Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 77



Edit: mirin

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Chương 77. Oan gia ngõ hẹp gặp Viên Lễ: Này, Hệ thống, ta có thể xin sắp xếp lại thế giới được không?

Lục Thiệu Vũ là người đầu tiên quay đầu lại, y nhìn Ngụy Nhận lên tiếng ngăn cản bọn họ, lúc này Ngụy Nhận không nhìn y mà nhìn về phía Tần Lê Ca còn đang lười quay đầu lại: "Lần này thua, không có nghĩa là lần sau chúng tôi cũng sẽ thua." Ngụy Nhận lạnh giọng nói: "Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo, lần sau chúng tôi nhất định sẽ thắng."

Tần Lê Ca chưa kịp trả lời, Lục Thiệu Vũ bỗng nhiên cười lạnh, nhìn Ngụy Nhận đầy chế giễu: "Điều gì khiến anh tự tin như vậy?"

"Cậu có ý gì?" Ngụy Nhận cau mày, trầm giọng hỏi.

"Chỉ bằng anh và mấy tên có cơ bắp không có đầu óc phía sau anh sao?" Lục Thiệu Vũ không thương tiếc nói: "Thay vì ở đây nói những lời cay nghiệt, sao không sớm quay về huấn luyện đi."

Sắc mặt Ngụy Nhận thay đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiệu Vũ, nhưng sắc mặt của Lục Thiệu Vũ còn hung dữ hơn gã, ánh mắt gã không những không có tác dụng mà còn ở thế bất lợi.

Tần Lê Ca không nhịn được bật cười, hắn ho nhẹ một tiếng, cố che lại ý cười, liếc mắt nhìn sắc mặt xấu đến không thể xấu hơn của Ngụy Nhận, rồi nói với Lục Thiệu Vũ: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi."

Lục Thiệu Vũ lạnh mặt liếc qua nhìn Ngụy Nhận, ánh mắt y hung ác tựa như cây đao, trong giây phút ấy Ngụy Nhận toàn thân như bị điểm huyệt không thể cử động, chỉ có thể nhìn Lục Thiệu Vũ xoay người, ra hiệu cho đồng đội rời đi.

Các thành viên của đội S đồng loạt đi theo, bước vào thông đạo màu lam rồi hoàn toàn biến mất trước mặt bọn gã.

Vừa trở lại không gian, Ân Duyệt lập tức nhảy dựng lên, vui mừng hô to: "Oa! Được 2050 điểm! Hiện tại chúng ta có... Có 7250 điểm!"

"Cách 10000 điểm chỉ còn 2750 điểm." Giọng điệu Thích Linh bình tĩnh nhưng khóe môi không nhịn được cũng gợi lên ý cười: "Nói cách khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo là chúng ta có thể quay về."

"Nói một cách khác nữa, mấy người sẽ không thể quay trở lại ở thế giới tiếp theo." Lục Thiệu Vũ lập tức phá vỡ ảo tưởng của bọn họ: "Đi luyện tập đi, đừng có lười biếng."

Cả đám lập tức hậm hực ngậm miệng, nhưng không một ai dám lên tiếng phản đối, tất cả đều quay về trạm huấn luyện của mình để tiếp tục luyện tập.

Còn lại một mình Tần Lê Ca ngước mắt đối diện với y một lát, khi Lục Thiệu Vũ chuẩn bị đi tới, hắn nhướng mày cười với Lục Thiệu Vũ: "Em cũng đi huấn luyện."

Lục Thiệu Vũ dừng bước, không hành động gì: "... Ừm"

Tần Lê Ca buồn cười mím môi, làm bộ không phát hiện sự thất vọng của y, Tần Lê Ca tiến về phía trước vài bước, sắp lướt qua người Lục Thiệu Vũ thì đột nhiên duỗi tay xoa đầu y: "Cục cưng à, anh cũng đừng lười biếng, mau đi huấn luyện đi."

Chân mày Lục Thiệu Vũ thả lỏng, ánh mắt vô thức dịu dàng hơn, y nhìn Tần Lê Ca nói: "Được."

Chỉ còn dư lại không đến ba ngày, đến ngày thứ bảy, mọi người đều đang ngồi trong đại sảnh, sắc mặt nghiêm trọng hơn so với bình thường.

Nhiệm vụ lần này sẽ quyết định bọn họ có thể trở về thế giới thực hay không, nếu như mọi việc đều hoàn hảo thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khả năng bọn họ rời khỏi nơi này là rất cao.

Ngay khi kim đồng hồ vừa chỉ đến số mười hai, âm thanh hệ thống đúng giờ vang lên.

Hệ thống: "Thế giới tranh đấu thứ bảy đang mở ra, thời gian đếm ngược năm giây, năm, bốn... Một!"

Trước mắt hiện lên một luồng sáng trắng, sàn nhà nơi hắn đang nằm trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, ngay khi Tần Lê Ca từ mặt đất đứng dậy, hắn lập tức bắt gặp ánh mắt của đội đối diện.

Hóa ra đội ấy lại là người quen.

Tần Lê Ca nhướng mày, thành viên của đội Z - Viên Lễ vừa nhìn thấy hắn, que kẹo trong miệng trực tiếp rớt xuống đất, nhịn không được bật cười: "Thật là trùng hợp."

"Bọn họ không phải là đội Z ở thế giới vòng sơ tuyển sao?" Ân Duyệt tò mò nhìn bọn họ: "Em nhớ cuối cùng bọn họ bị chúng ta đánh rớt, sao lại ở chỗ này?"

"Chắc là ở thế giới khác đã được tuyển chọn." Thích Linh nói.

Màn trình diễn của đội Z khi đó rất ấn tượng. Lúc đó bọn họ có được năm thành viên kỳ cựu, tuy nhiên, khi lần này nhìn kỹ, có một người trông rất xa lạ, chắc là người mới được bổ nhiệm vào sau này.

Người mới đến có mái tóc đỏ với vẻ mặt trông rất ngang ngạnh, khi nhận thấy có người nhìn sang đây thì không kiên nhẫn trừng mắt liếc lại.

Tần Lê Ca thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía đội ngũ bên trái. Dẫn đầu là một người đàn ông có mái tóc dài, phía sau có ba nam một nữ, vẻ mặt tương đối trấn định, có lẽ là đã có kinh nghiệm chiến đấu ở các thế giới trước.

Hắn chỉ đơn giản nhìn vài lần, sau đó bắt đầu quan sát bốn phía, mọi hướng quanh nơi này được bao vây bởi kim loại màu bạc, tạo thành một không gian khép kín, kim loại giam giữ lấy bọn họ lại đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, khiến họ có thể nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra xung quanh đây.

Thứ họ đang đặt chân là những viên gạch sân vườn màu trắng, trông không tương thích với bức tường kim loại phía trên. Nhìn dọc theo lối đi phía trước, lối đi được lát bởi gạch sân vườn màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, chàm và tím, mỗi một màu sắc tạo thành một khối vuông, trông giống như một biểu tượng khu vực.

Phía sau khu vực màu tím là khu vườn tràn ngập chim và hoa, với lá cờ đầy màu sắc được đặt ở trung tâm.

Đánh giá từ bản đồ này, có vẻ như phải vượt qua những khu vực màu sắc này, đến lá cờ trung tâm thì sẽ giành được phần thắng.

Tần Lê Ca phán đoán đơn giản xong, lại nhìn thoáng qua Viên Lễ vẫn đang đặt ánh mắt trên người mình, mỉm cười nhìn cậu nhóc, rồi sau đó tự nhiên trốn phía sau Lục Thiệu Vũ, cẩn thận nắm lấy tay áo y.

Một cái bình hoa trống rỗng trông nhỏ yếu đến đáng thương bỗng nhiên xuất hiện từ hư không.

Viên Lễ trọn mắt há mồm nhìn hắn.

Lúc này vòng bảo hộ bỗng chốc biến mất, đồng hồ trên tay trái chợt lóe sáng, tất cả mọi người theo bản năng cúi đầu xem.

Mục tiêu nhiệm vụ: Về đích với lá cờ đầy màu sắc, đội nào về đích trước sẽ giành chiến thắng.

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên: "Điều kiện kích hoạt, công bố đội ngũ thi đấu chính thức trong nhiệm vụ này: Đội Z, đội F, đội S. Yêu cầu mỗi đội thi đấu hết sức mình, đội thắng lợi sẽ đạt được điểm chiến tích 1000 điểm.

Nghe thấy âm thanh này, đội F phía bên trái vốn đang giữ bình tĩnh cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt. Đội trưởng đưa mắt nhìn quanh cậu nhóc cùng đội viên đội Z, rồi cuối cùng cảnh giác tập trung vào đội Z.

Viên Lễ đang ngậm viên kẹo m út mới: "..." liên quan gì tới tôi chứ?

Đội S hoàn toàn bị làm lơ. Cô bé Ân Duyệt đứng lặng giữa một đám người có chiều cao trung bình 1m7, cô bé chớp chớp mắt hỏi: "Chúng ta trông yếu lắm sao?"

Lục Thiệu Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô bé: "..."

Ân Duyệt cố gắng đối diện với ánh mắt của y, nỗ lực ngửa đầu nửa ngày, bỗng nhiên nhận ra: "... Được rồi, em hiểu rồi, anh Lục, anh đừng dùng chiều cao của mình để coi thường em."

Tần Lê Ca đang nhàn nhãn xem kịch vui thì nhìn thấy đội trưởng đội F đang đi về phía đội Z. Anh ta đưa tay về phía đội Z mỉm cười: "Xin chào, mọi người là đội S phải không? Tôi là đội trưởng đội trưởng đội F, Tang Du"

Nhưng phương hướng anh ta duỗi tay có chút vấn đề, rõ ràng Viên Lễ đứng trước mặt anh ta, anh ta lại duỗi tay ra sau lưng Viên Lễ, đưa về phía Tống Thành, nhìn cũng chẳng thèm nhìn về phía Viên Lễ một cái.

Tống Thành không nói gì, rõ ràng là đang cố nhịn cười.

Tang Du khó hiểu nhìn Tống Thành, lúc anh ta đang định nói tiếp thì Viên Lễ đang bị anh ta ngó lơ đã thô lỗ nói: "Này, anh mù à? Tôi lớn như vậy mà anh cũng không nhìn thấy sao? Tôi mới là đội trưởng!"

Tang Du nghe thấy lời này, cúi đầu nhìn về phía Viên Lễ, người lùn hơn anh ta-chỉ cao có 1m6- rồi lâm vào trầm tư "..."

Đồng đội nữ duy nhất đứng phía sau nhanh tay lẹ mắt chụp vào người anh ta một cái, Tang Du lập tức phục hồi tinh thần, mỉm cười nhìn Viên Lễ: "Xin lỗi, vừa rồi nhận sai người, cậu là đội trưởng đội S phải không?"

"Không phải." Mặt Viên Lễ vô cảm, cắn kẹo m út trong miệng rốp một cái: "Tìm đội S à? Bên kia kìa."

Cậu nhóc chỉ tay về phía nhóm người Tần Lê Ca đang đứng.

Nhưng cậu nhóc vừa chỉ xong, lập tức sững sờ trong giây lát.

Những người của đội S ban đầu cũng đứng ở vị trí khu vực màu trắng giống họ, nhưng bây giờ vị trí ấy đã trống rỗng, thậm chí còn không thấy một chiếc lá nào.

Viên Lễ trợn to hai mắt, lập tức nhìn về phía lối đi trước đó.

Lúc này đội S đã đến vùng đỏ. Sắc mặt đội trưởng Lục Thiệu Vũ lạnh lùng, cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình thì thản nhiên nhìn lại.

Đội Z, Đội F: "..."

Ân Duyệt nhìn tất cả thành viên của đội Z và đội F đang nhấc chân lao về phía bên này, trong lòng có chút do dự: "Anh Tần, chúng ta làm như vậy liệu có ổn không? Cứ làm lơ đối thủ như vậy sao?"

"Này đâu phải chúng ta làm lơ." Mặt Tần Lê Ca tự nhiên nói: "Không phải tại A Vũ là người dẫn đội à?"

Lục Thiệu Vũ dừng lại một chút, nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Ừm."

Những người đồng đội khác đưa mắt nhìn Lục Thiệu Vũ, vẻ mặt không nói nên lời.

Quân sư không lên tiếng, đội trưởng sẽ tự bỏ đi sao? Đang đùa chúng tôi à?

"Được rồi, nghiêm túc lại đi." Tần Lê Ca vỗ vỗ vai Lục Thiệu Vũ nói: "Chúng ta sắp tiến vào vùng đỏ."

Khi mọi người bước vào khu vực màu đỏ, đèn đỏ sáng lên, đường nối dẫn đến khu màu cam bị đèn đỏ phong bế chặt chẽ, mọi người nhìn nhau vài lần, theo bản năng quay đầu nhìn về phía lối ra.

Lối ra không bị đèn đỏ phong bế, bọn họ còn có thể nhìn thấy đội Z và đội F đang chạy về hướng này.

Ngoại trừ con đường bị phong bế phía trước, bọn họ đang đứng trong khu vực màu đỏ lại không có việc gì xảy ra, Tần Lê Ca sờ cằm, quay đầu lại nhìn về phía đội F chạy nhanh nhất, kém bọn họ vài bước đang tiến vào khu vực màu đỏ.

Hắn cau mày, trong lòng thầm cảnh giác, quả nhiên, ngay lúc Tang Du vừa bước chân vào vùng đỏ, sức mạnh tâm trí của hắn quả nhiên giao động kịch liệt, Tần Lê Ca lập tức truyền âm: [Mau tránh ra!]

Thành viên đội S phản ứng rất nhanh và ngay lập tức nhảy ra khỏi nơi họ đang đứng, cùng lúc đó, một luồng ánh sáng vàng chiếu vào mọi người, biến thành một lớp bảo vệ kiên cố.

Cùng lúc đó, vô số mũi tên trên trần nhà b ắn ra, khiến một thành viên của đội F không kịp tránh né bị trọng thương, Tang Du hoài nghi nhìn lên trần nhà, một đường máu đỏ tươi trên cánh tay chậm rãi nhỏ xuống.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi tất cả các mũi tên bắn xuống, một tiếng động cơ chuyển động vang lên, bức tường kim loại bên trái bọn họ chợt nứt ra một đường, một dàn pháo ống tiến vào, nòng pháo hướng về phía mọi người.

Một loạt vũ khí hạng nặng bày ra tới mắt, bọn họ bị vây chặt trong khu vực màu đỏ này, kết cục chỉ có chết không chỗ chôn.

Mắt thấy nòng pháo dần dần ngưng tụ vầng sáng đen, Tần Lê Ca nhanh chóng đưa ra quyết định, truyền âm cho tất cả đội viên: [Rời khỏi khu vực màu đỏ.]

Lục Thiệu Vũ không chút do dự kéo hắn chạy về, Kỷ Vũ Hành cũng bế Ân Duyệt, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực màu đỏ.

Lúc này thành viên đội F mới phản ứng lại được, Tang Du túm lấy nữ đồng đội chạy nhanh ra ngoài, chỉ có người đồng đội bị thương hành động chậm chạp, trừng mắt nhìn lửa đạn bắn về phía mình, tuyệt vọng thét thảm "Aaaa!"

Bùm!

Sóng nhiệt bị chặn lại trong khu vực màu đỏ, mọi người tận mắt chứng kiến người thành viên đội F bên trong bị nổ tung thành từng mảnh, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Lúc này, thế giới nhiệm vụ mới bắt đầu chưa được 10 phút, đã có một người tử vong.