm: Phép màu của Hades (3/3), thỏa mãn nguyện vọng, hồi sinh một thành viên trong đội."

Vô số bóng người lao tới, điên cuồng va vào kết giới sức mạnh tâm trí của hắn. Những bóng người này có lợi thế về tốc độ, nhưng lực công kích lại không mạnh lắm. Mấy chục bóng người cùng lúc lao đến nhưng vẫn không thể phá vỡ kết giới của hắn.

Hắn đi đến dưới gốc cây rồi ngồi xuống, nhàm chán nhìn những bóng người cố chấp lao về phía mình. Đã năm phút trôi qua, nhưng những bóng người này vẫn không thể xuyên thủng kết giới của hắn.

Tần Lê Ca nhìn đến chán, hắn cúi đầu, lấy hai mảnh vỡ còn lại từ chiếc nhẫn không gian ra rồi ghép ba mảnh vỡ lại với nhau.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, ba mảnh vỡ hợp lại với nhau, hệ thống phát ra nhắc nhở: "Phép màu của Hades, có thể hồi sinh một thành viên trong đội. Các thành viên trong đội hiện tại có thể hồi sinh: Lục Thiệu Vũ, Dư Cảnh, Trần Nghiệp..."

Một loạt những cái tên mà hắn không thể nhớ nổi lần lượt được hệ thống đọc ra, Tần Lê Ca cười khẽ, nói: "Hồi sinh Lục Thiệu Vũ."

Hệ thống: "Hồi sinh thành viên Lục Thiệu Vũ. Đạo cụ sau khi sử dụng sẽ bị phá hủy, xác nhận?"

Tần Lê Ca nói: "Xác nhận."

Hệ thống: "Hồi sinh thành công, thành viên trong đội sau khi được hồi sinh sẽ trở về không gian hệ thống."

Vậy cũng được, sẽ không có ai ở đây cản trở kế hoạch của hắn.

Tần Lê Ca thả lỏng cơ thể, tựa đầu vào thân cây, nhìn bầu trời qua kẽ lá.

Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, trên bầu trời đêm không có lấy một ngôi sao nào, dù có mở mắt hay nhắm lại thì thế giới mà hắn nhìn thấy dường như vẫn giống hệt nhau.

Nguồn sáng duy nhất là kết giới màu bạc mà chính hắn đã tạo ra.

Nếu có thể kiên trì cho đến khi Trần Chấn Quân cùng những người khác thoát khỏi rừng rậm thì hắn nhất định có thể tiếp tục sống sót.

Việc tạo một kết giới bằng sức mạnh tâm trí trong phạm vi nhỏ xung quanh bản thân không phải là điều quá khó đối với hắn. Đừng nói là kiên trì đến khi nhiệm vụ hoàn thành, đến ngày mai hắn vẫn chịu được.

Chỉ là...

Thật sự có hơi mệt mỏi.

Mọi người đều cho rằng còn sống là sung sướng, chết rồi thì không còn gì cả.

Nhưng thực chất hắn đã không còn gì nữa.

Tần Lê Ca nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lớp bảo về mềm mại, ánh sáng bạc dần dần mờ đi, theo đầu ngón tay chảy ngược vào cơ thể hắn.

Trong bóng tối, nguồn sáng duy nhất hoàn toàn biến mất.

Không có kết giới của sức mạnh tâm trí, một lượng lớn bóng người màu đen nhanh chóng tới gần, cơn đau nhói quen thuộc truyền đến khắp cơ thể, như thể quay trở lại quá khứ đã bị lãng quên kia.

Nhưng điểm khác biệt là lần này, cuối cùng hắn cũng có thể chết.

Hắn từ từ nhắm mắt lại.

Trong ánh sáng trắng, Lục Thiệu Vũ chậm rãi mở mắt ra.

Máy tính lơ lửng trên không, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Những người im lặng đứng trước máy tính không nói một lời.

Cô bé run rẩy nhìn danh sách thành viên trên máy tính: "Làm sao có thể? Không thế nào... Tôi không tin!"

"Tôi không tin... Anh Tần! Anh Tần! Anh Tần..." Cô bé sợ hãi trừng to mắt, từng bước lùi lại phía sau, ngã ngồi trên đất rồi gục khóc: "Tôi không muốn! Tôi không muốn như vậy!"

Người đàn ông bên cạnh cắn răng ôm lấy cô bé, cô bé không ngừng lắc đầu, nước mắt như những viên ngọc vỡ, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nhưng lại nhanh chóng biến mất do chế độ tự sửa chữa của không gian.

Nhịp tim Lục Thiệu Vũ vô cớ tăng nhanh, y đột nhiên đứng dậy, đi vài bước về phía máy tính.

Vài dòng chữ được in trên màn hình trắng sáng:

Người sống sót ——

Lục Thiệu Vũ

Thích Linh

Ân Duyệt

Trần Chấn Quân

Người chết–

Tần Lê Ca

Lý Vĩ

Diệp Tĩnh Nhã

...

Người phụ nữ cắn môi cúi đầu, thiết bị liên lạc đang nhét ở tai cô đột nhiên rơi ra ngoài, vỡ tan tành trên mặt đất.

Cô ngơ ngác nhìn thiết bị liên lạc bị hỏng, một giọt nước mắt không hề báo trước trào ra, rơi xuống đất.

Cô lẩm bẩm: "Tần Lê Ca... đã chết."

"Tôi không muốn!" Cô gái khóc đến khàn cả giọng: "Tôi không muốn kết quả này! Anh Tần! Anh Tần ——"

— QUẢNG CÁO —