Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 82



Edit: Cwtch

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Chương 82. Bị tấn công và bị lừa

Mặc dù Lục Thiệu Vũ không nhìn thấy được nhưng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng đội xung quanh, y nhanh chóng biến thành người sói, dựa vào âm thanh tóm lấy mọi người rồi lao về phía trước.

Nhưng ngay sau đó, tất cả cơ chế đều được kích hoạt, Lục Thiệu Vũ phản ứng rất nhanh, móng vuốt sói vừa chống xuống đất, nhảy lên để tránh những viên đạn đang lao tới.

Cùng lúc đó, sau lưng y truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Lục Thiệu Vũ sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

Sau lưng bọn họ chỉ có đội F.

Nhưng đội F vừa nãy còn ở vùng lục, nhanh thế nào cũng nên ở vùng lam, sao chỉ trong thời gian ngắn bọn họ đã lao được đến đây?

Lục Thiệu Vũ không có thời gian suy nghĩ, bên tai không ngừng truyền đến tiếng cơ quan chuyển động, y chỉ có thể dựa vào trực giác của mình để vượt qua, nhưng khi y chuẩn bị giơ tay lên, cánh tay y tê rần, tựa như có thứ gì đó quấn chặt lấy khiến y không thể cử động.

Lục Thiệu Vũ dùng sức giãy dụa, thành công rút tay ra, nhưng đã quá muộn.

Lục Thiệu Vũ dùng một tay ôm tất cả đồng đội, lao mình về phía trước, sau lưng có cảm giác nóng rát, giống như có một vết sắt khắc trên lưng, cơn đau làm y nhịn không được mà kêu lên.

Những đồng đội trong lòng y miễn cưỡng ổn định cơ thể giữa những chấn động dữ dội, nhưng cơn đau từ tim truyền đến khiến họ không thể tập trung, Tần Lê Ca khó khăn mở mắt, nhìn ra phía sau.

Đội F sau lưng chỉ còn lại hai thành viên, một là Tang Du, còn lại là nữ đồng đội duy nhất Phùng Chân, trên tay Tang Du cầm chiếc roi đầy gai nhọn, sắc mặt trầm xuống: "Phía trước có ánh sáng, chúng ta không qua được!"

Phùng Chân nghiến răng, nhắm mắt lại, cùng lúc đó, Tần Lê Ca cảm nhận được một luồng sức mạnh trong tâm trí bị dao động.

Hắn lập tức phản ứng lại, kĩ năng của hắn và Phùng Chân giống hệt nhau, đều là sức mạnh tâm trí.

Một luồng sức mạnh màu bạc quấn quanh cơ thể Lục Thiệu Vũ, thân thể y dao động, suýt nữa không thể khống chế được bản thân.

Nỗi đau không thể chịu đựng theo thời gian qua đi, ý thức dần trở nên mơ hồ, Tần Lê Ca hít một hơi thật sâu, lại không thể tập trung vào sức mạnh tâm trí, hắn cắn răng suy nghĩ, dùng toàn bộ lực truyền vào lòng bàn tay của Lục Thiệu Vũ, rơi từ không trung xuống.

Tang Du liếc nhìn hắn, khẽ cau mày, giơ tay định tấn công nhưng Phùng Chân ở bên cạnh lại lắc đầu, ý nói anh ta không cần lo.

Nhân thiết bình hoa đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, trong lòng đội F hắn vốn không còn sống được bao lâu, không cần lãng phí thời gian tấn công.

Rơi từ không trung với độ cao vài mét, cơ thể Tần Lê Ca đau đớn run lên, tinh thần cũng vì cơn đau mà tỉnh táo vài phần, lợi dụng khoảnh khắc này, hắn dùng sức mạnh xâm nhập vào tâm trí của Phùng Chân.

"A!" Phùng Chân hét lên một tiếng, ôm chặt đầu mình.

Cùng lúc đó, cơ thể của Lục Thiệu Vũ sáng lên, y đỡ lấy Tần Lê Ca đang ngã trên mặt đất, nhanh chóng chạy về vùng tím.

Thừa dịp còn tỉnh táo, Tần Lê Ca cắn môi, dùng đau đớn để k1ch thích tinh thần, sức mạnh lần nữa bùng lên trong tâm trí của Phùng Chân.

Nhưng hắn không cách nào tập trung được toàn bộ tinh thần, hiện tại hắn cũng không thể khống chế được các chi tiết, Tần Lê Ca không chần chừ quá lâu, lập tức thay đổi phương thức tấn công trong đầu Phùng Chân.

Phùng Chân dừng lại, buông đôi tay đang ôm đầu xuống, vẻ mặt có chút mơ mịt.

Tang Du một tay ôm lấy cô, né tránh cơ quan công kích ở trên trời, cây roi trong tay quấn quanh trên người Lục Thiệu Vũ không kịp né tránh, khiến hành động của y chậm lại.

Lục Thiệu Vũ bị quấn lấy đã phiền đến không chịu được, nhưng chiêu này lại có phần hữu dụng, Tang Du không giết được y, tuy nhiên vết thương do cơ chế mang lại cũng không thể bỏ qua, toàn thân y gần như là màu đỏ của máu.

Mắt thấy Lục Thiệu Vũ sắp không chống đỡ được, hai mắt Tang Du sáng lên, hét lớn: "Phùng Chân! Mau vây lấy anh ta! Chúng ta sắp thành..."

Âm thanh đột nhiên ngưng lại, tim Tang Du bỗng đau nhói, anh ta không dám tin cúi đầu xuống, thấy Phùng Chân cầm con dao trong tay đâm xuyên qua tim mình: "... Phùng Chân?"

Phùng Chân trừng to mắt, tràn đầy ác ý: "Tang Du! Giết anh ta! Đừng để bọn chúng ra ngoài!"

Tang Du ngẩn người, trước khi hoàn toàn tắt thở, anh ta khó khăn nghẹn ngào thốt ra một câu: "Phùng Chân, em trúng... Ảo giác..."

Giây tiếp theo, một người sói màu nâu đầy vết thương lướt qua vùng màu chàm, lúc đến vùng tím, tất cả cơ chế đều ngưng hoạt động, cơn đau khủng khiếp cũng biến mất khỏi tim hắn.

Th@n dưới đột nhiên lơ lửng trong không trung, Tần Lê Ca thở hổn hển, cảm giác cận kề cái chết vẫn còn đọng lại, hắn hít sâu vài hơi, cố gắng ổn định cơ thể, có người cẩn thận từng li từng tí ôm hắn vào lòng, ngăn cho hắn rơi xuống.

Lông mi được vuốt v e nhẹ nhàng, Tần Lê Ca chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra thì thấy Lục Thiệu Vũ đang cúi đầu, một tay ôm lấy eo, một tay vuốt v e khuôn mặt hắn, như đang muốn xác định tình trạng của hắn.

"Em không sao." Tần Lê Ca nắm lấy tay y, tay còn lại chạm vào vết thương trên cơ thể y: "Anh vẫn ổn chứ?"

Lục Thiệu Vũ lắc đầu, ý nói y không sao, nhưng Tần Lê Ca hoàn toàn không tin, lúc bước vào vùng tím, Lục Thiệu Vũ lập tức biến trở lại hình người, đơn giản là do không thể chịu đựng được nữa.

Tần Lê Ca vỗ nhẹ tay Lục Thiệu Vũ, ra hiệu cho y thả hắn xuống và kiểm tra tình trạng của các thành viên còn lại.

Hắn có sức mạnh tâm trí chống đỡ, dù đau đớn cũng có thể miễn cưỡng duy trì ý thức, các đồng đội khác thì không may mắn như hắn, tất cả đều nằm trên mặt đất, dường như Kỷ Vũ Hành đã tỉnh lại sau khi bị Lục Thiệu Vũ vừa biến lại thành người quăng đi, đang xoay người cố gắng đứng dậy, còn Ân Duyệt và Thích Linh thì đã rơi vào hôn mê.

"Quy tắc lần này là gì?" Lục Thiệu Vũ trầm giọng hỏi: "Tại sao chỉ có mình anh không sao? Đội F cũng có thể qua đây?"

Tần Lê Ca lau vết máu trên môi, nói: "Quy tắc lần này có lẽ là con người, chúng ta đã bị đội F dùng đạo cụ lừa."

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu, do dự một hồi, y thấp giọng hỏi: "Anh không phải người?"

"Nghiêm túc mà nói, anh quả thực không phải người." Tần Lê Ca nhướng mày, mở lòng bàn tay lộ ra mấy sợi lông màu nâu vừa nãy không cẩn thận rơi xuống: "Anh là sói."

Lục Thiệu Vũ không nói gì nữa, y không nhìn thấy động tác của Tần Lê Ca, Tần Lê Ca đặt mấy sợi lông vào trong tay y, y xoa xoa, không thể không thừa nhận bản thân đúng thật không phải người: "Vậy bị lừa là sao?"

"Đội F quả thực đang đẩy nhanh tốc độ để qua ải, khi chúng ta đến vùng màu chàm, bọn họ đã đến khu màu lam rồi." Tần Lê Ca khẽ cau mày: "Theo lý mà nói, bọn họ không thể đến nhanh thế được, nhưng anh xem."

Hắn chỉ vào một cuốn sách bị hỏng trên mặt đất ở khu màu lam, lúc này đội Z còn chưa đến kịp khu lam, cuốn sách đó vẫn luôn nằm ở đó.

"Có lẽ là loại đạo cụ nào đó dùng để qua ải." Tần Lê Ca nói: "Bọn họ trực tiếp dùng đạo cụ để qua vùng lam, muốn thừa dịp chúng ta suy yếu, đi đến đích."

Nghe hai người nói chuyện, Kỷ Vũ Hành cuối cùng cũng đứng dậy, cậu mở to mắt, hỏi: "Thế tại sao bọn họ không chạy thẳng đến vùng tím? Còn muốn đứng đó đánh nhau với chúng ta?"

"Bởi vì bọn họ không bị quy tắc cản trở." Tần Lê Ca liếc cậu ta một cái: "Chúng ta phạm quy, nhưng đồng thời, toàn đội chúng ta đều là người tham gia quy tắc, chỉ có người tham gia mới có thể đến khu vực tiếp theo."

Vì vậy nếu đội F thật sự muốn vượt qua chỉ có thể lựa chọn tiêu diệt bọn họ, rồi đứng đó chờ quy tắc được kích hoạt lại mới có thể đi tiếp.

Kỷ Vũ Hành nghiến răng, quay đầu trừng mắt nhìn đội F: "May là không bị họ thành công giết được, xém chút nữa tình thế đảo ngược rồi!"

Đội F ở phía sau, chỉ có Phùng Chân còn sống, ôm lấy Tang Du đã ngừng thở, cô cúi đầu xuống nên không thể thấy được biểu cảm.

Kỷ Vũ Hành dời mắt, quay đầu giúp đỡ Thích Linh và Ân Duyệt đang hôn mê, cậu vừa chạm vào, Thích Linh liền tỉnh lại, cau mày tự mình đứng dậy.

Tần Lê Ca lấy ra một bình xịt cầm máu xịt lên người Lục Thiệu Vũ, cho đến khi xịt hết lại đổi thêm một bình khác, vất vả lắm mới cầm được máu trên người y.

Bây giờ đã không kịp để băng bó, cửa ải của vùng tím sắp sửa bắt đầu, Tần Lê Ca nhắc nhở bọn họ: "Đếm ngược ba mươi giây."

Bọn họ đứng trong vùng tím, nhìn ánh sáng trước mặt dần mờ đi.

Đội F chỉ còn lại một mình Phùng Chân, không còn khả năng gây ra bất cứ mối đe dọa nào nữa. Không giống như đội Z, đội F trong thế giới này đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, về mặt lý thuyết, trong tay bọn họ sẽ không còn bất kì đạo cụ nào có thể trực tiếp vượt qua nữa.

Vì vậy, đội S hiện đang đứng đầu, chỉ cần vượt qua quy tắc sau đó, có khả năng sẽ giành được giải nhất và thành công mang điểm về cho đội.

Điểm đích đã ở ngay trước mắt, các thành viên vô thức cảm thấy vui mừng, nhưng khi thấy ánh sáng tím hoàn toàn biến mất, chờ mấy giây vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, Kỷ Vũ Hành đè nén sự chờ đợi, quay đầu nhìn Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca đợi một lúc nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường, nhớ tới mấy viên gạch màu tím mà đội Z đã dẫm phải trước đó ở vùng cam, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Khi đội Z vượt qua vùng tím cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không đại biểu cho rằng các quy tắc của vùng tím là an toàn, lấy hành vi lúc đó của bọn họ để suy đoán, điểm chung của bọn họ là—

Đội Z có 2 nữ 3 nam, lúc đi qua vùng tím rất cẩn thận, trên tay không cầm vũ khí, tâm trạng căng thẳng.

Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, nói: "A Vũ chạy qua, những người khác thì đi."

Tất cả những đồng đội đều mang vẻ mặt nặng nề gật đầu, Lục Thiệu Vũ đứng ở phía trước, dẫn đầu chạy về phía điểm cuối, những người khác ở phía sau chậm rãi bước theo.

Vài giây sau, một cảm giác tê mỏi ập lên cơ thể, trừ Lục Thiệu Vũ ra, không còn ai phát ra được âm thanh nào, cơ thể cũng không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn về phía trước.

Lục Thiệu Vũ chạy vài bước, rất nhanh đã nhận ra trong hơi thở của bọn họ có điều bất thường, như thể có mắt sau lưng, y lần nữa biến thành người sói, quay người, cõng tất cả mọi người chạy về phía trước.

Giống như các quy tắc trước đây, ngay khi bước vào vạch đích, tất cả cảm giác khó chịu đều biến mất khỏi cơ thể.

Lá cờ sặc sỡ trước mắt tung bay trên không trung, Kỷ Vũ Hành nhảy xuống khỏi lưng Lục Thiệu Vũ, hưng phấn tiến tới cầm lấy lá cờ.

Kỷ Vũ Hành mừng rỡ quay đầu: "Đây là qua ải rồi đúng không? Cờ đã bị tôi cầm trên tay hết rồi, qua ải rồi phải không!"

Quả nhiên, giây sau âm thanh của hệ thống vang lên.

Hệ thống: "Đội chiến thắng: đội S, đội S được nhận điểm chiến tích 1000 điểm"

Tần Lê Ca quay đầu, nhìn thấy thành viên đội F và đội Z phía sau đều cúi đầu không nói lời nào.

Hệ thống: "Đếm ngược trở về không gian, năm, bốn,..."

Một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng hắn, hệ thống càng đếm ngược, cảm giác bất an đó càng tăng lên.

||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||

Tần Lê Ca quay đầu nhìn đồng đội của mình, Kỷ Vũ Hành và Ân Duyệt đều mang vẻ mặt hưng phấn, Thích Linh cũng nở nụ cười, Lục Thiệu Vũ nhìn hắn, nắm lấy tay hắn.

Dựa vào tính cách của đồng đội, những phản ứng này đều vô cùng bình thường.

Lực nắm của Lục Thiệu Vũ có chút mạnh, Tần Lê Ca cụp mắt, khi hệ thống đếm tới giây cuối cùng, hắn đột nhiên rút tay khỏi Lục Thiệu Vũ, trước khi đồng đội kịp phản ứng, hắn liên tiếp lùi mấy bước quay về vùng tím.

Âm thanh của hệ thống dừng lại.

Hành động của các đồng đội trước mặt đều cứng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.