Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 139: Hôn Môi





"Đừng như vậy mà"
Mặt Vũ Tình càng lúc càng thêm đỏ.

Trong trí nhớ của cô hiện tại, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại Kình Quân.

Thế nhưng cục diện lần tái ngộ này lại không giống như vô số điều cô đã từng tưởng tượng ra trước đó lắm.


Bởi lẽ trong quá khứ, Cố Kình Quân luôn là người chủ động giữ khoảng cách với cô.

Ở trong cô nhi viện, dù cho anh có thân thiết, quan tâm đến cô hơn so với quan tâm những cô, cậu bé khác, nhưng Vũ Tình vẫn cảm thấy Kình Quân lúc đó dường như vẫn còn một tấm màng ngăn cách Vũ Tình tiếp xúc quá thân mật với anh, trong mọi chuyện cô hầu như đều là người chủ động bắt chuyện với anh trước.

Vậy mà lần này sự thay đổi của anh khiến cho cô quả thực thấy bất ngờ, có chút cảm giác không quen, tựa như đây không phải là thiếu niên mà suốt mấy năm qua cô hằng chờ đợi vậy.

Nhưng nói là thiếu niên thì cũng không đúng lắm.

Kình Quân hiện tại trước mắt cô đã trổ mã trở nên rất cao lớn rồi, đem đến cho người ta cảm giác anh thật sự đã là một nam nhân trưởng thành, có thể yên tâm dựa dẫm vào anh được.

"Em còn chưa có trả lời câu hỏi của anh"
Cố Kình Quân vẫn duy trì hoạt động năm yên trước ngực cô, hành động hiện tại của anh giống như một đứa trẻ vậy, trông anh vô cùng phụ thuộc vào Vũ Tình, khiến cho Vũ Tình càng lúc càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.


"Anh biết rõ đáp án mà"
Vũ Tình chu đôi môi anh đào của mình lên rồi nói.

"Anh sao?"
Cố Kình Quân nghe thấy Vũ Tình nói vậy, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bắt gặp Vũ Tình đang phúng má lên nhìn mình, anh liền cảm thấy cô thật sự đáng yêu, khiến cho anh không kìm được khát vọng muốn chạm vào cô.

Thực tế anh cũng làm như vậy.

Cố Kình Quân thực sự đưa tay ra nhéo má Vũ Tình một cái.


"Đau em"
Vũ Tình đánh vào tay anh một cái rồi đưa tay lên xoa xoa má mình.

Cố Kình Quân bị cô đánh vào tay, anh liên thừa nước đục thả câu, chù ụ mặt mày đưa mắt đăm chiêu nhìn vào bàn tay mình.

Vũ Tình thấy anh đang ríu rít như chim đột nhiên lại không nói thêm câu gì nữa.

Cô cảm thấy có chút kì lạ nên liền đưa tay lên xoa xoa mái tóc màu đen hung của anh rồi cất tiếng hỏi: "Anh sao vậy?"
"Ban nãy, em vừa mới đánh anh."
"Nhưng em không dùng nhiều lựÝ4å²>å¨û¬ŠyTVD”Ó¯+„zÞúÁÎòċ8D˜öÃm//Ò¿V}?£ç؋N*—«ÇÛJ#§EÍF™åÈÖÙw›bÿ†ÆG‚WÊáÇÂÌE¡¸µÛéÀbE3•À´iízÅ.