Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 59: Quá khứ (4)



"Hà Anh à, cô biết tôi đang cảm thấy cuộc đời giống như cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Là một canh bạc. Tôi đánh cược, và chỉ một lần ấy thôi, tôi thua. Thua đến mức trắng tay, Hà Anh ạ!"

Khi Lâm Khanh nói với Hà Anh câu ấy, ánh mắt luôn lộ ra một cái nhìn hoài niệm, u uất.

----------------------------

Rất nhiều năm trước, Lâm Khanh đã từng hỏi Hà Anh như vậy.

Khi đó, mẹ và em gái anh cũng vừa mới ra đi.

Trong kí ức của Hà Anh, đến tận bây giờ, vẫn còn nguyên kí ức về mẹ và em gái Lâm Khanh ngày ấy. Khi đó, họ vẫn còn sống. Cô em kém anh tám tuổi là một thiếu nữ rất đáng yêu. Không chỉ bề ngoài giống Lâm Khanh như đúc mà tính cách ôn hòa dịu dàng cũng y chang. Chỉ có điều, cô là con gái, từ nhỏ yếu ớt, lại được anh trai bao bọc nên tâm tính ngây ngô, dễ vỡ hơn nhiều. Cô từng nghĩ nếu năm đó, cô bé cũng cứng rắn như Lâm Khanh, có thể sẽ chưa vì biến động mà ra đi sớm như vậy.


Lâm Khanh từng kể với Gia Văn rằng em gái mình khi trước rất yếu. Nhưng sự thực, cô bé còn yếu đến mức quanh năm chẳng thể bước chân ra khỏi phòng bệnh.

"Anh Khanh, em cảm thấy thật là tiếc. Buổi diễn ấy đáng ra đã có thể đi cùng anh. Nhưng cuối cùng, cơn suyễn của em lại tái phát. A! Đúng là rất đáng tiếc."

Linh Lan nằm trên giường bệnh, ngước lên nhỏ giọng nói khẽ với Lâm Khanh. Anh nhìn chăm chăm đứa em giống mình như tạc ấy. Càng nhìn, lòng lại càng đau. Năm ấy, cô bé đã mười tám tuổi nhưng nước da xanh xao không có chút gì vẻ tươi mọng của thiếu nữ. Làn da mỏng manh đến độ nơi cổ và bàn tay có thể nhìn rõ cả những đường gân vắt ngang. Cô bé nằm trên giường kê gối thấp màu trắng, mái tóc đen xõa bên vai càng lộ ra vẻ gầy gò bệnh tật. Chỉ khi nhìn về phía anh trai, đôi môi tái nhợt của cô mới he hé lộ ra một nét cười.


Mẹ Lâm Khanh nhìn thấy tình cảnh này, lòng đau như cắt, chỉ biết thở dài lấy cớ ra cổng viện mua thức ăn.

Lâm Khanh vuốt nhẹ tóc em gái, ân cần nói.

"Không sao! Anh sắp tổ chức một đêm diễn rất lớn. Đêm ấy, là dành riêng cho mẹ và em. Em cố gắng ăn rồi uống thuốc vào. Đợi đến lúc ấy khá hơn anh sẽ đưa em đi. Đến lúc ấy, sẽ còn có bất ngờ khác cho mẹ và em."

Hai mắt Linh Lan long lanh như sao hôm, nhẹ giọng hỏi.

"Là gì vậy anh?"

"Bí mật. Muốn biết được thì em phải mau khỏe lại đi."

Linh Lan gật đầu, trên khuôn mặt thoáng nét cười nhợt nhạt. Giọng cô phút chốc ngập ngừng, tựa như một làn khói mông lung cay mắt bay lên sau mái nhà lúc hoàng hôn.

"Em biết rồi, nhất định là như thế. Anh Khanh, bao lâu nay, là em làm khổ mẹ và anh."

Lâm Khanh lắc đầu, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô bé vào lòng. Dòng nước trên khóe mi thiếu chút nữa như trực trào ra.


Lúc này, Hà Anh đến thăm hai người. Nhìn thấy cảnh này, cô cũng chỉ biết ngây ngốc đứng lại trước cửa phòng bệnh, rất lâu.

Về chuyện nhà của Lâm Khanh, cô cũng không hiểu quá sâu. Chỉ nghe nói khi Linh Lan sinh ra, có thầy bói toán đã bốc cho cô bé một lá số rất xấu. Không những mạng yểu mà còn khắc cha mẹ, anh em. Theo lá số đó, cô sẽ không sống được với mẹ cha lâu dài. Nếu có anh em thì cũng là người thịnh người suy. Tất nhiên, bố mẹ Lâm Khanh đều không tin nhưng những gì trong lá số đều lần lượt trở thành hiện thực. Năm Linh Lan hai tuổi, bố bọn họ bị tai nạn mà mất. Sau này lớn lên cũng là Lâm Khanh khỏe mạnh còn cô đau yếu quanh năm, vô tình trở thành gánh nặng cho mẹ và anh trai mình. Nghe nói, trước đây Linh Lan học cũng rất giỏi nhưng vì sức khỏe lẫn gia cảnh nghèo khó nên phải bỏ từ khi cuối cấp hai. Lâm Khanh ra đời lăn lộn, ngoài mẹ ra, cũng luôn canh cánh trong lòng chuyện đứa em này.
Cô vì bệnh tật mà chưa từng yêu ai. Những niềm vui trong đời cũng gần như không hề được nếm trải. Khi bắt đầu có chút tài sản, anh liền đưa mẹ và em lên thành phố để tiện thể chăm sóc. Linh Lan luôn muốn được đi xem anh trai biểu diễn nhưng cơn bệnh không hề buông tha cô. Mẹ anh vì thế cũng phải ở cạnh túc trực chăm sóc. Bọn họ căn bản là sống trên thành phố nhưng lại loanh quanh trong phòng bệnh chẳng thể đi đâu nổi.

Hà Anh biết rõ ngay khi trên đỉnh cao sự nghiệp, Lâm Khanh vẫn không thể trở nên giàu có, vì đơn giản bao nhiêu tiền của đều dồn cả vào đứa em bệnh tật yếu ớt kia. Linh Lan không biết hết tất cả, nhưng cũng luôn nặng lòng áy náy với anh mình. Cô bé ngây ngô nhưng không ngốc. Suy nghĩ nhạy cảm yếu ớt ngày ngày sinh ra muộn phiền. Vì lo nghĩ nên bệnh tình ngày càng trở nặng thêm.
Khi biến cố kia xảy ra, Lâm Khanh không nói cho gia đình biết cũng vì lo em gái không chịu nổi mà sinh chuyện. Linh Lan luôn coi anh trai như thần tượng, ước mơ lớn nhất chính là được ở dưới sân khấu cổ vũ cho anh. Trước khi anh hủy bỏ hợp đồng với công ty, cũng đã xin họ một đêm diễn cuối. Đêm diễn ấy, chính là món quá đặc biệt, dành tặng sinh nhật lần thứ 19 của em gái.

Hà Anh biết, dù Lâm Khanh không nói ra, nhưng cả anh và mẹ mình đều cảm giác con bé không được bao lâu nữa.

Vậy mà không biết kẻ nào nhẫn tâm, lại nỡ đưa những bức ảnh kia cho một người sắp chết.

Ngay giáp sinh nhật của mình, bệnh tình của Linh Lan năm ấy đột nhiên trở nặng cũng là do cô vô tình xem được những bức ảnh kia.

Ngày hôm ấy, bên ngoài khoa cấp cứu của bệnh viện, cũng là một ngày trời mưa tầm tã.
---------------------

"Anh Khanh, anh về ngay đi! Tôi đang đứng trong bệnh viện."

"Cô nói gì? Em tôi..."

"Anh đừng hỏi nhiều, đến đây ngay đi!"

Khi nói ra được câu đấy, tiếng điện thoại ở đầu dây bên kia lập tức tắt đi. Đến nước này, Hà Anh mới cảm thấy hối hận, lo sợ nhỡ Lâm Khanh đi đường, không kìm chế được mà xảy ra chuyện gì. Linh Lan lúc ấy đang nằm trong khoa cấp cứu. Phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng dụng cụ va chạm nhau và máy móc không ngừng vang lên tích tắc. Bác sĩ đã nói trước cô bé sẽ không nhiều hy vọng, thần trí cũng đã rơi vào mê man. Hà Anh định giấu nhưng mẹ Lâm Khanh không hiểu sao đã biết được chuyện này, vì quá sốc mà lên cơn đau tim chết ngất đi.

Một nhà có hai người trong cơn nguy kịch, đủ hiểu thấy Lâm Khanh lúc này bế tắc thế nào. Hà Anh hôm ấy đã định xin nghỉ, nhưng vì nhận được tin ấy cũng đành đưa con trai vào nhà trẻ rồi vội vã chạy ra xem. Khi đến nơi, hai căn phòng cấp cứu đã đóng chặt cửa, đến bác sĩ trưởng khoa nổi tiếng chuyên môn như thần cũng không dám dự liệu đến một câu.
Lúc Hà Anh gọi cho Lâm Khanh, anh vốn đang đi công việc dưới Hà Đông. Đêm diễn ngày kia sẽ bắt đầu, nên anh muốn hỏi thêm một số ý kiến của chuyên gia. Nhân tiện, mua luôn một ít đồ cho căn nhà chuẩn bị đón mẹ và em gái vào ở. Tuy vậy, khi nghe điện, anh liền ba chân bốn cẳng lái xe quay về, đến đèn đỏ cũng không nhớ đã vượt qua bao nhiêu cái. May mắn, anh vẫn còn đủ bình tĩnh mà không để tai nạn xảy ra. Chỉ ba mươi phút sau khi cô gọi, xe của Lâm Khanh đã lừ lừ đỗ ngay trước cổng viện. Bóng người vội vã từ bên dưới nhà xe lao lên. Chưa bao giờ, Hà Anh thấy một Lâm Khanh thảm hại, kích động như thế. Dù trời đang lạnh, nhưng mồ hôi trên trán anh vẫn tuôn ra như tắm. Chờ đợi không bao lâu, liền có bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra.

Tiếc là, anh đến muộn. Năm ấy Linh Lan không qua được. Cô vừa được đưa vào thở oxi liền cứ thế chìm vào cơn mê. Đến hai ngày sau đó thì chính thức ngừng thở qua đời.
Cô đi quá vội, đến một câu "tạm biệt, anh trai" từ em gái mình, Lâm Khanh cũng chưa kịp được nghe.

Căn nhà mới xây họ chưa kịp vào ở. Buổi biểu diễn đặc biệt nhất họ chưa kịp đến xem.

Rất nhiều thứ, anh chưa làm được cho em mình.

Đêm diễn làm quà tặng cho em gái, cuối cùng Lâm Khanh phải hủy bỏ. Sau khi con gái qua đời, mẹ anh cũng vì kinh động mà đau nặng liệt giường theo. Bà giận chuyện những bức ảnh mà giận lây sang anh. Những ngày ấy, khi con trai đến thăm, bà chỉ lạnh lùng quay đầu vào trong tường, không hề hé môi nói lấy một câu. Mẹ anh xuống sức đi nhanh chóng. Đến tang lễ của con gái cũng không thể tham gia. Lâm Khanh lo xong cho em gái thì mẹ anh cũng đến lúc hơi tàn sức kiệt. Ngay giờ phút lâm chung, bà mới quay đầu, nói lại với con trai đúng một câu.

"Khanh, mày bất hiếu!"
Sau đó, mẹ anh qua đời.

Hà Anh còn nhớ như in đêm đó. Khi cô đến thăm, liền thấy Lâm Khanh quỳ như tượng đá bên ngoài phòng bệnh của mẹ anh. Phía bên trong, xác người phụ nữ đã được phủ vải che kín, chính tay anh còn giúp mẹ vuốt mắt, nắn thẳng chân tay. Lần đầu tiên trong đời, Hà Anh thấy Lâm Khanh khóc.

Anh khóc không thành tiếng mà là nước mặn từ trong hốc mắt cứ thế rơi ra. Giữa trời mưa mịt mùng vần vũ, Lâm Khanh đã quỳ gần như đến hết đêm. Nếu lúc ấy vô tình có ai đi qua, chắc chắn sẽ bị cảnh này làm cho kinh sợ. Hà Anh khuyên thế nào, anh cũng không đứng dậy, chỉ cứ thế khuỵ gối bên ngoài căn phòng đã không còn hơi người sống từ lâu.

Cho đến gần sáng, Lâm Khanh vì mệt mỏi mà gục xuống ngất đi. Đến lúc tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm chính là đi lo tang lễ, chỗ chôn cất cho mẹ và em gái. Qua ngần ấy chuyện, Hà Anh cảm thấy thực sự bất kì ai cũng có thể phát điên. Có khi nhìn vẻ mặt u tối của Lâm Khanh, cô còn sợ anh sẽ không chịu nổi mà nghĩ quẩn đi theo mẹ và em mình.
Suốt mấy ngày tang lễ, khách mời rất thưa thớt, Lâm Khanh cũng trầm mặc, mím môi không nói lấy một câu.

Ít lâu sau, Lâm Khanh đưa xác hai người ruột thịt đi thiêu, sau đó dùng tiền mua một khu đất đẹp nhất trong nghĩ trang làm chỗ yên nghỉ cho hai người. Mấy ngày phát tang, Hà Anh cũng có mặt, cùng với chồng mình giúp lo toan mọi thứ cho Lâm Khanh. Ngày đưa hai người ra đồng, thậm chí cô cũng đi cùng, lầm lũi bước theo bóng Lâm Khanh mặc đồ tang ôm hai hũ tro cốt đặt lên xe ô tô.

Cô còn nhớ rõ hình ảnh tàn tro đặt trong hai chiếc hộp ấy. Tất cả, đều không khác gì cát bụi. Đến cả chiếc sọ còn lại, khi chạm vào cũng cảm thấy mỏng manh như khói thuốc.

"Hà Anh, là tôi hại họ!"

Lâm Khanh lấp đất hai chiếc hố đựng tro người còn ấm lại xong, khuôn mặt cũng gần như trở nên vô cảm. Dáng vẻ của anh lúc ấy, thực sự làm cho cô thấy hoảng sợ. Làn da xanh tái cùng cái cằm nhọn hoắt, không khác chi một bóng ma. Hai bàn tay và quần áo đầy đất cát, nhưng anh vẫn không buồn mảy may phủi chúng đi. Anh tựa như một hình nhân vô tri, cứ thế ngây người đứng lặng rất lâu ở đó. Chỉ thi thoảng, mới khẽ buông ra một tiếng cười khô khốc.
Hà Anh ở bên cạnh, trong miệng cũng thấy đắng xót, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai động viên anh.

"Lâm Khanh, không phải lỗi của anh!"

Lâm Khanh lắc đầu, cười nhạt. Khi cô chưa kịp can ngăn, hai đầu gối anh đã cứ thế quỳ xuống trên mặt đất. Nghĩa trang về chiều, lặng yên và vắng lặng đến bi ai. Tiếng gió tu tu mang theo âm hưởng rì rào như than khóc. Thời khắc Lâm Khanh ngẩng lên, chỉ thấy chiếc khăn trắng trên mái tóc anh khẽ bay bay. Sau vài lần dập đầu vào đất lạnh, vầng trán anh đã đỏ lên. Làn da trắng vương lại vài vệt bị sỏi đá cào xước đến rớm máu.

"Hà Anh, cô không hiểu. Tất cả là do tôi."

"Tôi biết tôi thua, nhưng không ngờ lại thua nặng như thế."

"Cô yên tâm, tôi sẽ không chết đâu. Tôi còn phải sống, sống thay cho những ngày em gái và mẹ tôi không được sống."
"Hà Anh, là tôi hại chết họ. Tôi hại chết cả những người thân nhất là mẹ và em tôi."

Hà Anh rưng rưng nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy bác bỏ.

"Lâm Khanh, không...."

Lâm Khanh mỉm cười, từ dưới đất từng chút đứng lên. Thời khắc ấy, khi Hà Anh nhìn vào, cô chỉ còn cảm thấy anh tựa như một cái bóng, mơ hồ đến mức bất kì lúc nào cũng có thể lập tức tan đi.

"Hà Anh, canh bạc lần này, tôi thật sự thất bại rồi."

Câu chuyện ấy, chính là lí do tại sao Lâm Khanh vẫn luôn thất thần khi kể lại câu chuyện đời mình cho Gia Văn.

Đơn giản, bởi vì cuộc đời anh là một chuỗi dài những thất bại.

Chiều tàn quạnh quẽ. Cơn gió hiu hiu thổi ngược giữa nghĩa trang nghe buồn bã, nặng nề, tựa như một tiếng thở dài bi ai.

End chap 59