Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 31: Ngày thứ ba mươi mối làm cá muối



Lúc Kiều Mộc rời khỏi công ty vẫn luôn suy nghĩ về câu hỏi của Cố Hàn Thanh, đêm nay ngủ một giường sao? Hỏi sao?

Giống như hỏi, giống như không hỏi.

Vậy cô nên trả lời thế nào?

Kiều Mộc mơ hồ, thật sự lúc ấy cô bị hôn đến đại não thiếu oxy, căn bản không có cách nào suy nghĩ bình thường được.

Bỏ đi, cho dù có, cho dù cô đồng ý, vậy cũng không tính!

Kiều Mộc an ủi chính mình, rốt cuộc thả lỏng lại, chuyên tâm lái xe về nhà cũ tìm Kỳ Anh.

Về đến nhà, ông nội đã về phòng ngủ trưa, phòng khách chỉ còn Kỳ Anh, cô bé nhìn thấy cô, kích động vẫy tay: "Chị dâu, chị mau tới đây xem, chị bị chụp khi đến công ty anh em này, nếu không hai người trực tiếp quan tuyên đi."

"A? Bị chụp rồi?" Kiều Mộc kinh ngạc, đổi giày xong, sải bước đi qua, "Chị bị người ta nhận ra rồi?"

"Đúng vậy, chị bây giờ chính là người nổi tiếng đó!" Kỳ Anh kéo Kiều Mộc ngồi bên cạnh mình, đưa giao diện điện thoại cho cô xem: "Chị dâu, tự chị xem đi."

Kiều Mộc nhận điện thoại của cô bé. Là một người qua đường chụp được cô đeo khẩu trang vào tập đoàn Cố thị, chú thích là: 【 Người này có phải Kiều Mộc không? 】

Phỏng chừng người này chỉ là chia sẻ bình thường thôi, kết quả bị fans của cô phát hiện, nhanh chóng đẩy nhiệt, bình luận phá vạn.

【 A a a! Rốt cuộc tìm thấy liên hệ giữa Kiều tổng và tập đoàn Cố thị! Khẳng định cô ấy quen Cố phu nhân, đây là ván đã đóng thuyền đi? 】

【 Má ơi, cư dân mạng trước phân tích thật trâu, vậy mà nói đúng! 】

【 Vậy xem ra Kiều tổng có quan hệ không bình thường với Cố tổng? Chẳng lẽ ông chủ phía sau Văn hoá Kim Sư kỳ thật vẫn là Cố tổng? 】

【 Khẳng định không phải là Cố tổng, tôi cảm thấy là Cố phu nhân! 】

Bình luận bên trên cơ bản không đánh đồng cô với Cố phu nhân, nhưng những bình luận sau Kiều Mộc phát hiện đã có cư dân mạng nhạy bén nhìn thấy.

【 Chỉ có tôi cảm thấy Kiều Mộc chính là Cố phu nhân sao? 】

【 Không không không, còn tôi, tôi đã so bức ảnh che mắt gần đây của Kiều Mộc với ảnh trước đó của Cố phu nhân chụp cùng bạn bè, thật sự giống nhau! Tôi cảm thấy Kiều Mộc chính là Cố phu nhân! 】

【 Woa, da gà đều nổi lên rồi, nếu Kiều Mộc chính là Cố phu nhân vậy cảm giác tình chị em plastic của cô ấy với Trình Tâm Nghiên sẽ dễ hiểu hơn, còn không phải là ghen ghét chị dâu của mình sao! 】

【 Văn hoá Kim Sư trước đó từng thuộc tập đoàn Cố thị, hiện tại thành của Kiều Mộc, trừ tặng cho vợ mình, còn có cách giải thích nào tốt hơn? Cố tổng lần nào cũng thích và bình luận bài đăng của Cố phu nhân, xem ra tình cảm hai người rất tốt, không có khả năng sẽ tặng cho người phụ nữ khác, vậy nên Cố phu nhân mới không ghen. 】

【 Má ơi, các ngươi cũng dám đoán, không có khả năng, Kiều Mộc nếu là Cố phu nhân, vì sao lại không muốn công khai? 】

【 Khả năng tự mình suy nghĩ linh tinh, dù sao hôm nay nhìn thấy Kiều Mộc vào tập đoàn Cố thị, tôi kiên định mà tin cô ấy chính là Cố phu nhân! 】

Kiều Mộc mí mắt giật giật, cảm thán nói: "Mắt của cư dân mạng thật tốt, thế mà cũng có thể đoán được!"

Kỳ Anh dựa vào vai Kiều Mộc, cười nói: "Còn không phải sao, chị ngẫm lại xem, cả nước bao nhiêu cư dân mạng, khẳng định có nhân tài nha, hơn nữa những người chuyện của mình chẳng có bao nhiêu tâm huyết, nhưng đối với chuyện bát quái và bí mật, tuyệt đối là lấy kính 8x nghiên cứu, đoán được chị chính là Cố phu nhân không phải rất bình thường sao? Em nói nè, chị dâu, sao chị vẫn chưa chịu quan tuyên với anh trai em? Em thấy tình cảm hai người bây giờ không tồi nha."

Cô bé làm nũng lắc lắc tay Kiều Mộc: "Chị dâu, chị sẽ trực tiếp nói với mọi người chị là Cố phu nhân sao, thật tốt, quang minh chính đại."

Kiều Mộc đem điện thoại trả lại cho Kỳ Anh, ngồi xếp bằng trên sô pha, nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Cảm giác bây giờ không phải thời cơ, chờ một chút đi, chờ đến khi nào có cơ hội lại nói. Hơn nữa việc này chị còn phải nói với anh em một chút, em phải biết rằng chị với anh ấy là ẩn hôn, hôn lễ cũng chưa tổ chức đâu."

"Quả nhiên đều là anh em sai, chờ buổi tối anh ấy trở về, em giúp chị nói anh ấy một câu!" Kỳ Anh lòng đầy căm phẫn nắm tay.

Kiều Mộc cản cô bé, cười nói: "Em ngàn vạn lần đừng, chuyện này chị sẽ cùng anh em thương lượng, em đừng nói với anh ấy, vốn dĩ chị với anh ấy là bị cưỡng ép ở bên nhau, ngay từ đầu không có tình cảm cũng là bình thường."

"Vậy bây giờ hai người có sao?" Kỳ Anh làm mặt quỷ nhìn Kiều Mộc.

Kiều Mộc sờ sờ đầu cô bé, không phủ nhận: "Ừm, đang bồi dưỡng thêm."

"Oa, vậy tiến triển tới mức độ nào rồi? Chị dâu, nói cho em biết đi." Kỳ Anh bát quái nhướng mày.

Kiều Mộc cười mà không nói, không muốn nói, nhưng nghĩ đến màn hôn kịch liệt trưa nay, lỗ tai và mặt không tự chủ được đỏ lên.

Kỳ Anh giống như phát hiện ra đại lục mới, kích động chỉ vào mặt cô truy vấn, Kiều Mộc cắn răng, thế nào cũng không chịu nói.

Hai người ở trên sô pha chơi đùa, nháo đủ rồi, ra nhà ấm trồng hoa ở sân sau chơi game.

Hôm nay các cô đều ở nhà cũ ăn cơm tối, Kiều Mộc trước đó đến công ty đã nói với anh, nên tối nay Cố Hàn Thanh cũng đến.

Thời gian chơi game thật sự nhanh, lúc Cố Hàn Thanh trở về, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh đang đánh trận cuối, có một đồng độn heo khiến hai người đều tức giận, Cố Hàn Thanh đi đến phía sau các cô, chỉ nghe hai người mỗi người mắng một câu, đều tức giận đến mặt đỏ tai hồng.

Kiều Mộc như vậy Cố Hàn Thanh chưa từng thấy qua, cô gái cơ bản sẽ không ở trước mặt anh chơi game, anh rất có hứng thú ở phía sau xem các cô.

Kiều Mộc nói: "Anh Anh, tới đường giữa giúp chị."

Sau đó khoé mắt thoáng nhìn Kỳ Anh bên kia, vừa lúc thấy một bóng đen phía sau, cô sợ tới mức run lên, điện thoại thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Cố Hàn Thanh từ phía sau đỡ lấy cô: "Cẩn thận một chút."

Tiếp theo là Kỳ Anh bị dọa, "A" một tiếng, thân thể dùng sức ngã sang một bên, thấy rõ là Cố Hàn Thanh, cô bé cả giận: "Anh, anh dọa chết em rồi, sao đi mà không phát ra tiếng thế."

"Anh sợ phải dậm chân đi đến, hai người mới có thể phát hiện ra anh đi?" Cố Hàn Thanh buồn cười, "Tiếp tục chơi đi, coi chừng thua."

Được anh nhắc nhở, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh nhanh chóng lấy lại sĩ khí, tiếp tục trò chơi.

Không cần nghĩ, thành công trước mắt lại bị đồng đội heo làm thua. Kỳ Anh không phục nói: "Không được, chị dâu, chúng ta chơi trận nữa."

Kiều Mộc lý trí hơn cô bé, thấy Hàn Thanh đã trở về, nói: "Phải ăn cơm đã, chúng ta đừng chơi nữa, ăn xong rồi nói sau. Hàn Thanh cũng đã về rồi."

"Ừm, Hà quản gia đã bắt đầu dọn đồ ăn lên rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước." Cố Hàn Thanh xoa xoa đầu Kiều Mộc, rất tự nhiên kéo cô lên.

Kiều Mộc cũng không phát hiện có gì không thích hợp, để anh dắt.

Kỳ Anh ban đầu vẫn còn tức giận khi thua trò chơi, đột nhiên phát hiện dáng vẻ thân mật của anh trai và chị dâu như vậy, cô bé lập tức bị dời lực chú ý, đôi mắt sáng lấp lánh ồn ào: "Ây ây ây ây ~~~~~~~~~~~ anh, chị dâu, hoá ra hai người ân ái như vậy sao? Có phải em sắp có cháu trai đúng không?"

Kiều Mộc mặt đỏ lên, tức giận chọc trán của cô bé: "Đừng nói bậy, còn xa lắm."

"Xa bao nhiêu ạ? Nếu là rất xa, anh em không phải là không được chứ?" Kỳ Anh nói chuyện luôn không biết lớn nhỏ.

Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ liếc cô bé một cái: "Còn muốn về sau anh cho em tiền tiêu vặt thì nghĩ kỹ rồi lại nói."

"A! Em sai em sai." Kỳ Anh lập tức sửa miệng, chân chó cười nói: "Anh, em sai rồi, anh được nhất, anh được nhất toàn thế giới."



"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, đi ăn cơm trước đi." Cố Hàn Thanh lười nói cô bé, nắm tay Kiều Mộc đến nhà ăn.

Cố lão gia cũng lập tức phát hiện hành động của bọn họ, cùng cháu ngoại liếc nhìn nhau, hai người đồng thời mím môi cười trộm.

Rốt cuộc cũng có tiến triển! Ông có chắt khẳng định sẽ không xa!

Kiều Mộc vốn không muốn để Cố Hàn Thanh dắt tay, ở phía sau lén lén rút tay, nhưng Cố Hàn Thanh ngược lại nắm chặt hơn, cô chỉ có thể tùy anh. Nghĩ hôn cũng hôn rồi, nắm tay một chút cũng không có gì, không cần thiết làm ra vẻ.

Cơm nước xong, mọi người bồi ông lão nói chuyện phiếm, đột nhiên, Cố lão gia đề nghị: "Nếu không đêm nay các cháu đều ở lại đi? Mấy đứa rất lâu rồi không ở chỗ ta."

"Được ạ, cháu không thành vấn đề." Kỳ Anh là người đầu tiên đồng ý, cô bé chỗ nào cũng có thể ngủ.

Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh từ khi kết hôn tới nay chưa từng ngủ ở đây, cô không thể không nhìn Cố Hàn Thanh, dò hỏi ý kiến của anh.

Cố Hàn Thanh không do dự: "Vâng, Mộc Mộc, chúng ta đêm nay ở đây đi."

Anh quay đầu nhìn về phía cô, Kiều Mộc cũng không nghĩ nhiều, ở lại bồi ông nội cũng tốt, hiện tại đã quay xong chương trình tống nghệ, cuối tuần cũng không thể tới, liền gật đầu nói: "Vâng, nghe theo anh."

Cố lão gia nhìn bọn họ trao đổi ngày càng thân thiết, lần nữa trao đổi ánh mắt mới cháu ngoại, cười hiền hậu.

Kiều Mộc trước đó sảng khoái đáp ứng, nhưng khi vào phòng ngủ sớm đã chuẩn bị riêng cho họ ở nhà cũ, mới cảm thấy da đầu tê dại, nơi này không có đệm trải sàn, cô cũng không thể ở chỗ ông nội chia phòng ngủ với Cố Hàn Thanh, vậy chỉ có thể......

Nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ, Kiều Mộc dưới chân tựa như nặng ngàn cân.

Cố Hàn Thanh theo sau, phát hiện cô gái đứng bất động ở cửa, đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó phát hiện tầm mắt của cô đang nhìn phía giường, liền hiểu ra, khóe môi hơi cong: "Sao? Hiện tại hối hận rồi?"

Kiều Mộc kinh ngạc quay đầu lại, giận liếc anh một cái: "Anh lại làm em sợ."

"Là em đứng bất động ở đây khiến tôi sợ chứ?" Cố Hàn Thanh nhéo mặt cô: "Sao lại đứng ở đây? Sợ đêm nay ngủ cùng giường với tôi? Nhưng tôi nhớ lúc ở phòng làm việc em đã đồng ý rồi."

"A? Cái gì?" Kiều Mộc trợn to mắt, mặt đầy vẻ không có khả năng, anh gạt em.

Cố Hàn Thanh cúi người tới gần cô, đôi mắt hiện tia phúc hắc cười: "Muốn tôi giúp em nhớ lại sao?"

Kiều Mộc: "......"

A a a! Đáng giận!

Lúc ấy quả nhiên là cô choáng váng đầu óc mà đồng ý chuyện không nên đồng ý rồi!

Người đàn ông này gài cô!

Kiều Mộc phản ứng lại, thở phì phò trừng anh: "Lúc ấy em bị anh hôn đến mê muội, không tính! Anh chính là giở trò đồi bại với em!"

"Sao chứng minh được em bị hôn đến mê muội?" Cố Hàn Thanh ung dung tranh luận với Kiều Mộc.

Kiều Mộc nghẹn, ấp úng hai tiếng, mặt đỏ rực dỗi nói: "Tình huống lúc ấy vốn dĩ chính là a...... Anh rõ ràng biết!"

"Tôi không biết." Cố Hàn Thanh nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một chút, ngay sau đó nghiêm trang nói: "Thật ra có cách có thể giúp em chứng minh."

"Cách gì?" Kiều Mộc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, người đàn ông này đầu óc không tệ, nói không chừng thực sự có cách.

Sau đó......

Sau đó......

Sau đó......

Kiều Mộc lại bị hôn......

N phút trôi qua.

Cô hoàn toàn mất bình tĩnh, hô hấp bình ổn trở lại, căm giận trừng mắt nhìn Cố Hàn Thanh: "Tránh ra, em muốn đi tắm."

Cố Hàn Thanh thấy cô gái thật sự thẹn thùng, cũng không ép cô nữa, ga lăng nghiêng thân mình, thả cô gái xuống giường, "Đi đi."

Kiều Mộc lại trừng anh một cái, nhanh như chớp chạy vào phòng để quần áo.

Tuy rằng cô chưa từng ngủ ở đây, nhưng ông nội đã chuẩn bị phòng tân hôn cho cô và Cố Hàn Thanh nên tự nhiên sẽ có quần áo của hai người, ngày thường có bảo mẫu định kỳ giặt sạch, lúc nào cũng có thể mặc.

Cô lấy một bộ áo ngủ tiến vào phòng tắm, kì cọ nửa ngày mới chịu ra. Cô tắm xong đến Cố Hàn Thanh đi tắm, chờ đến khi Cố Hàn Thanh đi ra, cô đã ở trên giường giả vờ ngủ.

Cố Hàn Thanh liếc cái ót của cô, khẽ cong môi, không nói gì, chỉ tắt đèn trong phòng, xốc chăn lên giường.

Kiều Mộc cảm giác giường sau lưng lún xuống, toàn thân giống con mèo nhỏ, lông tơ dựng đứng, cơ thể không dám động đậy, chỉ sợ Cố Hàn Thanh phát hiện ra cô giả vờ ngủ.

Cũng may anh thật sự cho rằng cô ngủ rồi, sau khi nằm xuống, không có động tĩnh gì.

Kiều Mộc thả lỏng, lông mi run rẩy, nỗ lực thôi miên chính mình.

Nhưng trong chăn có thêm một người, hơn nữa nhiệt độ cơ thể đối phương khiến độ ấm trong chăn tăng lên, cô thật sự ngủ không được.

Rất muốn trở mình điều chỉnh tư thế nha, nằm nghiêng ngủ thật sự rất khó chịu.

Kiều Mộc ở trong đêm tối chậm rãi mở to đôi mắt sáng ngời, cho rằng xoay cổ một chút cũng khó phát hiện ra, đôi mắt hướng ra phía sau.

Chờ đến khi quay lại, nương theo ánh đèn trong sân và ánh trăng ngoài cửa sổ cô bắt gặp ánh mắt đen nhánh trầm tĩnh của người đàn ông, cô khẽ kêu một tiếng, cơ thể co rụt lại phía sau.

Cố Hàn Thanh khàn khàn cười nói: "Không giả vờ ngủ nữa?"

Kiều Mộc da mặt nóng lên, lại bị anh dọa rồi, có chút tức giận nói: "Anh có biết anh như vậy rất doạ người không, làm gì mà mở to mắt ra thế? Hù chết em rồi."

"Tôi cảm giác em cử động nên mới mở, trước đó không có nhìn em." Cố Hàn Thanh giải thích, anh không nhàm chán đến mức vẫn luôn mở to mắt nằm chờ Kiều Mộc tỉnh, lại nói, anh cũng không nghĩ cô gái sẽ xoay người lại, còn cho rằng cô muốn giữ tư thế này để giả vờ ngủ.

"Ai biết anh nói thật hay giả." Kiều Mộc lẩm bẩm, ngay sau đó, cùng anh mặt đối mặt nhìn một lát, cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Anh không cảm thấy chúng ta như vậy rất xấu hổ sao? Anh ngủ được à? Nếu không em xuống đất ngủ."

"Em phải thích ứng, về sau chúng ta ngủ cùng nhau đi." Cố Hàn Thanh từng bước thử.

Kiều Mộc hơi hơi trợn tròn mắt, tim đập loạn, "Này...... Này quá nhanh đi."

"Vẫn được, tôi cảm thấy hết thảy đều rất thuận theo tự nhiên, em không cảm thấy sao?" Cố Hàn Thanh vươn cánh tay dài, trong ổ chăn sờ soạng vòng eo của Kiều Mộc, kéo cô ôm vào trong lòng.

Kiều Mộc không kịp đề phòng đột nhiên nhào vào trong lòng anh, đôi tay cong lại chống trên cơ ngực rắn chắc của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Anh làm gì thế, như vậy càng không ngủ được."

"Thay vì chúng ta giữ khoảng cách thì không bằng cứ như vậy ngủ đi." Tay của Cố Hàn Thanh đặt sau lưng cô gái, chậm rãi di chuyển lên trên đầu cô, xoa xoa, "Thử một lần?"

Kiều Mộc vẫn rất không được tự nhiên đẩy ngực anh một chút, "Dựa gần quá, nóng, không thoải mái, em cảm thấy em vẫn nên ngủ dưới đất đi."

Cô mới không có năng lực thích ứng của người đàn ông này, cảm thấy bản thân không thể ngủ như vậy với Cố Hàn Thanh, quá nguy hiểm!

Cô vặn vẹo thân thể suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng trầm khàn của người đàn ông, cảnh cáo cô: "Đừng lộn xộn."

Kiều Mộc há mồm muốn nói cô không lộn xộn, cô chỉ muốn đi xuống, nhưng rất nhanh máu từ lòng bàn chân một đường vọt tới đỉnh đầu, trong não oanh một tiếng nổ tung, giống như có người đang bắn pháo hoa trong đầu cô.

Cục diện cô không thể phản ứng trước khi đến đây, bỗng nhiên trở nên một phát không thể vãn hồi......

-

Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Hàn Thanh đã đi làm, cô cũng không biết anh đi khi nào.

Kiều Mộc ngáp một tiếng, đôi tay che mặt, chui vào ổ chăn.

Cố Hàn Thanh thật sự cũng là mẫu thai SOLO sao? Sao anh lại giỏi như vậy chứ!

Chẳng lẽ loại chuyện này đối với đàn ông mà nói, là thiên phú từ trong xương cốt?

Kiều Mộc không thể nghĩ ra, may vào lúc này, chuông điện thoại đánh gãy suy nghĩ lung tung của cô, xốc chăn lên, duỗi tay lấy điện thoại, thấy là Mạnh Hàm gọi tới, cô mở khoá màn hình nghe máy, "Alo? Hàm Hàm?"

"Mộc Mộc, cậu xem hotsearch chưa?" Mạnh Hàm nghiêm túc hỏi cô.

Kiều Mộc a một tiếng, "Chưa, làm sao vậy?"

Mạnh Hàm dừng một chút, giải thích: "Hiện tại chủ đề thứ năm trên Weibo là # Fans nguyên tác《 Đăng Tiên Đồ 》nhất trí mong Hà Viện diễn #, Mộc Mộc, cậu nghe thấy tiêu đề hẳn là đã hiểu chứ?"

Kiều Mộc cười, "Ai mua hotsearch thế?"

Mạnh Hàm cũng cười theo, "Cậu nói xem?"

Kiều Mộc lười biếng vuốt mái tóc dài ra sau, duỗi tay ngồi dậy: "Bọn Hà Viện mua? Không đến mức đấy chứ, đây là tính dùng dư luận bức tớ?"

"Xem ra là thế, người đại diện của cô ta hôm qua liên hệ với tớ, giải thích vì sao Hà Viện ngày đó không lễ phép, sau đó xin lỗi rồi lại nói tự nguyện giảm thù lao đóng phim, ý tứ chính là vẫn muốn diễn bộ phim này của chúng ta, tớ biết cậu khẳng định sẽ không cho bọn họ cơ hội, liền làm chủ từ chối, sau đó bộ phận tuyên truyền của chúng ta phát hiện trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều cư dân mạng tự xưng là fans nguyên tác bình luận bảo Hà Viện diễn, lúc ấy tớ cũng hoàn toàn không để tâm, kết quả không ngờ ngủ một giấc dậy, hotsearch cũng được mua đẩy lên. Hơn nữa hôm nay đoàn phim đã nói với tớ, nhà đầu tư khác và nhà sản xuất cũng đang bất mãn với nữ chính chúng ta chọn, nói muốn đổi thành Hà Viện."

"Hà Viện thủ đoạn được nha, kiêu ngạo đến như vậy?" Kiều Mộc một chút cũng không lo cười nói: "Chỉ là cô ta quá xem trọng bản thân mà xem nhẹ tớ rồi, tớ ghét nhất người khác uy hiếp tớ."

"Nhưng Mộc Mộc, hiện tại nhà đầu tư khác cũng đang tạo áp lực cho cậu, này...... Sợ là có chút phiền toái." Mạnh Hàm lo lắng nói.

Kiều Mộc không sao cả: "Không có gì, bọn họ thích đầu tư thì đầu tư, bàn này tớ ăn một mình là được, nhưng Hà Viện cứ như vậy thì thật sự có chút phiền, cậu bảo đạo diễn Lý bên kia đẩy nhanh tiến độ, chuẩn bị ảnh tạo hình cho tốt, thuận tiện quay cho nam nữ chính đoạn video ngắn, nắm chắc sự việc lần này và tuyên truyền cho bộ phim của chúng ta."

Mạnh Hàm nghe hiểu ý, đáp: "Được, tớ đã hiểu Mộc Mộc, tớ sẽ giao phó tốt."

"Đúng rồi, Hàm Hàm, chúng ta còn có thể cố ý rải rác chút chuyện này......" Kiều Mộc hạ giọng, ranh mãnh nói vài câu.

Mạnh Hàm cười khúc khích: "Mộc Mộc, cậu càng ngày càng có bản chất gian thương."

"Nào có, tớ chỉ là bà chủ tốt thôi!" Kiều Mộc kiên quyết không thừa nhận mình là gian thương.

Đoàn phim bên kia hành động rất nhanh, đến 12 giờ trưa, ảnh tạo hình của nam nữ chính đã được photoshop xong, còn nhân tiện đăng một số tương tác giữa hai người dựa trên tính cách nhân vật, cuối cùng nhìn thấy người thật cử động, cộng với ngoại hình bắt mắt của nam nữ chính, tạo hình cũng rất dụng tâm, tiếng phản đối lập tức suy yếu.

【 Cảm giác nhìn cũng không tệ lắm đâu. 】

【 Tạo hình còn rất dụng tâm, rất hoàn nguyên*, là Lâm Thiên và Liễu Giai trong lòng tôi. 】

* Hoàn nguyên: có nghĩa là mọi thứ trở lại trạng thái hoặc hình dạng ban đầu.

【 Video ngắn tôi cảm thấy khá tốt, tuy quá ngắn nên chưa nhìn ra kỹ thuật diễn, nhưng hai người ở bên nhau cảm giác CP rất mạnh, cảm giác rất xứng đôi. 】

【 Tôi cảm thấy mọi người không nên quá kén chọn, tôi xem [ Giải trí Bát Ca ] nói sở dĩ bộ phim này dùng người mới đóng vai chính là bởi vì mời diễn viên danh tiếng quá đắt, đoàn phim muốn tiết kiệm ngân sách cho hậu kỳ, cũng coi như là có thái độ trách nhiệm. 】

【 Ngẫm lại cũng đúng, hôm qua mọi người quá kích động rồi, mấy năm nay kĩ xảo phim tiên hiệp càng ngày càng có lệ, tư bản luôn tìm lưu lượng đến diễn, nhưng hiệu quả tất cả đều làm ẩu, còn không bằng tìm người mới diễn, sau đó làm hậu kỳ cho tốt, hơn nữa gương mặt mới nhìn cũng mới mẻ, ít nhất hai người này tôi cảm thấy giá trị nhan sắc đủ. 】

【 Đúng vậy, Hà Viện kia đẹp thì đẹp, có thể nghĩ mời cô ấy khẳng định rất đắt, đoàn phim không cần cô ấy, tự nhiên là thù lao đóng phim không thương lượng được. 】

【 Nam nữ chính đều là nghệ sĩ dưới trướng Kim Sư, không cần nói cũng biết thù lao đóng phim không cần thoả thận, hiển nhiên là Kiều tổng muốn nâng hai người này, nhưng sau khi nhìn hai người định trang, tôi quyết định tin tưởng ánh mắt của Kiều tổng. 】

【 Fans Hà Viện không khỏi quá lớn mặt đi, tỷ tỷ các người cũng không đến mức đẹp như vậy, OK? Không biết bị bao nhiêu blogger trong nghề bóc phốt kỹ nữ vênh váo rồi, tôi thấy sợ là lúc thử vai cũng vênh váo đi, cho nên Kiều tổng người ta mới không cần cô ta! 】

【 Chân tướng của lầu trên, phỏng chừng chính là vênh váo không thành, bị người ta ghét bỏ, tôi thấy có blogger tung tin nóng, vốn dĩ Kiều tổng muốn giữ cô ta để bàn bạc về hợp đồng, kết quả không biết cô ta nói gì đó, chọc giận Kiều tổng, lúc này mới khiến Kiều tổng chọn người mới học chính quy. 】

【 Chẳng lẽ là thật? Nếu là đúng, vậy chẳng phải Hà Viện đáng bị như vậy sao, nói thật tôi sớm đã có chút không ưa cô ta, tôi cảm thấy sau khi cô ta bạo, có một loại cảm giác nhà giàu mới nổi, quá phiêu, chính là dáng vẻ lão nương đứng đầu thiên hạ vậy. 】

【 Còn không phải sao, lần trước còn mua bài PR diễm áp* tỷ tỷ của tôi, cô ta mới hồng một bộ, tỷ tỷ của tôi đỏ ba bộ, cũng không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu, một chút cũng không tôn trọng tiền bối. 】

* Diễm áp: nhan sắc đè bẹp người khác.

【 Chờ xem đi, cô ta sớm hay muộn cũng lật xe, tôi chờ ngày cô ta bị phản phệ. 】

Những lời này, có mang tiết tấu của thuỷ quân, cũng cảm xúc chân thật của fans nguyên tác, cứ như vậy, dư luận trước đó còn nghiêng về bên chống lại chậm rãi xoay chuyển, ngược lại chuyện Hà Viện vênh váo lại lần nữa bị người ta lôi ra, cũng không biết bị ai mua hotsearch.

Phùng Chi vội vàng xài tiền, khiếp sợ.

Hà Viện tức giận không nhẹ, "Khẳng định là Kiều Mộc làm, khẳng định là cô ta mua hotsearch vênh váo!"

Phùng Chi cau mày, cũng cảm thấy là Kiều Mộc bên kia làm, "Viện Viện, chúng ta không cần nhân vật kia nữa, lần này sợ là đã đắc tội hoàn toàn với Kiều tổng rồi, nếu lại đắc tội nữa nói không chừng sẽ bị cô ấy chọc đến chết. Chị xem trên mạng truyền một tấm ảnh Kiều tổng đến tập đoàn Cố thị, có rất nhiều cư dân mạng suy đoán cô ấy là Cố phu nhân, nếu thật là như vậy, chúng ta đắc tội không nổi đâu!"

"Dựa vào cái gì cô ta có thể chọc em, thì em không thể chọc cô ta chứ?" Hà Viện không phục phản bác.

Phùng Chi bình tĩnh nói: "Bởi vì cô ấy là tư bản, em cùng lắm chỉ là người làm công. Không có chống lưng, em chống lại người ta thế nào? Em xem Trình Tâm Nghiên cũng vướng vào loạt tin tức xấu, chính là bởi vì đắc tội cô ấy, em còn không nhìn ra thân phận của cô ấy sao? Trình Tâm Nghiên chính là em gái Cố tổng cũng đấu không lại đó!"

"Chi tỷ, em không cam lòng, Kiều Mộc cô ta tính là cái gì chứ!" Hà Viện cắn môi, tức giận nắm chặt đôi tay.

Từ sau khi cô ta bạo, chưa từng chịu loại ủy khuất này, đều là người khác dỗ cô ta nâng cô ta, cô ta có thể đáp ứng rồi đổi ý phỏng vấn, cũng có thể bởi vì đãi ngộ của tổ chế tác không tốt mà ngừng ghi hình.

Nhưng cho dù cô ta như vậy, người khác vẫn cầm tiền cầu xin cô ta tham gia chương trình, bởi vì cô ta hiện tại đang hồng! Cô ta chính là lưu lượng, là nhiệt, là cây rụng tiền!

Cho nên trên mạng đồn đoán linh tinh cô ta vênh váo thì sao? Ai dám thật sự chỉ tên nói họ là cô ta vênh váo?

Nhưng cô ta lại không ngờ mình sẽ đá vào tấm sắt Kiều Mộc này.

Kiều Mộc một chút mặt mũi cũng không cho cô ta!

"Viện Viện, không cam lòng cũng nhịn đi, chúng ta không thể trêu vào đối phương, huống hồ, trước đó em có chút hành vi không tốt lắm, nếu bị bại lộ, em sẽ bị mọi người đẩy vào tường, hiện tại những chuyện đó chưa lộ là bởi vì em vẫn đang hồng, không ai dám đi đầu bóc ra." Phùng Chi vỗ vai Hà Viện, tận tình khuyên bảo cô ta.

Hà Viện gần đây quá phiêu, chị ta biết không tốt, nhưng cũng không khuyên được, có lẽ lần này gặp được tấm sắt Kiều Mộc này, ngược lại có thể đánh thức cô ta một chút, để cô ta biết giới giải trí không phải chỗ cô ta có thể định đoạt, phải học được khắc chế hành vi cùng ngôn ngữ của mình.

Kiều Mộc ngày hôm sau mới biết được dư luận về 《 Đăng Tiên Đồ 》 đã đảo ngược lại và việc Hà Viện vênh váo thiếu chút nữa nháo lớn, cô cùng Kỳ Anh bay đến Thổ Nhĩ Kỳ chơi, tới nơi liền bắt đầu ngủ, nghỉ ngơi xong mới lấy điện thoại ra lướt Weibo trong nước.

Mạnh Hàm cũng đang thuật lại cho cô ngày hôm qua xuất sắc thế nào, Kiều Mộc cười nói: "Thật đúng là kỳ quái, tớ chỉ bảo cậu truyền ra ngoài chuyện chúng ta chọn người mới là muốn tiết kiệm tiền làm hậu kỳ, mập mờ nói Hà Viện thử vai vênh váo, không bảo cậu mua hotsearch nha?"

"Đúng vậy, không phải tớ mua, phỏng chừng là đối thủ của cô ta mua đi." Mạnh Hàm cũng nhỏ giọng đáp: "Nhưng tớ đoán cô ta sẽ cho rằng là chúng ta mua, trong lòng sợ là hận chết chúng ta rồi."

"Ai, tớ đây còn oan hơn Đậu Nga*." Kiều Mộc cùng Kỳ Anh nằm ở trên ghế quý phi*, lười biếng nói: "Nhưng tớ lười quản việc này, cô ta hẳn là sẽ không làm loạn nữa đâu, chuyện này xem như hạ màn."

* Oan Đậu Nga: là một vở ca kịch nổi tiếng của Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử.

(Nguồn: Google)

* Ghế quý phi:



"Ừm, chuyện còn lại giao cho đoàn phim đi, chúng ta không cần phải xen vào, đúng là không ngờ một buổi thử vai thôi có thể nháo ra nhiều chuyện như vậy."

"Đây là miêu tả chân thật việc đoạt tài nguyên nha." Kỳ Anh ở trong nhóm lên tiếng: "Có lẽ cư dân mạng bình thường không hiểu, nhưng có kinh nghiệm khẳng định có thể nhìn ra Hà Viện đang xé tài nguyên, may mắn là chị dâu đưa ra, cô ta cũng không xé được."

"Anh Anh nói đúng, giới giải trí này xé tài nguyên thật đáng sợ, tớ xem như lần đầu trải qua." Mạnh Hàm nếu không vào công ty Kiều Mộc giúp cô, đoán chừng vĩnh viễn không biết nơi này tính toán thế nào.

Kiều Mộc cũng là lần đầu tiên trải qua, cô nói: "Đừng sợ, chúng ta từ từ thăm dò, công ty mới vừa khởi bước, hết thảy đều phải từ từ."

"Dù sao tớ sẽ ôm chặt đùi Mộc Mộc cậu, chờ cậu mang đi bay." Mạnh Hàm nói giỡn.

Kiều Mộc nói: "Được, cậu mau chóng xin nghỉ đông đi, tớ phê duyệt cho cậu, lần sau dẫn cậu ra nước ngoài."

"Không được, cuối năm rất bận, tới phải trấn cửa ải cho cậu." Mạnh Hàm rất có trách nhiệm, "Cậu cứ chơi vui vẻ đi, đúng rồi, lúc nào cậu về? Cuối tuần này cậu còn muốn quay tống nghệ không?"

"Quay, chơi hai ngày nữa thì về."

"Cố tổng nguyện ý để cậu ra ngoài à, gần đây không phải tình cảm hai người rất tốt sao?" Mạnh Hàm theo bản năng bát quái một câu.

Điều này khiến Kiều Mộc mặt đỏ lên, tức khắc không được tự nhiên, "Ai nha, cái gì mà được hay không, chơi xong lại nói, không nói chuyện với cậu nữa Hàm Hàm, tớ với Anh Anh muốn đi ra ngoài chơi."

"Được rồi, hai người chơi vui vẻ, về mang chút quà lưu niệm cho tớ." Mạnh Hàm không nghe ra Kiều Mộc đang ngượng ngùng.

Nhưng Kỳ Anh đã nhìn ra, chỉ vào mặt cô đang đỏ rực nói: "Chị dâu, xem như em đã nhìn ra, chị vội gọi em ra nước ngoài như vậy, quả nhiên là bởi vì anh em, thành thật nói cho em biết, chị với anh em sao vậy? Vì sao muốn trốn anh ấy?"

"Không thể nào, chị trốn anh ấy làm gì. Em đừng đoán mò, đi thôi, đi thôi, thu dọn một chút đi ra ngoài chơi." Kiều Mộc không chịu nói, chỉ là đôi mắt xẹt qua tia ngượng ngùng.

Đêm đó ở nhà ông nội thật sự quá mắc cỡ, cô phải chậm rãi đi ra bằng không không biết đối mặt với Cố Hàn Thanh như thế nào, hơn nữa, hai người đã cùng giường, vậy nếu ở nhà khẳng định cũng phải ngủ cùng một giường, đến lúc đó củi khô bén lửa, thiên lôi giáng xuống, còn không phải tên lửa tuỳ thời bắn sao!

Ngẫm lại cũng thật ngượng ngùng.

Như thế, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ở nước ngoài chơi tới thứ sáu, mua ba hộp lớn đồ, chưa kể đồng hồ và túi xách nổi tiếng, Kiều Mộc còn nhìn trúng một hòn đảo giữa hồ, giá cơ bản đã thoả thuận xong, chờ cô về nước quay xong tống nghệ lại bay qua ký hợp đồng.

(Editor: tra đi tra lại xem bà chị nhìn trúng cái gì, hoá ra nhìn trúng đảo thật 🥲)

Ở phòng chờ VIP sân bay, Kiều Mộc lướt xem ảnh du lịch chụp cùng Kỳ Anh, chọn mấy tấm đăng lên trang cá nhân, còn chọn một tấm hai người chụp chung từ đằng sau.

Chú thích: 【 Thật tuyệt khi đi du lịch cùng bạn bè! 】

Fans CP lập tức bình luận ở dưới.

【 Cố thái rốt cuộc nhớ được mật khẩu rồi sao! 】

【 Rốt cuộc cũng show ân ái, chỉ chờ chút lương này của tỷ tỷ, tỷ tỷ, chị phát nhiều đường hơn đi! 】

【 Tỷ tỷ rốt cuộc cũng đăng Weibo, tỷ tỷ thành thật khai, có phải chị chính là Kiều tổng không? 】

【 Fans Kiều tổng tới đưa tin, Cố phu nhân thật sự là Kiều tổng hả? Thành Holmes so sánh hai tấm lưng này nào, nhìn xem có phải Kiều tổng hay không. 】

【 Lại không lộ mặt, em càng ngày càng cảm thấy tỷ tỷ chính là Kiều tổng, nếu không vì sao không lộ mặt, không cần thần bí như vậy chứ? 】

Kiều Mộc không ngờ nhiều người coi cô là tên tuổi lớn như vậy, có chút kinh ngạc, Kỳ Anh lướt khu bình luận của cô, cười ha ha: "Chị dâu, cảm giác chị sắp quay ngựa*."

* Quay ngựa: một từ thông dụng trên Internet có nghĩa là danh tính ngụy trang đã bị lộ.

"Chị cũng không ngờ nhiều người cho rằng Cố phu nhân chính là chị như vậy." Kiều Mộc ấp úng, muốn xoá Weibo, nhưng nếu như vậy càng là lạy ông tôi ở bụi này.

"Chị dâu, em sớm đã nói với chị như nào, cư dân mạng rất thông minh, chị đừng coi người ta là đồ ngốc." Kỳ Anh nhướng mày, tiện đà, cô bé vui vẻ hoan hô nói: "Chị dâu, anh em bình luận! Chị mau trả lời anh ấy đi!"

Kiều Mộc híp mắt, lại không phát hiện bản thân rất nhanh chóng cầm điện thoại, gấp không chờ nổi muốn xem.

【 Chơi vui vẻ rồi có thể về nhà chưa? 】 đằng sau là hai emoji vẻ mặt rất ủy khuất, Kiều Mộc nghẹn họng nhìn, phản ứng đầu tiên: Bị trộm tài khoản?

"A a a, anh em đáng yêu quá, anh ấy đang làm nũng với chị sao? A a a, chị dâu, chị mau trở về thưởng cho anh em! Anh ấy thật đáng thương!" Kỳ Anh kích động kêu lên, điên cuồng lay cánh tay Kiều Mộc.

Cố Hàn Thanh từ nhỏ lạnh lùng, từ khi Kỳ Anh có ký ức tới nay, người anh họ này chưa từng cười, nói chuyện giống một ông già, ông cụ non, nhưng không ngờ sau khi thích Kiều Mộc lại trở nên mềm mại như vậy, còn sẽ làm nũng.

Kỳ Anh sùng bái nhìn Kiều Mộc, "Chị dâu, chị thật lợi hại, vậy mà có thể biến anh em thành như vậy, bội phục bội phục!"

"Không, chị nghi ngờ hiện tại anh ấy bị trộm tài khoản." Kiều Mộc xụ mặt trả lời, cô lập tức sang WeChat hỏi Cố Hàn Thanh, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc sau đêm đó: 【 Anh bị trộm tài khoản? Trên Weibo là anh? 】

Bên kia rất nhanh trả lời lại: 【 Không phải tôi thì là ai? 】

Kiều Mộc lỗ tai lập tức đỏ lên, trong lòng run lên, 【 Cảm giác không giống anh chút nào, anh sẽ không gửi emoji. 】

【 Tôi là người hiện đại, không phải người cổ đại. 】 Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ, chẳng lẽ anh không thể gửi emoji sao? Anh ngày thường chỉ là không thích gửi chứ không đại biểu anh không hiểu những thứ này.

【 Ồ, được rồi, chỉ là em có chút giật mình, người ta lần đầu tiên nhìn thấy. 】 Kiều Mộc mím môi.

【 Hôm nay em về sao? Chuyến bay lúc mấy giờ? 】 Cố Hàn Thanh trả lời lại.

Kiều Mộc chần chờ, không xác định đêm nay có trở về hay không.

Cố Hàn Thanh tựa hồ đoán được suy nghĩ của cô, lại gửi tới: 【 Không được trốn tránh, chúng ta là vợ chồng, em cho rằng em thoát được bao lâu? Hoặc là nói, chúng ta nhiều ngày không gặp như vậy, em không nhớ tôi? 】

Kiều Mộc ngẩn ra, suy nghĩ đè nén đột nhiên bị chọc vào, lập tức giống như nước có ga, điên cuồng trào ra, giờ khắc này cô mới ý thức được kỳ thật cô rất nhớ Cố Hàn Thanh, rất muốn về sớm một chút nhìn thấy anh.

Trong lòng vừa chua vừa ngọt, Kiều Mộc ngượng ngùng chớp chớp mắt, trả lời một chữ: 【 Ừm. 】

Lúc sau cô liền không nói nữa, chỉ qua Weibo trả lời anh: 【 Cố tiên sinh, hôm nay sẽ trở về. 】

Tương tác này khiến fans CP phát điên, tất cả đều kêu a a a.

【 Quá ngọt, Cố phu nhân và Cố tổng thật sự quá ngọt! 】

【 Cố phu nhân ra ngoài chơi cũng không gọi điện cho Cố tổng, Cố tổng thật đáng thương. 】

【 Lúc trước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố tổng, còn tưởng anh ấy sẽ không gửi loại emojin ủy khuất này, hiện tại xem ra, đàn ông ở trước mặt người mình thích đều sẽ trở nên ấu trĩ, a a a, càng nói càng ngọt! 】

Mà nơi này, còn kèm theo những bình luận đơn thuần của cư dân mạng kinh nghiệm lâu năm.

【 Cố phu nhân đi chơi mấy ngày, hôm nay trở về, không phải quay tống nghệ ngày mai sao? 】

【 Đúng vậy, nếu không làm gì mà hôm qua không về, ngày mai không trở về, lại chọn thứ sáu nửa vời về? 】

【 Woa, càng cảm thấy Cố phu nhân chính là Kiều Mộc, nhưng có vẻ cô ấy không muốn thừa nhận, chúng ta nên làm thế nào để cô ấy thừa nhận đây? 】

【 Thú vị, không ngờ Cố phu nhân vậy mà là Kiều Mộc, tống nghệ ngày mai mọi người để ý, nhìn xem có chỗ nào giống không. 】

Bình luận phía dưới, cư dân mạng quang minh chính đại bày mưu tính kế, Kỳ Anh cho Kiều Mộc xem, Kiều Mộc không quan tâm: "Tùy họ. Để xem họ cởi áo choàng của chị thế nào."

Cô đã không để bụng chuyện mình quay ngựa, ngược lại cô muốn xem họ để cô quay ngựa thế nào.

Về nước, đèn đã sáng rực rỡ, vào đông ban đêm đến sớm, 6 giờ trời đã tối, đừng nói 7 giờ, ánh đèn nê - ông chiếu rọi toàn bộ thành phố, một mảnh phồn hoa lộng lẫy.

Xe Kiều Mộc đậu ở sân bay, lái một chiếc Mercedes - Benz G cỡ lớn, đưa Kỳ Anh về nhà trước.

Tới trước cửa nhà cô bé, Kỳ Anh tháo dây an toàn: "Chị dâu, em về đây, chị về cẩn thận nhé, về đến nhà gửi tin nhắn cho em."

"Biết rồi, em cũng vậy, trở về ngủ sớm một chút, mấy ngày bồi chị cũng mệt rồi."

"Có gì mệt chứ, em thật sự rất vui." Kỳ Anh mở cửa đi xuống, "Đi đây, chị dâu, bye bye."

"Bye bye."

Nhìn theo Kỳ Anh đi vào cửa tiểu khu, Kiều Mộc lúc này mới dẫm chân ga lái về biệt thự Lam Loan giữa sườn núi.

Lúc về đến nhà đã hơn 8 rưỡi một chút, Trần quản gia vui sướng ra nghênh đón cô, "Phu nhân, sao cô không bảo tài xế đến sân bay đón cô."

"Không sao, tự tôi có thể lái, Hàn Thanh đâu?" Kiều Mộc hỏi.

Trần quản gia chỉ lên lầu hai: "Tiên sinh ở phòng tập thể thao trên lầu, ngài ấy khẳng định còn chưa biết phu nhân đã về, tôi liền lên thông báo cho ngài ấy."

"Đừng, để tự tôi lên, cho anh ấy bất ngờ." Kiều Mộc chớp chớp mắt, tuy rằng cô nói cho Cố Hàn Thanh biết hôm nay về nước, nhưng chưa nói giờ cụ thể, vì chính là cho anh một bất ngờ.

Cô cầm món quà mình mua, chắp tay sau lưng đi lên cầu thang, lặng lẽ bước đến ngoài cửa phòng tập thể thao, cẩn thận vặn nắm đấm cửa, mở một khe nhỏ nhìn lén bên trong.

Anh đeo tai nghe chạy trên máy chạy bộ, đưa lưng về phía cô, Kiều Mộc nhướng mày, thầm nghĩ kì lạ, lúc anh vận động còn nghe nhạc cơ đấy? Thật đúng là hiếm thấy.

Kiều Mộc một bên suy nghĩ, một bên khẽ đi vào, thấy máy chạy bộ đang ở tốc độ nhanh, cô không tiến lên quấy rầy, miễn dọa anh bị thương.

Thay vào đó, tìm một chỗ phía sau máy chạy bộ, ung dung ngồi xuống thưởng thức dáng người hoàn mỹ của anh.

Thật không thể tin được, một người bình thường như cô vậy mà gả cho một chủ tịch lớn vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền, còn mỗi ngày kiên trì quản lý dáng người, loại đàn ông cực phẩm này tìm đâu ra được, cho nên nói trước đó cô trốn làm gì, hai người còn không biết ai chiếm tiện nghi ai đâu.

Kiều Mộc dần dần nghĩ thông suốt một số chuyện, sờ sờ món quà trong túi áo, rũ mắt khẽ cười.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng Cố Hàn Thanh gọi mình, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Hàn Thanh cũng có chút ngạc nhiên nhìn cô, hiển nhiên mới phát hiện cô ở phía sau.

Anh tắt máy chạy bộ, tháo tai nghe đi tới, "Em về lúc nào vậy?"

Kiều Mộc nhướng mày, "Vài phút trước, thấy anh chạy rất nghiêm túc, nên em không quấy rầy."

"Em nên gọi điện cho tôi." Cố Hàn Thanh trầm giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng cô, mấy ngày không gặp, hay là nói sau sự việc kia mấy ngày không gặp, Cố Hàn Thanh tầm mắt đặc biệt thâm trầm.

Kiều Mộc vừa mới nghĩ thông suốt, nhưng dưới ánh mắt thẳng thắn như vậy, lại đánh trống lảng, cô có chút ngượng ngùng đứng lên, "Cái kia, muốn cho anh bất ngờ mà."

"Ừm, đích xác rất bất ngờ." Cố Hàn Thanh từng bước tới gần cô, người đàn ông mới tập thể hình trên người đẫm mồ hôi, toả ra hormone mê hoặc, Kiều Mộc lảo đảo lui về phía sau một bước, nhận thấy anh muốn làm gì, cô nhanh chóng lấy quà trong túi áo, nói sang chuyện khác: "Cái kia, em mua quà cho anh, anh xem trước đi."

Cố Hàn Thanh dừng chân, nhìn hộp nhung trong tay cô gái, vật nhỏ như vậy có lẽ là nút tay áo.

Anh khóe môi hơi cong, nhận lấy, "Nút tay áo sao?"

Kiều Mộc lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu lẩm bẩm trả lời: "Tự anh mở ra xem đi."

Cố Hàn Thanh đuôi lông mày khẽ nhếch, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở hộp, nhìn thấy bên trong là một chiếc nhẫn thiết kế độc đáo, anh kinh ngạc, "Đây là......"

Kiều Mộc cắn môi, ngước mắt nhìn anh: "Là nhẫn đó, không biết sao? Trước đó anh mua cho em, nhưng em chưa mua cho anh, lại nói, chúng ta nhẫn cưới cũng không có, nhưng anh mua cho em, em mua cho anh như vậy cũng không tệ lắm, còn rất thú vị."

Càng nói càng thuận, đôi mắt cô sáng lấp lánh nói: "Anh mau đeo thử xem, em cũng không biết có hợp với tay anh không, em đoán mò mà mua đó, lúc ấy nhìn thấy chiếc nhẫn này rất đẹp, liền trực tiếp mua."

Cố Hàn Thanh tâm tình có chút chấn động, anh không ngờ anh không có ám chỉ gì mà Kiều Mộc vẫn chủ động mua nhẫn cho anh, mặt mày lập tức nhu hòa, đưa hộp cho Kiều Mộc, sau đó vươn tay trái: "Em đeo cho tôi."

Kiều Mộc ngẩn ra, nhìn anh, mặt đỏ gật gật đầu, lấy nhẫn ra, cô chậm rãi đeo vào ngón áp út của anh, vậy mà rất hợp, cô cao hứng, "Mắt nhìn của em thật tốt, quá thích hợp, Hàn Thanh, anh xem, rất thích hợp!"

Cô đem tay anh giơ lên, đưa cho người đàn ông xem.

Nhưng mà Cố Hàn Thanh căn bản không nhìn nhẫn mà nhìn thẳng cô, ngửi thấy có gì đó không bình thường, nụ cười trên mặt Kiều Mộc cứng đờ, ném tay anh muốn chạy.

Cố Hàn Thanh nắm tay nhỏ của cô trước một bước, đẩy cô dựa vào thiết bị phía sau, mỉm cười nhìn cô: "Muốn chạy đi đâu? Cũng đã chạy mấy ngày rồi."

Kiều Mộc cười khan, "Cái kia...... Em mới ngồi máy bay trở về, vừa mệt vừa nóng, cả người đều là mồ hôi, em muốn lên lầu tắm rửa trước."

"Hoá ra là vậy...... Tôi cũng muốn tắm." Cố Hàn Thanh cong môi cười, vẻ mặt quân tử bình thản mời, "Không bằng cùng nhau?"

Kiều Mộc: "......"