Sao nam nhân này có thể tiến vào đây, hơn nữa lúc người này vào cùng lúc cửa bên ngoài liền bị người ta khoá lại?
Chiêu Chiêu dù chưa trãi qua sự việc này, cũng biết là có người cố ý sắp xếp.
Tim Chiêu Chiêu lập tức liền dâng tới cổ họng.
Nàng nghĩ tới những thủ đoạn hãm hại người trong thoại bản, trong đó có một kế là đem nử tử nhốt lại cùng nam tử trong một phòng, sau đó liền hủy đi thanh danh của cô nương này dễ như trở bàn tay.
Thủ đoạn này tuy đơn giản, lại là một kích trí mạng, thời đại này coi trọng nhất là trong sạch của nữ tử.
Huống chi nếu không phải là bị người khác tính kế, trong tiểu điện yên tĩnh này có một nam nhân tiến vào cũng rất nguy hiểm.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng vội vã đẩy cửa sổ ra muốn chạy trốn, nhưng có dùng chân đẩy cũng không ra, nhất định là có người đã sớm động chân động tay.
Rơi vào đường cùng, Chiêu Chiêu giương mắt nhìn một vòng trong phòng, phát hiện bên trong chỉ có một cái giường, còn có một cái bàn và mấy cái ghế nhỏ, ngoài ra không có gì cả, có thể nói là vừa nhìn liền hiểu ngay, muốn trốn cũng không có chổ trốn!
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Vừa lúc lúc này cửa bên ngoài hoàn toàn bị khoá lại, mà nam nhân bên kia tấm bình phong cũng không nhúc nhích.
Không khí nhất thời có chút yên lặng.
Nhưng ngay sau đó, nam nhân kia lại tiếp tục đi qua.
Chiêu Chiêu gấp hô lên: "Không được tiến vào!"
Có thể nói lúc nam nhân kia vòng qua tấm bình phong, hắn nhìn thấy Chiêu Chiêu liền ngay ngẩn cả người, bên trong này thế nhưng thật sự có người.
Chiêu Chiêu sợ tới mức nhắm hai mắt lại, xong rồi, nàng nhớ tới một màn bị Từ Hưng Đức cưỡng ép ở Lạc Châu kia, khi đó có Lục Phong Hàn cứu nàng, nhưng lúc này còn ai đến cứu nàng chứ.
Lục Phong Hoằng cũng bị tình huống này làm cho bất ngờ, hắn đem thanh âm hạ xuống hết sức ôn hòa, "Vị cô nương này, ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu."
"Ngươi nói bậy."
Chiêu Chiêu thế nhưng ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Phong Hoằng, khoảng cách giữa hai người bọn họ cách nhau chừng ba bước, như vậy còn có thể ngửi thấy mùi rượu, có thể thấy được là đã uống bao nhiêu, uống nhiều như vậy lại vào trong phòng này, nhất định là đăng đồ tử, không thể nghi ngờ.
Không được, nàng phải nghĩ biện pháp.
Chiêu Chiêu mở mắt ra, nàng cầm lấy một chén trà trên bàn, "Loảng xoảng" ném xuống đất, sau đó nhanh chóng nhặt lên một mảnh sứ vỡ đặt lên cổ của mình: "Ngươi không được qua đây..."
Nếu là người này tiến lại, nàng liền dùng mãnh sứ cắt cổ mình, như vậy liên quan đến mạng người, xem hắn có dám tiến lên hay không.
Lục Phong Hoằng triệt để bối rối, hắn bất đắc dĩ lui về sau một bước, cách Chiêu Chiêu xa hơn: "Vị cô nương này, ta thật không phải người xấu, ngươi có thể không cần như thế, ngươi xem ngươi đẹp như vậy nếu như cổ lưu lại vết sẹo vậy liền khó coi."
Nói xong hắn liền ý thức được mình nói sai, hắn từ nhỏ liền có tính cách này, thích nói chút lời hài hước.
Nhưng lời nói này Chiêu Chiêu nghe vào tai lại thành miệng lưỡi trơn tru, không đứng đắng, còn nói mình không phải người xấu, nàng càng nắm chặt mảnh sứ, sợ bị người này cướp đi.
Rơi vào đường cùng, Lục Phong Hoằng chỉ phải thành thành thật thật một chữ cũng không dám nói sai giải thích, "Cô nương ngươi nghe ta nói, ta hôm nay đến trong cung là dự tiệc, ở phía trước đụng phải không ít bạn thân, không tự giác liền uống quá nhiều, đầu có chút choáng, nên nghĩ đến tiểu điện này nghỉ ngơi một lát."
"Nhưng ai có thể ngờ ta mới vừa vào tiểu điện này liền có người khoá cửa lại, nghĩ muốn nhìn xem sao lại thế này, kết quả nghe được động tĩnh phía sau bình phong, nên vào xem trước, những lời này là sự thật, tuyệt không một lời giả dối."
Lục Phong Hoằng thấy Chiêu Chiêu còn có chút không tin, liền chỉ chỉ mặt hắn: "Cô nương ngươi nhìn kỹ một chút, dáng dấp ta giống người xấu sao?"
Chiêu Chiêu ngưng thần nhìn Lục Phong Hoằng, lớn lên không tệ, xem như anh tuấn, nhìn xem xác thật không giống người xấu.
Kỳ thật sau khi Lục Phong Hoằng giải thích nhiều như thế Chiêu Chiêu liền tin, nào có người xấu nào không làm chuyện xấu mà ở chỗ này giảng đạo lý, xem ra người này đúng là đi nhầm vào tiểu điện này.
Chiêu Chiêu buông mảnh sứ trên cổ xuống, nắm chặt trong tay để ngừa vạn nhất.
Lục Phong Hoằng thấy thế liền yên tâm, hắn người này có cái tật xấu, thích nhất là nhìn mỹ nhân, Chiêu Chiêu trước mắt có thể xem như là người đẹp nhất hắn từng gặp, hắn đương nhiên không hi vọng trên người Chiêu Chiêu lưu lại sẹo.
Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, nàng nghĩ Trang trắc phi cùng Hàn trắc phi thật sự là đã sắp đặt người đến đây, chẳng qua nam tử này không cẩn thận đi vào, nô bộc bên ngoài không biết người, liền lầm tưởng là người được sắp xếp nên đã khoá cửa lại, lúc này chắc chắn là đã chạy đi báo chủ tử, bước tiếp theo phỏng chừng chính là bắt gian.
Kỳ thật lần này Chiêu Chiêu đã thật sự đoán đúng hoàn toàn.
Nghĩ đến đây Chiêu Chiêu bắt đầu hoảng lên, ai đi vào cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần là nam nhân, liền có thể hãm hại nàng.
Chiêu Chiêu nhấp môi như cánh hoa: "Vị công tử này, chúng ta phải nghĩ biện pháp."
...
Trong Ngự Hoa viên.
Kỳ hoa dị thảo, hòn núi giả nước chảy, đẹp không sao tả xiết.
Trong đình còn bày rất nhiều giấy và bút mực, rất nhiều nữ quyến ở đây ngắm cảnh, hôm nay đến đây tham dự yến tiệc đều là nữ quyến có mặt mũi, Đức phi cũng lên tinh thần đi xã giao.
Thân là con dâu Tiết Nguyệt cùng Hàn, Trang hai vị trắc phi tất nhiên phải đi bên cạnh. Bận bịu một canh giờ, Đức phi đã có chút hơi mệt, liền gọi cung nữ đỡ đến một tiểu điện nghỉ ngơi.
Mấy người Tiết Nguyệt rốt cuộc cũng được thoải mái.
Trang trắc phi nhân cơ hội này đi đến một hành lang gấp khúc, quả nhiên, có một ma ma chờ ở nơi này.
Ma ma thấy Trang trắc phi liền hành lễ: "Nương nương, đã làm xong, người đã bị giam ở bên trong, hiện tại liền có thể đi qua."
"Tất nhiên là thật, nương nương yên tâm," ma ma nói.
Ma ma này vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài tiểu điện, thấy người đi vào liền lặng lẽ đi qua đem cửa khoá lại, về phần khung cửa sổ đã sớm kêu người dùng gỗ cài lại, huống chi người đi vào đó là người các nàng an bài, chỉ là phòng ngừa Chiêu Chiêu đào tẩu mà thôi.
Tim Trang trắc phi lập tức liền nóng lên, lần này nàng nhất định phải làm cho Chiêu Chiêu không thể trở mình, một nữ tử mất đi trong sạch, đừng nghĩ lưu lại trong vương phủ.
"Làm phiền ma ma, " Trang trắc phi nói.
Ma ma này là một quản sự trong cung, vừa lúc phụ trách quản lý tòa tiểu điện kia, muốn móc nối lên ma ma này cũng không phải dễ dàng, chỉ dựa vào một mình Trang trắc phi không làm được, Trang trắc phi cố ý cầu xin nhà mẹ đẻ mới có thể liên hệ được.
"Ma ma yên tâm, chờ sau khi xong chuyện ta sẽ kêu người đem tiền bạc đưa đến nhà bà."
"Vậy thì đa tạ nương nương."
Có lời nói của ma ma, trong lòng Trang trắc phi cũng đã nắm chắc, hiện tại có thể đi qua bắt gian.
Trang trắc phi sau khi trở về liền vội vội vàng vàng kéo Tiết Nguyệt qua, sắc mặt kinh hoàng: "Vương phi, thiếp thân có một chuyện muốn bẩm báo."
"Có chuyện thì nói đi."
"Nơi này không tiện nói chuyện, vẫn là ra chổ khác nói đi."
Trang trắc phi cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, nàng là muốn hãm hại Chiêu Chiêu, nhưng chuyện này xem như việc xấu trong nhà, không thể người dự tiệc đều biết, bằng không thanh danh nữ quyến các nàng đều sẽ bị liên lụy, cho nên chỉ muốn gọi Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi cùng đi bắt kẻ thông dâm, như thế cũng xem như có nhân chứng.
Lại nói tiếp Trang trắc phi cũng không muốn ở trong cung làm việc này, dù sao trong cung quy củ lại nhiều, nhưng Chiêu Chiêu chưa từng ra khỏi phủ, cũng chỉ có một cơ hội lần này, nàng chỉ có thể bí quá hoá liều.
Thấy sắc mặt Trang trắc phi rối rắm, dường như thật sự có chuyện muốn nói, huống chi lúc này Đức phi cũng không ở đây, đoán là muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ, có thể đi ra ngoài nghe một chút là chuyện gì, Tiết Nguyệt nhẹ gật đầu.
Đoàn người đi đến một chỗ yên tĩnh.
Trang trắc phi cắn chặc môi: "Vương phi, là chuyện của Chiêu Chiêu muội muội, Lục Ngân nhìn thấy Chiêu Chiêu muội muội cùng một nam nhân ở chung một chổ."
"Nàng không phải cùng Quách di nương chờ cùng một nơi sao, như thế nào lại có chuyện này?"
"Vương phi đi xem liền biết thiếp thân nói có đúng sự thật hay không."
Hàn trắc phi ở một bên cũng nói: "Nếu không đi xem thử đi, đi chuyến này cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Tiết Nguyệt tâm tư thay đổi thật nhanh, nàng nghĩ tới gương mặt của Chiêu Chiêu kia, "Nếu như thế, vậy nghe bọn muội muội, nhìn một chút đi."
Trang trắc phi mừng như điên: "Vâng, " sau đó báo cho ma ma kia, để ma ma đến trước đem khoá cửa bỏ xuống, vậy vừa đúng thời gian xong việc.
...
Trong tiểu điện.
Lục Phong Hoằng hỏi: "Nghĩ biện pháp gì?"
"Biện pháp trốn ra a!"
Thấy Lục Phong Hoằng không hiểu, Chiêu Chiêu đành phải giải thích suy đoán vừa rồi của nàng với Lục Phong Hoằng, nói xong nàng nhìn chằm chằm Lục Phong Hoằng.
Lục Phong Hoằng lập tức hiểu ý tứ của Chiêu Chiêu, bất quá hắn có chút buồn bực, những nữ tử hậu trạch đó sao lại có thể vui vẻ hãm hại người khác như vậy, được, hắn là một người tốt, vậy giúp cô nương đáng thương này luôn vậy.
Chiêu Chiêu nhìn khung cửa sổ và cửa lớn: "Cửa sổ bị gài lại rồi, cửa chính cũng bị khoá, chúng ta làm sao đi ra được?"
Chiêu Chiêu rất gấp, nàng sợ một chút nữa các nàng kia liền dẫn người lại đây.
Lục Phong Hoằng nghe vậy ra cửa đẩy đẩy, lại đẩy cửa sổ, đúng là đều bị đóng kín, Chiêu Chiêu cau mày nói: "Như thế nào, không có biện pháp sao?"
"Đương nhiên là có biện pháp," Lục Phong Hoằng dứt lời nhấc chân đá khung cửa sổ, cũng không biết hắn dùng lực như thế nào, liền nghe tiếng mộc điều rơi trên mặt đất, ngay sau đó cửa sổ liền mở ra.
Sự thật khung cửa sổ này bị gài có phần chắc chắn, nam tử bình thường đều không thể mở ra, chỉ là Lục Phong Hoằng luyện võ từ nhỏ, chút bản lĩnh này vẫn phải có.
Chiêu Chiêu mở to hai mắt nhìn: "..."
Nguyên lai còn có thể làm như vậy, làm nàng lo lắng nửa ngày.
Mặt Chiêu Chiêu trời sinh thanh mị, lúc trừng mắt lên như vậy lại lộ ra vẻ đáng yêu vô cùng, Lục Phong Hoằng có chút không được tự nhiên, hắn sờ sờ sau cổ: "Được rồi, ta đây hiện tại liền đi ra." nói xong cũng từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chiêu Chiêu cũng đi qua theo, hai tay nàng cầm hai bên khung cửa sổ, nhìn Lục Phong Hoằng bên ngoài, "Lần này đa tạ ngài, ngài thật tốt bụng."
Nàng cảm thấy vận khí của mình rất khá, đánh bậy đánh bạ mà gặp được người tốt có võ công.
Lục Phong Hoằng gật đầu: "Cũng đã nói từ đầu, ta không phải người xấu."
"Chúng ta lần sau gặp lại" Lục Phong Hoằng nói, sau đó liền quay người rời khỏi sân.
Chiêu Chiêu chờ sau khi Lục Phong Hoằng đi khỏi liền đóng cửa sổ lại, sau đó ngồi ở trên ghế, giờ phút này nguy cơ đều được giải quyết, lửa giận trong lòng Chiêu Chiêu không nhịn được.
Nàng cũng không biết đã làm gì đắc tội người khác, sao lại nhất quyết không tha cho mình, muốn đẩy mình vào chổ chết, nếu việc này thành công, nàng khẳng định không có trái ngọt để ăn, càng nghĩ Chiêu Chiêu càng giận.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó nàng liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ lúc này sợ là muốn đến "Bắt kẻ thông dâm", nàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Bên ngoài, Trang trắc phi dẫn Tiết Nguyệt và Hàn trắc phi cùng nhau đi đến tiểu điện, "Là nha hoàn của thiếp thân tận mắt nhìn thấy, thiếp thân nghĩ bảo nha hoàn đi xem Quách di nương hai người bọn họ như thế nào, kết quả là bắt gặp một màn kia, thấy một nam nhân vào phòng..."
Khi nói chuyện đã đến cửa, đáy mắt Trang trắc phi tất cả đều là vui vẻ nghĩ tới nhìn thấy thảm trạng của Chiêu Chiêu, nàng cơ hồ không kiềm chế được.
Trang trắc phi đẩy cửa ra: "Tiện nhân không biết xấu hổ, ở trong cung cũng nghĩ đến thông đồng với người khác, thật là không biết xấu hổ!"
Trang trắc phi dẫn đầu đi vào trong, lập tức liền vòng qua tấm bình phong, nàng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng miệng đóng đóng mở mở, lại không nói ra được chữ nào, nàng thấy Chiêu Chiêu trên ghế xoa xoa mắt, là dáng vẻ vừa mới tỉnh lại.
Sao lại có thể!
Không phải có người vào sao, lúc tiến vào không phải nên nhìn thấy dáng vẻ Chiêu Chiêu y quan không chỉnh tề cùng nam nhân tằng tịu với nhau sao?
Không phải nên nhìn thấy dáng vẻ tiện nhân kia mặt đầy tuyệt vọng sao, sao lại như thế này.
Dáng vẻ Chiêu Chiêu làm bộ như vừa tỉnh ngủ, nàng dụi dụi con mắt: "Vương phi cùng hai vị trắc phi nương nương sao lại đều lại đây?"
Hàn trắc phi vừa thấy liền biết kế hoạch này thất bại rồi.
Tiết Nguyệt cũng là nửa hạ mi mắt, nàng sao lại không biết bên trong này có trá, sở dĩ nàng lại đây, trong lòng đến cùng cũng có vài phần muốn xem kịch.
Trang trắc phi vẫn không chịu tin tưởng, nàng hạ ống tay áo, sau đó tìm phía trước phía sau tìm khắp phòng này, chổ có thể tìm đều tìm, ngay cả bóng người đều không phát hiện, nàng hung tợn nhìn chằm chằm Chiêu Chiêu: "Điều đó không có khả năng, rõ ràng có người nhìn thấy có nam nhân tiến vào, ngươi có phải đem người đi giấu rồi hay không?"
Dáng vẻ như muốn nuốt sống Chiêu Chiêu.
Thấy vậy Chiêu Chiêu còn cái gì không hiểu, tất cả việc này là thủ đoạn của Trang trắc phi, nếu không phải vận khí của mình tốt, mưu kế này thật sẽ thành công.
Chiêu Chiêu giả vờ sợ hãi "Vương phi, ngài xem Trang trắc phi đây là muốn làm gì chứ, thiếp thân nghe không hiểu lời nàng nói, Quách di nương đau bụng đi ra ngoài, thiếp thiếp thân liên chờ ở chỗ này, không nghĩ đến không cẩn thận ngủ mất, kết quả tỉnh lại thấy Trang trắc phi thế này."
Mỹ nhân rơi lệ, nhìn thấy mà thương.
Tiết Nguyệt mở miệng nói: "Được rồi, Trang trắc phi, muội đừng ở chỗ này nổi điên."
Hàn trắc phi thầm nghĩ Trang thị quả nhiên vô dụng, nàng vốn tưởng rằng lần này khẳng định sẽ được việc, không nghĩ đến lại thất bại.
Trang trắc phi giờ phút này đã tỉnh táo lại, nàng áp chế lửa giận trong lòng, sau đó mở miệng giải thích, "Vương phi, nhất định là Lục Ngân nhìn lầm."
Lục Ngân là nha hoàn theo Trang trắc phi, lúc này lập tức liền quỳ xuống: "Vương phi, chắc là nô tỳ hoa mắt nhìn lầm, đều là lỗi của nô tỳ, làm phiền các vị chủ tử tới đây, là nô tỳ đáng chết."
Vừa nói, Lục Ngân liền tự mình tát miệng mình.
Tiết Nguyệt nhíu mi: "Đều dừng lại đi, bây giờ còn ở trong cung đó, nếu để cho người khác nhìn ra đầu mối gì sẽ không tốt."
Trang trắc phi cũng không phải người ngốc, nàng vội vã nói: "Vương phi nói đúng, trước mắt là thọ yến của mẫu phi, vạn không thể sai sót gì, bằng không sẽ bị người khác cười nhạo."
"Chuyện ngày hôm nay đều là Lục Ngân nha đầu này lắm mồm nói lung tung, may mà chỉ là hiểu lầm, chuyện gì cũng không phát sinh, Chiêu Chiêu muội muội cũng không bị thương tổn, chờ trở về phủ thiếp thân liền phạt Lục Ngân nửa năm tiền công, bảo nàng bồi tội với Chiêu Chiêu muội muội, " Trang trắc phi còn nói.
Chiêu Chiêu nghe lời này giận hết sức, ai lại chẳng biết Trang trắc phi ba phải, bất quá là phạt nửa năm tiền công mà thôi, phải biết rằng Trang trắc phi nguyên lai muốn đưa nàng vào chổ chết.
Tiết Nguyệt suy xét một lát, nói đến cùng Chiêu Chiêu cũng không bị thương tổn gì, hơn nữa đây là ở trong cung, nháo lớn cũng không tốt, "Được rồi, vậy thì xử trí như thế đi, canh giờ cũng không còn sớm, đều đến đằng trước dự tiệc đi."
Trang trắc phi theo ra cửa, nàng cũng yên tâm, tuy rằng chuyện này làm không thành, nhưng cũng không để lại dấu vết, dù Chiêu Chiêu có nói ra thì cũng không dính tới mình.
Chờ đám người Tiết Nguyệt rời khỏi đây, Chiêu Chiêu tức đến hốc mắt đều đỏ, dù cho tính tính nàng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi có người tìm cách hại mình nhiều lần như vậy.
...
Sau khi đám người Tiết Nguyệt trở về không dấu vết tham gia yến hội, dù sao cũng đi không lâu, nên người khác cũng không chú ý tới.
Chờ trở về vương phủ, Trang trắc phi mới xem như triệt để an tâm.
Nàng cố ý dặn dò ma ma kia đem cây gỗ gài cửa sổ tiêu hủy đi, đến lúc đó không còn chứng cớ gì, cho dù Chiêu Chiêu muốn giải oan cũng vô ích. Nàng vốn là sắp đặt tìm một thị vệ háo sắc tính toán hãm hại Chiêu Chiêu, cũng chẳng biết vì sao tên thị vệ ấy lại không đến.
Sau khi Trang trắc phi trở về cố ý phái người đi hỏi thăm, nguyên lại sáng nay trên đường tiến cung thị vệ kia bị ngựa giẫm gãy chân, nên mới không đến được.
Chẳng qua ma ma kia một mực khẳng định đã có người đi vào, nhưng Trang trắc phi xác thật là không tìm được người ở đấy.
Bất quá dù có người vào hay không, việc này cũng coi như xong rồi, nàng không hãm hại được Chiêu Chiêu, nhưng cũng không bị phát hiện liên lụy.
Trang trắc phi cơ hồ cắn chặt răng, nàng an bài đã rất cẩn trọng, trước khi vào cung đã cho Quách di nương một liều thuốc xổ nhẹ, hết thảy không có sai lầm gì, nhưng việc thất bại lại nằm ngay chổ tên thị vệ ấy!
Lục Ngân mang cho Trang trắc phi một ly trà: "Hôm nay tuy việc này không thành, nhưng nương nương ngài cũng không bị ảnh hưởng gì, bình yên vô sự."
Trang trắc phi nhận lấy trà: "Mặt của ngươi còn đau không, đợi lát nữa lấy thuốc cao bôi lên."
Lục Ngân che mặt nói: "Sớm không đau."
Trang trắc phi cầm ly trà, nàng nhìn hơi trà như sương mù lượn lờ bên trên: "Lần này không thành, lần tới lại tìm cơ hội khác, lần sau nhất định giết chết Chiêu Chiêu."
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại lộ ra cực lớn hận ý.